Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đông lạnh giá cùng những cơn gió bấc lạnh cắt da thịt từ phương xa thổi đến, những bông tuyết la đà phủ trắng xóa mọi nơi. Đêm đông là thế đấy, lạnh lẽo, buốt giá... tựa như lòng người vậy.

Park Jihoon đối diện với Park Woojin dưới cái tiết trời lạnh buốt, không ai nói với ai một lời nào. Gò má của Jihoon đỏ ửng lên vì lạnh, đôi mắt còn vương vấn vài giọt lệ. Có lẽ họ vừa cãi nhau một trận, bầu không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng cơn gió khẽ lướt qua, tiếng rạn nứt của một mối quan hệ chẳng thể níu giữ.

Người ta hay nói "gương vỡ lại lành", nhưng nó có thật sự lành không khi trên đấy đã hằn biết bao nhiêu vết nứt mãi chẳng thể xóa nhòa? Jihoon cũng vậy, trái tim cậu cũng in hằn những tổn thương bởi vì quá cố chấp tin vào một tình yêu và một kết thúc màu hồng. Cậu cũng chẳng thể trách ai ngoài bản thân cậu được, bởi cậu đặt niềm tin sai nơi nhưng cứ ngỡ đúng người và vì Woojin chưa bao giờ thật lòng yêu cậu.

- Dừng lại thôi, chúng ta ngay từ đầu đã không thể đến với nhau, tôi cũng không muốn làm tổn thương cậu thêm một lần nào nữa. Mong cậu... hiểu cho tôi.

Từng lời từng chữ như xát muối vào trái tim đang tổn thương kia vậy. Tựa như một gáo nước lạnh dập tắt đi niềm hy vọng nhỏ bé cuối cùng của Jihoon. Cậu muốn tỏ ra thật mạnh mẽ lần cuối trước khi chia tay nhưng không thể, đôi vai khẽ run lên vì cơn gió lạnh. Cậu nhìn theo hình bóng dần khuất đi sau màn tuyết, ánh mắt đã nhòe đi vì hai hàng nước mắt đã ứ đọng từ bao giờ. Cậu tuyệt vọng nhưng cậu không thể trách Woojin, cậu ta đã nói rất rõ lý do từ chối cậu, chỉ là do cậu chưa thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này.

Bước chân nặng trĩu in hằn lên nền tuyết, từng bước chân dần bị tuyết lấp đầy đi mất. Như cách mà cậu cố gắng bước vào cuộc đời Woojin nhưng rồi chẳng để lại dấu ấn gì dù chỉ là một bước chân. Buồn bã, tuyệt vọng như mất đi cả thể giới, đôi chân chậm rãi tiến về phía trước một cách vô định. Chỉ là mất đi một mối tình nhưng tại sao lại buồn đến thế, phải chăng do cậu đã trót yêu quá nhiều nên mới trở thành kẻ thua cuộc trong mối tình này?

Đèn tín hiệu chuyển xanh, cậu chậm rãi bước đi, vậy là đêm nay lại bầu bạn với cô đơn và màn đêm, cậu bâng quơ nghĩ liệu bản thân có thể thoát ra khỏi mùa đông dài này không? Rồi cậu sẽ tìm thấy mùa xuân chứ? Mơ hồ, quanh quẩn trong chính mớ suy nghĩ mà mình tạo ra, bước chân chẳng còn muốn bước tiếp nữa. Cho đến khi cậu cảm nhận được cơn đau và cái lạnh của nền tuyết, bên tai chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng kêu chẳng thể nghe rõ, tầm mắt mờ dần hướng về bầu trời đêm và những hạt tuyết lặng lẽ rơi.

"Mong một lần cậu quan tâm đến tôi..."

Trước mắt cậu như lóe sáng lên rồi chợp tắt. Khi mở mắt ra, cậu thấy mình đã quay về nhiều năm trước khi còn là một đứa tân sinh viên non nớt. Lúc đó cậu thật sự bỡ ngỡ vì môi trường hoàn toàn xa lạ, ở nơi đó cậu gặp Woojin lần đầu tiên. Chỉ là cái gặp thoáng qua thôi nhưng cậu bị ấn tượng bởi sự nhiệt tình và thân thiện của đối phương, dù chẳng có lý do nào rõ ràng nhưng cậu muốn được kết bạn với Woojin, chỉ đơn giản vậy thôi. Và khi ấy, ông trời dường như đọc thấu suy nghĩ của cậu, Woojin dịu dàng bước đến bên cậu, dường như cũng vô tình bước vào trái tim ngây thơ vô thức rung động chỉ vì những hành động nhỏ nhặt của đối phương. Đúng, là cậu thích thầm Woojin từ một khoảnh khắc nào đó mà chính cậu cũng chẳng hề hay biết, mặc cho lý trí có lên tiếng nhưng với sự dẫn lối của trái tim, cậu nghĩ rằng mình đã tìm được đích đến của đời mình, hoặc ít nhất là một khoảng thời gian nào đó. Thời gian lặng lẽ trôi, vô tình nuôi lớn chiếc chồi tình cảm trong lòng Jihoon, nó ngày một lớn hơn, lớn đến mức tưởng chừng như chẳng thể che giấu nữa. Dù là thế nhưng cậu vẫn giữ yên trong lòng.

Ngày nắng thật đẹp, ánh nắng ấm áp soi rọi khắp nơi, soi sáng cả chồi non trong tim Jihoon. Như một phép màu, Woojin đã nhận ra chồi non đó khiến Jihoon chẳng thể giấu nổi niềm vui sướng bấy lâu nay. Jihoon như sống trong một chuỗi ngày hạnh phúc nối tiếp nhau.

Đến một ngày, khi Jihoon tưởng chừng như chẳng có gì có thể phá vỡ sợi dây định mệnh đó thì những điều không mong muốn đã xảy đến. Đúng vậy, là Woojin nói lời chia tay cậu vì khoảng thời gian bên nhau chẳng còn mặn nồng như trước. Chiếc chồi non mà Jihoon nuôi nấng bấy lâu nay trong phút chốc vỡ tan thành mây khói, sợi dây đỏ cũng chẳng thể kết nối như trước.

Khi tầng ý thức chỉ còn là một khoảng mờ nhạt, Jihoon mới biết rằng thì ra những ngày tháng cậu và Woojin hạnh phúc chỉ là ảo tưởng nhất thời mà cậu vẽ nên, một ảo tưởng chẳng bao giờ thành hiện thực và cho dù có thì kết cục cũng sẽ đi vào một hướng duy nhất chính là chia tay. Jihoon cười nhạt, ít nhất cậu đã cảm thấy hạnh phúc bởi chính ảo tưởng mà mình vẽ ra, ít nhất chồi non mà cậu giữ gìn đã hóa thành một tán cây hạnh phúc che chắn cho cậu vào những ngày đen tối. Dưới cái lạnh thấu xương, dưới cơn đau đến rã rời, cậu ước rằng kiếp sau mình sẽ là một bông tuyết để không còn phải thấy đau đớn nữa, để khi mặt trời ghé ngang, cậu sẽ tan biến mà chẳng cần bận tâm gì về thế giới này nữa. Cậu ước...

"Chúc cậu hạnh phúc..."

Vào đêm ngày xx tháng 12, tại ngã tư đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông khiến một người qua đường thiệt mạng vì mất máu quá nhiều...

~

26.12.2021

Đang nằm tự nhiên nghĩ ra mấy con chữ cái lên vội fic ngay trong đêm lun =)))) hy vọng mọi người không chê vì mình viết cho kịp lượng chữ trào ra nên có thể hơi khó hiểu

Merry (late) Christmas and Happy new year ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top