Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngày thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trôi qua, cảnh vật vẫn như cũ, tuyết rơi lất phất, không gian trắng xóa, ngàn vạn năm không thay đổi. Nhưng tâm người đã đổi thay.

"Phòng...có thấy thoải mái không?" Do dự khá lâu, Bakugou hỏi, ngữ điệu bằng phẳng nhưng nghe ra ngập ngừng. Midoriya cười, nụ cười thật sáng lạn đến mức Bakugou phải nheo mắt lại, trong ngực nhiệt nóng lần nữa xuất hiện trực tiếp đánh thẳng đến não.

"Nhờ ơn Katsuki mà tôi ngủ một giấc ngon nhất từ trước đến giờ!"

"Hoàng tử hài lòng thì tốt."

"Nhưng có một vấn đề phiền phức!" Midoriya làm bộ mặt trầm trọng.

Bakugou nghe Midoriya gọi tên mình thì cảm giác hơi ngại ngùng và có chút... thỏa mãn. Người cố gắng khắc chế nhiệt khí đang dần lan khắp cơ thể, ho khan một tiếng, lãnh thanh hỏi.

"Hoàng tử không hài lòng việc gì?"

"Là cách nói đó!"

Bakugou trong mắt mang tia khó hiểu.

"Tôi đã nói tên thật, tại sao Katsuki cứ mãi kêu hoàng tử, hoàng tử?"

Thần và con người luôn gọi Midoriya là hoàng tử Spring, Chàng nghe mãi cũng không có cảm giác gì ngoài ý thức địa vị của mình. Nhưng Chàng vô cùng bất mãn khi nghe hai từ này phát ra từ Bakugou. Chàng rất muốn đôi môi hồng nhợt gọi tên mình, âm thanh dễ nghe làm người ta say mê. 'Izuku'- chưa bao giờ Chàng mong muốn mãnh liệt được một người gọi tên nhiều như thế này, dường như cái tên Chàng chỉ là để cho một mình Bakugou gọi thôi.

"Ta... ta không muốn!" Bakugou bất giác cụp mi mắt trốn tránh, làm một việc Người trước đây chưa bao giờ làm.

"Tại sao không?!" Midoriya nhướn mi, thấp giọng.

"Đừng nói nữa, ta đang định đưa hoàng tử đi tham quan một nơi rất đẹp." Bakugou lảng sang việc khác.

Midoriya thở dài tạm thời bỏ qua, Chàng nghĩ dù sao không thể nóng vội bức ép Bakugou. Thời gian còn dài, Chàng sẽ sử dụng chiêu 'nước chảy đá mòn'.

"Thật hả? Là chỗ nào vậy?" Midoriya vờ hào hứng hỏi.

Bakugou thầm nhẹ nhõm khi Midoriya không truy bức thêm. Gọi tên hoàng tử Spring? Ngay lúc chữ thiêng liêng 'Izuku' thoát ra khỏi bờ môi, tin chắc Bakugou không còn là chính mình. Một điều gì đó rất đáng sợ sẽ xảy ra nếu cứ tiếp tục gần bên Midoriya, suốt đêm qua Bakugou không ngừng suy nghĩ như thế. Bakugou cố gắng trở về bản thân trước kia, lạnh lùng, không để tâm bất cứ sự vật gì. Nhưng từ khi gặp Midoriya, thân thể không nghe theo lí trí sai bảo, tim đập nhanh, nhiệt độ tăng cao. Người biết mình hỏng thật rồi, có lẽ không còn thuốc cứu. Ánh sáng dịu dàng toát ra từ Midoriya khiến Bakugou không có cách nào dừng tiếp cận.

________________________

Bakugou và Midoriya rời lâu đài đi sâu vào ngọn núi lớn nhất, đỉnh của nó bao phủ tầng tầng áng mây. Họ đi thẳng lên tới tận đỉnh, dừng lại trước một miệng hang trông giống hàm răng quái vật, phía trong tối đen, ngay cả ánh sáng cũng không thể chiếu rọi.

"Bên trong khá trơn, hãy cẩn thận." Nói xong Bakugou bước vào.

Đó là một cái hang thạch nhũ, càng đi vào trong ánh sáng càng mạnh bởi sự chiếu sáng của những viên pha lê trắng mọc rải rác. Midoriya hứng thú quan sát các thạch nhũ đủ thứ hình dạng, có dài ngắn, có mập ốm, có lớn nhỏ, có thẳng cong. Càng vào sâu bên trong diện tích càng rộng. Tiếng chân nối nhau như khúc nhạc vang vọng đánh thức không gian tĩnh lặng. Không biết đi bao lâu, Bakugou chợt ngừng lại một chỗ hình như là điểm tận cùng. Trước mắt Midoriya bừng sáng, những viên pha lê ngũ sắc chồng lên nhau thành hình tháp làm không gian lung linh huyền ảo. Ánh sáng tuyệt đẹp của pha lê mê hoặc bất kỳ ai, khiến họ mờ mắt không nhận biết xung quanh nó là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy. Midoriya không ngoại lệ, Chàng không rời mắt khỏi khối pha lê ngũ sắc, tiến từng bước tới trước.

"A!!!" Bakugou kinh hãi kêu lên. Đây là hang cấm địa, nó đã được ai đó tạo thành không gian đặc thù không thể thi triển phép thuật. Ngay cả Bakugou là thần, một khi vào đây tất cả năng lực đều biến mất, chỉ còn sức lực xác thịt. Midoriya nếu rớt xuống vực thẳm, chết là cái chắc.

Midoriya nghe tiếng kêu thì bừng tỉnh thần trí, nhưng một chân đã bước ra ngoài khoảng không, thân người chao đảo, tay quơ loạn xạ tìm chỗ bám. Trong lúc nguy cấp, Midoriya cảm thấy toàn thân được thứ gì đó lạnh lẽo bao phủ, một lực đạo kéo mạnh Chàng giữ hai chân trụ lại trên mặt đất. Tuy thứ đó rất lạnh khiến toàn thân run rẩy nhưng Chàng quyến luyến không muốn rời đi.

"Không sao chứ?"

Giọng nói trầm thấp cùng với hơi thở lành lạnh phả vào tai Midoriya. Toàn thân căng cứng bởi cảm giác vi diệu không thể tả, Chàng hoảng hốt bước lùi. Hai tay Bakugou mạnh mẽ kéo thắt lưng Midoriya giữ lại.

"Cẩn thận! Trong nơi này không thể thi triển thần lực, nếu rớt xuống vực sâu sẽ hết cứu!" Winter nôn nóng nói.

Lời giải thích của Bakugou lướt qua bên tai Midoriya nhưng không thể đi sâu vào não, Chàng đang ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ở khoảng cách thật gần, tay níu tay, vai chạm vai. Midoriya có thể đếm từng sợi lông tơ, thấy rõ độ cong của lông mi, đường viền môi, hai cánh môi mấp máy hé mở để lộ hàm răng trắng ngọc và đầu lưỡi mềm đỏ động lòng người. Hơi thở lạnh lẽo của Bakugou phả vào mặt Midoriya mang theo hương vị thanh thanh, khiến tâm thần thoải mái.

"Hoàng tử, sao vậy?"

Hai hàng chân mày cau lại, đôi mắt đỏ lóe lên tia sáng dò hỏi.

Midoriya nặng nề hô hấp cố trấn tĩnh tâm trí hỗn loạn, gượng cười nói.

"Hôm nay xem đủ rồi, chúng ta đi ra thôi!"

Midoriya vội vàng xoay lưng chạy nhanh như phía sau bị mãnh thú truy đuổi.

Bakugou đứng ngẩn ngơ chỗ cũ, mắt đăm đăm nhìn bàn tay mình. Khi chạm vào Midoriya, tiếp xúc thân thể qua lớp vải, một cảm giác kỳ diệu làm Bakugou chấn động. Cảm giác này lần đầu tiên biết đến, phải chăng nó chính là ấm áp? Đúng như điều Bakugou từng nghe nói, ấm áp làm thân thể như sắp tan chảy.

Hai tay Bakugou ôm vai run lên bần bật. Cảnh vật trước mắt Người trở nên sáng tỏ, Người chợt hiểu tương lai sắp tới sẽ diễn ra như thế nào, chính điều đó làm Người run rẩy. Nhưng liệu có thể chống lại vận mệnh hay không, khi mà Người lần đầu tiên biết đến 'ấm áp' và thậm chí còn nhiều hơn như thế nữa?

.

"Ngày mai là tới kỳ hạn, khi nào thần Mặt Trăng đến đón hoàng tử đi?" Bakugou lãnh đạm hỏi.

Nghe Bakugou nhắc nhở, tâm trạng Midoriya chùng xuống dù không biết vì sao. Chàng miễn cưỡng nói, ngay cả một nụ cười bình thường cũng làm không nổi. "Chắc tôi phải ở lại vài ngày nữa, thần Mặt Trăng gặp chút chuyện nên sẽ đến trễ."

"Vậy sao?"

"Hôm nay thật tuyệt, tôi có thể nhìn thấy một kỳ quan! Cảm ơn Katsuki!" Midoriya cố chuyển hướng câu chuyện, nếu tiếp tục nói, Chàng sợ Bakugou sẽ phát hiện dối trá.

Thật ra từ khi đến đây, Chàng chưa một lần liên lạc với Aoyama hay bất cứ vị thần nào khác. Bởi vì nếu họ biết Chàng ở đâu, nhất định sẽ đến ngay lập tức. Nhưng Chàng không mong muốn điều đó xảy ra. Từ rất lâu rồi, Chàng luôn luôn khao khát gặp gỡ thần Winter, nghe những truyền thuyết về Winter càng làm Chàng khao khát hơn, nhưng đó là ước vọng không bao giờ thành hiện thực. Xuân và Đông không được phép tiếp xúc. Không ngờ điều tưởng như không thể đã xảy ra, ngay bây giờ Chàng đang đi bên cạnh thần Winter, còn biết được tên thật là Bakugou Katsuki. Đủ rồi, tất cả chờ mong đã được đáp lại quá đủ. Nhưng Chàng phát hiện bản thân không ngờ tham lam vô cùng. Gặp gỡ không đủ. Trò chuyện không đủ. Khi nhìn thấy Người không có cảm giác thỏa mãn, ngược lại càng dấy lên nỗi khát khao lớn hơn. Chàng muốn kéo dài giây phút kỳ diệu này, dù có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào.

Một chút, lâu thêm chút nữa thôi...

"Hoàng tử, ta có thể hỏi một câu?"

"Nếu trả lời được tôi sẽ nói."

"Xuân là gì?"

Midoriya ngừng bước, câu hỏi này Chàng khó trả lời. Xuân là gì? Một thứ trừu tượng dùng ngôn từ không thể truyền đạt, cũng giống như Bakugou. Nhưng Chàng không muốn làm Bakugou thất vọng. Sau một hồi đau đầu suy nghĩ, Chàng bỗng giơ cao hai tay. Tuyết trắng dưới chân lập tức biến thành thảm cỏ xanh ngát và những đóa hoa đủ màu sắc. Các cây xung quanh đồng loạt xòe lá một màu xanh biếc. Nắng không thể lọt vào nơi đây, nhưng khoảnh khắc này tưởng như tất cả ánh nắng đều chiếu sáng toàn thân Midoriya.

Chàng trai giang tay như ôm tất cả vạn vật vào lòng, bên môi mang nụ cười ấm áp sáng lạn rực rỡ.

"Đây chính là Xuân!"

Bakugou nhìn mãi nụ cười của Midoriya, nhìn đến ngây ngốc, cuối cùng thì thầm.

"Hiểu rồi."

Người đã hiểu Xuân là gì.

Xuân không phải nắng, không phải hương hoa cỏ hay những sắc màu rực rỡ từ thiên nhiên.

Xuân chính là...

Midoriya thu hồi phép thuật, trả lại màu trắng tuyết cho không gian. Đây là phương Bắc băng giá, Chàng không thể duy trì phép thuật lớn lao quá lâu, nếu không sẽ kiệt sức mà chết. Hơn nữa cho hoa nở trên vùng đất đầy tuyết là nghịch thiên, nếu để thần Chấp Pháp biết được thì Chàng sẽ bị phạt thê thảm. Dù quay lưng, Midoriya vẫn cảm nhận được ánh mắt Bakugou đang nhìn mình. Ánh mắt của Bakugou làm da Chàng như bị thiêu cháy, nóng, rất nóng, tim tăng tốc đập nhanh đến mức lồng ngực muốn vỡ ra.

Bối rối muốn tránh né nhưng đôi chân không nghe lệnh dịch chuyển, Midoriya nuốt nước bọt khan, cố sức quay người định mở miệng giục Bakugou mau về lâu đài. Khoảnh khắc hai đôi mắt giao nhau. Màu đỏ ôn nhu nhẹ nhàng xao động ý cười cướp mất hơi thở của Midoriya.

Đất trời biến mất, cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ còn thấy duy nhất đối phương đứng trước mặt mình.

Midoriya chợt hiểu ra lời tiên tri đã ứng nghiệm. Chàng chạm vào trái cấm rồi, bất tri bất giác cắn một ngụm mà chính bản thân không hề hay biết. Bây giờ phản kháng có phải quá trễ rồi không? Cho dù còn có thể quay lưng, nhưng vấn đề chính là Chàng... không muốn. Mặc kệ tiên tri là thật hay giả, Chàng chỉ biết vì đôi mắt kia, vì Người toát ra khí chất lạnh lẽo nhưng tính cách quá đỗi dịu dàng, Chàng chấp nhận trầm luân. Dù phải chết, Chàng vẫn muốn giây phút cuối cùng của sinh mạng là bên cạnh Bakugou.

.

Vận mệnh... không thể thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top