Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Thích ứng

Ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, Từ Tử Nham một đầu hắc tuyến, vừa mới mới nói đời này sẽ không đi xem ký ức kia, kết quả nhanh như vậy đã phải đổi ý a.

Bất đắc dĩ nhìn đoạn trí nhớ chỗ này, Từ Tử Nham khóe miệng giật giật.

Hoá ra hôm này là ngày Từ Kiêu đi đón Từ Tử Dung, mà mẫu thân Từ Tử Nham{trước} mới qua đời cách đây không lâu. Cho nên Từ Tử Nham{trước} liền đem chuyện này đổ hết lên người Từ Tử Dung.
Nghĩ cũng phải, cho dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ không vui vẻ gì khi biết được bản thân đột nhiên lòi ra một đệ đệ nhỏ đã bốn tuổi. Sự tồn tại của người đệ đệ này, cơ hồ là giáng trên mặt mẫu thân Từ Tử Nham{trước} một cái tát thật đau.

Chuyện của nàng kia thì người Từ gia biết rất ít, Từ Kiêu chế giấu nàng thật kỹ, cho dù sau khi thành thân cũng vẫn lén lút qua lại.

Sau vẫn là Từ lão gia tử phát hiện Từ Kiêu cư nhiên còn cùng nàng có lui tới, trong cơn giận dữ bắt buộc Từ Kiêu phải tiễn nàng đi, Từ Kiêu không có biện pháp, lúc này mới đưa nàng rời đi.
Từ đầu đến cuối, mẫu thân Từ Tử Nham{trước} không hề biết chuyện này. Cho nên khi nghe tin tướng công mình thế mà lại gian díu cùng một nữ nhân khác còn sinh ra một nhi tử, mới tức giận đến tẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu.

Sau khi biết tin Từ Kiêu đi đón Từ Tử Dung. Từ Tử Nham{trước} đã giận tím mặt, dưới sự tức giận, đi vào rừng cây nhỏ phát tiết một phen.
Từ Tử Nham nhìn nhìn tàn chi đoạn mộc ở xung quanh, khóe miệng giật giật, thiên phú lôi linh căn chính là tốt a, bất quá mới mười một hai tuổi đã có tu vi Luyện Khí tầng năm. Những nơi có vết đứt gãy của đại thụ lưu lại dấu vết từng khối bị cháy đen, thoạt nhìn bộ dáng rất lợi hại……
Thật sâu thở dài, Từ Tử Nham nhìn đôi tay trước mặt, lại lần nữa u buồn, rõ ràng là lão nam nhân đã sắp ba mươi tuổi, còn muốn trang nộn, này mẹ nó thật một nhiệm vụ khó khăn.

*Trang nộn: giả vờ mình còn nhỏ.
Tuy rằng không biết tiền nhiệm Từ Tử Nham sống như thế nào, nhưng hiện tại thân thể này là hắn, Từ Tử Nham cũng chỉ có thể dùng tên tuổi này tiếp tục sinh hoạt a.

Nhét quyển tiểu thuyết vào lại không gian thần bí, Từ Tử Nham vỗ vỗ bụi dính trên người, tính toán về chủ viện Từ gia.

Nhìn sắc trời, cơ hồ đã là chính ngọ, hắn cha Từ Kiêu là Trúc Cơ kỳ tu sĩ, ngự kiếm phi hành nói, thực mau là có thể đem Từ Tử Dung mang về tới.

*chính ngọ: 12h trưa
Ngẫm lại nguyên bản một cái mềm mại đáng yêu tiểu hài tử tốt đẹp bị buộc thành ma tu. Từ Tử Nham liền nhịn không được lửa giận trong lòng, chà đạp người cũng không thể quá đáng như vậy!
Theo Từ Tử Nham di chuyển, cái không gian kia cũng đi theo hắn huyền phù ở trước mặt hắn. Từ Tử Nham nhịn không được lấy một khối ngọc bội đeo trên eo bỏ vào. Nhìn bề ngoài thì không có cái gì bất thường.
Miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, tốt đi, cái này xem như là bàn tay vàng a, ít nhất, đồ vật đặt ở trong đó, chỉ sợ không ai có thể trộm đi.
Tuy đây là thế giới tu chân ở bên trong tiểu thuyết, trữ vật không gian cũng không hiếm lạ đồng thời còn có thể bị người cướp đoạt.

Còn cái này —— phỏng chừng tiên nhân phi cũng không bản lĩnh lấy đi.
Đem trên người một ít đồ vật linh tinh vụn vặt cất vào bên trong không gian, nhìn một đống bạc vụn huyền phù ở giữa không trung, Từ Tử Nham đột nhiên muốn cười.
Duỗi tay đem vài thứ kia lấy ra bỏ vào túi Càn Khôn. Một Không gian ô vuông thần bí cao cấp như vậy mà một đống vụn vặt, thật là làm người đổ vỡ.
Mới vừa đi hai bước, Từ Tử Nham dừng lại. Vẻ mặt Từ Tử Nham đau khổ , duỗi tay gõ gõ cái trán chính mình.

Hoá ra Từ Tử Nham là từ sĩ Luyện Khí kỳ ngũ trọng, mà hiện tại Từ Tử Nham bất quá là một người thương nhân bình thường nhất.

Thông qua ký ức, hắn cũng xem qua tiền nhiệm Từ Tử Nham cùng người khác đấu pháp, nhưng hắn nhìn cứ như đang xem phim, cho nên hiện tại nếu sử dụng pháp thuật, hắn sẽ lập tức luống cuống.
Tùy tiện ngồi xếp bằng dưới đất, Từ Tử Nham chống cằm bắt đầu trầm tư. Tuy rằng không muốn lại lật nội dung trong ký ức có trong não, nhưng vì sống sót, hắn cần thiết phải thuần thục những gì tiền nhiệm Từ Tử Nham đã học qua.
Vạn hạnh là hiện tại tu vi hắn không cao, kỹ năng đã học được cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, bằng không Từ Tử Nham chỉ sợ là không có biện pháp học được hoàn toàn trong một thời gian ngắn.
Nhắm mắt ngưng thần, có lẽ là trong thân thể còn tàn lưu lại thói quen của tiền nhiệm Từ Tử Nham, Từ Tử Nham thực dễ dàng liền nội thị, có thể nhìn thấy kinh mạch trong thân thể.
Thử vận chuyển công pháp một vòng, Từ Tử Nham chậm rãi mở mắt ra, phương pháp tu luyện phương đã được thân thể hắn nhớ kỹ. Bây giờ Từ Tử Nham có thể thực hiện phi thường nhẹ nhàng, căn bản không có một chút khó khăn nào cả.
Lại tốn thêm ước chừng một canh giờ, cuối cùng cũng đem pháp thuật, công pháp, cùng với thói quen của tiền nhiệm Từ Tử Nham đều nhất nhất nhớ kỹ.
Từ Tử Nham lần nữa cảm thấy may mắn khi tiền nhiệm Từ Tử Nham hiện tại chỉ có mười hai tuổi. Chỉ cần hắn thay đổi một chút, thì sau này tính cách Từ Tử Nham khác xa thì cũng không có khả năng có người khác phát hiện.
Hơn nữa tiền nhiệm Từ Tử Nham tính cách hơi chút có điểm ương ngạnh, cứ như vậy, Từ Tử Nham có tính tình dữ dằn cũng có thể bị che dấu.
“Ba, mẹ, tuy rằng không biết vì cái gì sẽ đến thế giới này, bất quá đã tới, ta sẽ hảo hảo sống sót. Nhưng nhi tử bất hiếu, không dưỡng lão được cho ba me, về sau, phải nhờ vào Tử Du hầu hạ ba mẹ.”

Từ Tử Nham quỳ trên mặt đất, hung hăng dập đầu mấy cái trên mặt đất thật vang.
Hắn không biết vì sao hắn xuất hiện ở đây, nhưng trực giác nói cho hắn biết hắn không trở về được nữa.

Người Từ gia thích ứng hoàn cảnh luôn rất nhanh, năm đó cha mẹ hắn rời xa cố hương đi Mỹ sinh sống, rất nhanh đã thích ứng được.

Hiện giờ tuy là hắn đi tới một thế giới xa lạ, nhưng hắn tin tưởng mình có thể sống sót rất tốt.

Tiếc nuối duy nhất là, tương lai hắn không cơ hội vì phụ mẫu tận hiếu, hơn nữa đệ đệ Từ Tử Du là gay, Từ gia chỉ sợ thật sự tuyệt hậu.
“Ai, dù sao thì dân cư thế giới đang bùng nổ, coi như là vì trái đất làm cống hiến đi.” Từ Tử Nham hơi hơi thở dài.
Từ trên mặt đất đứng lên, đem chính mình xử lý sạch sẽ, Từ Tử Nham theo ký ức tìm con suối nhỏ, tính toán nhìn xem hình dáng mình như thế nào.

Từ trong nước phản xạ, Từ Tử Nham thấy rõ được mặt mũi của mình hiện tại.

Quả nhiên giống như đúc năm mười hai tuổi của hắn ở hiện đại, coi như một tiểu soái ca. Từ Tử Nham nhướng nhướng chân mày, ảnh ngược trong nước cũng làm ra động tác như thế .
“Quả nhiên, giống nhau như đúc a.” Từ Tử Nham vuốt vuốt mặt lẩm bẩm tự nói.
So với tướng mạo nam nhân thành thục, hiện giờ bộ dáng anh tuấn thiếu niên thì rất là không vừa mắt!!!
Yên lặng xoay mặt, Từ Tử Nham dọc theo đường nhỏ trờ về chủ viện Từ gia.
“Thiếu gia, thiếu gia!” Một thiến niên mặc quần áo gã sai vặt nôn nóng đi qua đi lại ở cửa hậu viện. Từ xa đã thấy Từ Tử Nham đi xuống sau núi liền vội vàng chạy qua.
Từ Tử Nham mất một giây đồng hồ từ trong trí nhớ tìm ra tên của gã sai vặt, bày ra một bộ sắc mặt khó coi: “Nhược Trúc, làm gì hô to gọi nhỏ.”
Nhược Trúc trong lòng cả kinh, vội vàng giải thích nói: “Thiếu gia, người kia đã được lão gia mang về rồi, lão gia bảo ngươi tới sảnh ngoài gặp hắn.”
Nghe được Nhược Trúc nói, Từ Tử Nham giật mình, trong trí nhớ của nguyên chủ, vì phát tiết buồn bực trong lòng mà ở sau núi suốt một ngày.

Buổi sáng ngày hôm sau mới trở về chủ viện Từ gia, lúc ấy không gặp được phụ thân, mà lại thấy Từ Tử Dung. Vì thế Từ Tử Nham không chút khách khí mắng chửi hắn một trận, thậm chí còn cho hắn một cái tát.
Vì chuyện này, Từ Kiêu trách cứ Từ Tử Nham vài câu, kết quả là làm Từ Tử Nham ghi hận trên người Từ Tử Dung, bắt đầu từ đó Từ Tử Nham không có việc gì liền đi tìm hắn bắt nạt.
Nếu hắn vẫn là Từ Tử Nham cũ kia, nếu hắn đã trở lại sớm thì chắc chắn sẽ ở trước mặt phụ thân hắn cũng sẽ không cho Từ Tử Dung sắc mặt tốt, mắng một trận là không thiếu được.

Nhưng hôm nay Từ Tử Nham lại không có thâm cừu đại hận gì với Từ Tử Dung, tự nhiên sẽ không vừa thấy mặt đã xé rách mặt.

Còn nữa, Từ Tử Nham{trước} chỉ có mười hai tuổi, khi dễ đệ đệ của mình một chút còn có thể nói là tiểu hài tử không hiểu chuyện.

Nhưng hôm nay bên trong Từ Tử Nham là một thành niên nam nhân đã ba mươi tuổi. Cho dù là muốn diễn trò vì phòng ngừa người khác nhìn ra, hắn cũng không có khả năng đi đánh một tiểu hài tử chỉ có tám tuổi a.
“Được rồi, ta đã biết.” Từ Tử Nham vẫy vẫy tay, liền đuổi Nhược Trúc đi.

Hắn sửa sửa vạt áo, thong thả ung dung mà đi tới đại sảnh.
Vừa đi vừa cân nhắc, một chút nữa nên diễn như thế nào, mới không để người khác nhìn ra, hiện giờ bên trong hắn đã đổi linh hồn……
Hậu viện cách đại sảnh một khoảng lớn, nhưng Từ Tử Nham dù gì đã là từ sĩ Luyện Khí ngũ trong, công phu không tầm thường, mặc dù hắn cố tình chậm, cũng không thể chậm thái quá, thời gian nửa chén trà nhỏ đã nhìn thấy cửa lớn đại sảnh.
Chậm rãi cất bước đi vào đại sảnh, ghế ở bên trong sảnh đã ngồi đầy người.
Từ gia là một gia tộc tu chân tầng trung, tuy rằng kém những đại gia tộc thượng tầng. Nhưng có quan hệ với một trong năm đại môn phái lớn nhất ở Tề Vân quốc Lưu Quang Tông, nên không có người dám đánh chủ ý lên đầu bọn họ.
Gia tộc phồn thịnh tự nhiên tộc nhân đông đảo, ngoại trừ Từ gia dòng chính của gia chủ còn có hai mươi dòng thứ.
Toàn bộ Từ gia, đều từ dòng chính mà phát triển ra các dòng thứ.

Cho nên khi dòng chính đột nhiên nhô ra một người có khả năng có quyền kế thừa, thì tất cả dòng thứ đều cho người đến xem xem.
Từ Tử Nham vừa vào cửa liền hấp dẫn tất cả lực chú ý của mọi ngườì.
Thân là nhi tử của gia chủ Từ Kiêu, vì có thiên phú tu luyện kinh người nên được toàn bộ gia tộc chú ý.
Đơn linh căn hệ lôi, thiên phú tốt như vậy dù là ở Lưu Quang Tông cũng sẽ là tính anh đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm.
Thân mang thiên phú cao như thế, đã được định hắn sẽ không kế thừa vị trí gia chủ Từ gia. Nhưng chỉ cần hắn tương lai phát triển tốt thì Từ gia sẽ có được một chỗ dựa vững chắc.
Bởi vậy, đừng nhìn những đệ tử gia tộc đối với vị trí gia chủ một đám đều như hổ rình mồi, nhưng đối với Từ Tử Nham đều là mượn sức lấy lòng, không có bất luận kẻ nào muốn đắc tội hắn.

Vốn dĩ đại sảnh đang ầm ĩ, khi Từ Tử Nham đi vào đột nhiên liền lâm vào an tĩnh.

Hầu như tất cả mọi người đều muốn biết Từ Tử Nham đối với ‘ đệ đệ ’ đột nhiên nhô ra này có thái độ như thế nào.

*******

Editor: chương sau gặp nhau rồi, gặp nhau rồi. Chương sau chúng ta sẽ chứng kiến độ đệ khống của TTN :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top