Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Tết 1

Tết ở Singapore chỉ được nghỉ ba ngày, nhưng thông thường những đồng nghiệp người Hoa sẽ xin nghỉ phép năm để kéo dài kỳ nghỉ. Lễ Tình nhân năm nay gần với Tết, cho nên đa số đồng nghiệp trong công ty đều nghỉ từ 30 Tết cuối tuần này đến hết lễ Tình nhân cuối tuần sau, tổng cộng bảy ngày.

Tạ Thanh Lê vốn không muốn nghỉ dài ngày như vậy, nhưng đa phần phạm vi khách hàng mà vị trí công việc của cô yêu cầu kết nối đều nghỉ Tết, nên cho dù có đi làm cũng không thể chạy nghiệp vụ.

Đêm 30 Tết, Tạ Thanh Lê về nhà thờ tổ họ Huỳnh ăn cơm.

Ăn xong, Tracy kéo cô vào phòng tâm sự. Trong phòng Tracy có chiếc sofa nhỏ đủ chỗ cho hai người ngồi, bên cạnh có một chiếc bàn trà tròn màu gỗ nho nhỏ.

"Chị, chị có sắp xếp gì cho kỳ nghỉ không?"

"Không, nhưng chị không muốn nghỉ lâu như thế. Hết mồng 3 chị sẽ quay lại công ty."

"Cuối tuần sau là Valentine đó, chị không có dự định gì à?" Tracy làm mặt khó hiểu, "Chị! Chẳng lẽ chị không hẹn hò à?"

Tạ Thanh Lê buồn cười: "Em thì có đấy?"

Tracy lắc đầu: "Gần đây em lại độc thân rồi."

"Ổ? Vậy cũng tốt, cũng đến lúc em nên dành tâm trí cho việc học rồi đấy."

Tracy bĩu môi: "Giọng điệu chị gióng hệt mẹ!"

Tạ Thanh Lê ngẩn ra, nhưng vẫn uốn nắn em gái: "Giống, dấu sắc, giống hệt."

Tracy: "Hả?"

Tạ Thanh Lê: "Nếu là gióng, thì có gióng tre, gióng mía. Còn nếu là giống, thì có giống hệt như nhau, giống đực giống cái..."

Tracy đọc theo, cuối cùng từ bỏ: "Mấy cái từ đồng âm này phiền quá đi mất, bỏ qua đi," Tracy ca thán, "Chị, ban nãy chị giống giáo viên Ngữ văn người Hoa lắm."

Tạ Thanh Lê bỗng ngẩn người, sau đó nhanh chóng nở nụ cười.

Tracy nhỏ con, nhưng vô cùng nhạy bén, ánh mắt cô sáng lên, gặng hỏi: "Này, nụ cười của chị có ý nghĩa gì thế? Chị đang nhớ tới ai à?"

"Nhớ ra một người bạn, người đó mới là giáo viên Ngữ văn đích thực." Tạ Thanh Lê cười nói.

"Ừ... Ngữ văn. Người đó ở Trung Quốc à?"

Tạ Thanh Lê lộ ra vẻ tán thưởng trong đôi mắt: "Ừ."

"Ồ, là cô ấy hay anh ấy?"

"Cô ấy, con gái."

Tracy lại ca thán: "Thế nên em mới nói tiếng Hoa khó. Anh ấy, cô ấy, người ấy, đều đọc giống hệt nhau, so ra thì tiếng Anh đơn giản hơn nhiều. À chị, người bạn giáo viên Ngữ văn của chị giỏi hơn chị nhiều không?"

Tạ Thanh Lê nhớ đến từ "đục" mà Trần Tinh từng dùng, nụ cười càng thêm sâu: "Chắc chắn rồi."

Tracy đánh giá sắc mặt của Tạ Thanh Lê, cũng mím môi cười.

Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa, hai chị em nghiêng đầu nhìn sang.

Là Lâm Ngữ Tình. Bà đang bưng chiếc khay, trên khay có hai cốc nước hoa quả. Bà hỏi: "Nước chanh pha với chanh leo, có ai muốn uống giải ngấy không?"

"Có ạ, cảm ơn mommy." Tracy đứng dậy nhận lấy cốc nước. Lâm Ngữ Tình tự nhiên giơ tay xoa đầu cô, nở nụ cười, sau đó di chuyển ánh mắt về phía Tạ Thanh Lê, nụ cười trên môi cũng thu lại một cách tự nhiên.

Tạ Thanh Lê cầm cốc nước, uống một ngụm: "Ừm, ngon quá."

Lâm Ngữ Tình mỉm cười: "Vậy thì tốt."

Tracy lại nói: "Hả? Nhưng hình như không đủ ngọt. Mẹ, mẹ làm theo khẩu vị của chị à?"

Tạ Thanh Lê nhìn Lâm Ngữ Tình, Lâm Ngữ Tình không nói gì, cầm khay ra khỏi phòng.

Tracy đặt cốc sang một bên, hỏi: "Chị, tối chị có cần em đưa chị về nhà, ngủ cùng chị một tối không?"

Tạ Thanh Lê khẽ nhướng mày: "Em lại muốn làm gì?"

Tracy: "Vì em không muốn chị phải đón năm mới một mình thôi mà. Năm nay chị cũng 30 rồi."

Tạ Thanh Lê phát ra một tiếng "ôi".

"Em nói thật đấy. Lần nào chị cũng né tránh câu hỏi của em, sao chị lại không yêu đương?" Tracy nhích gần ôm lấy cánh tay của Tạ Thanh Lê, đôi mắt của người trẻ tuổi phát sáng, năng lượng hóng hớt mãnh liệt dâng trào, "Chị của em xinh đẹp thế này, không có lý nào lại không ai theo đuổi. Chắc chắn là do chị từ chối người ta."

Tạ Thanh Lê bất lực nói: "Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?"

Tracy dùng lời lẽ đanh thép: "Vì chị đã 30 tuổi rồi!"

Tạ Thanh Lê cảm thấy tổn thương: "Em đừng nói thẳng như thế được không?"

Hai chị em cười lên. Tracy chân dài, không cẩn thận va phải bàn tròn, hai cốc nước liền lắc lư.

"Thật ra là..." Tạ Thanh Lê ngồi thẳng, nhìn hạt chanh leo trong cốc, "Thời gian trước chị mới kết thúc một mối tình, nên hiện tại vẫn chưa muốn yêu ai."

"Gì cơ?" Tracy kích động đến nỗi suýt nhảy lên, sau đó lại đè nhỏ giọng: "Ôi trời ơi!" Ý thức được bản thân được coi như người trưởng thành trong cuộc nói chuyện này, Tracy vội vàng điều chỉnh cảm xúc, âm điệu trầm xuống: "Vậy à? Chuyện lúc nào thế?"

Tạ Thanh Lê thấy dáng vẻ giả vờ làm người lớn của em gái, cố đè lại cơn buồn cười, nói: "Hơn nửa năm trước, đã rất lâu rồi."

"Ồ..." Tracy quan sát sắc mặt của Tạ Thanh Lê: "Xem ra cũng không có di chứng. Vậy thì tốt."

Tạ Thanh Lê cười nói: "Đã là quá khứ rồi."

Tracy làm bộ như chuyên gia tư vấn tình cảm: "Không thích hợp thì nên buông tay, thôi là thôi, để lần sau có yêu đương còn biết bản thân mình cần tìm một người như thế nào.

Lần này Tạ Thanh Lê thật sự không nhịn nổi nữa, ra sức xoa đầu em gái rồi bật cười: "Em đấy..."

"Tối nay thật sự không cần em ở chung với chị à?"

"... Không cần. Cảm ơn em."

"À đúng rồi chị, chị đã nghĩ xong quà chị muốn cho sinh nhật tuổi 30 chưa?"

"... Em có thể đừng nhắc mãi con số 30 được không? Em đang dùng tuổi tác để bắt nạt chị đấy, biết không hả?"

"Hả? Thật à? Em còn nhỏ em có biết gì đâu."

"Em ấy à..."

Lúc Tạ Thanh Lê ra về, Tracy còn đi theo, nói là muốn tiễn cô.

"Chị... thật ra em hỏi chị từng yêu ai chưa là ý của mẹ đấy."

Bước chân Tạ Thanh Lê khựng lại, nhìn em gái.

Tracy xoè tay: "Mẹ không tiện hỏi chị. Ừm, em nghĩ mẹ không có ý hóng chuyện, cũng không định can dự vào chuyện riêng của chị, lại càng không định giới thiệu cho chị."

Tạ Thanh Lê khó hiểu, nhưng cũng không lên tiếng.

"Chỉ là mẹ muốn quan tâm chị thôi. Em đoán ấy à..." Em gái gãi đầu, "Em cũng không biết tại sao mẹ không hỏi thẳng chị, tâm tư hai mẹ con chị khó đoán quá."

Chị gái vẫn không nói gì.

"À mà, chị có thể đừng trả tiền thuê nhà cho mẹ nữa được không?"

Cuối cùng Tạ Thanh Lê cũng lên tiếng, ngạc nhiên hỏi: "Em còn biết cả chuyện này nữa à?"

"Đương nhiên rồi, bố mẹ chẳng giấu em chuyện gì cả." Tracy làm mặt khó hiểu, "Chị! Em vẫn luôn muốn hỏi chị, tại sao ở nhà của mẹ mình mà vẫn phải trả tiền thuê nhà thế?"

Chị gái cô không có cách nào trả lời câu hỏi của cô.

"Chị không nói, mẹ cũng không nói, bố thì bảo bố không biết..." Tracy giận dỗi, "Em bảo chị đừng trả tiền nữa vì ý đồ riêng của mình."

"Hả?"

"Em không muốn sau khi tốt nghiệp Đại học, ở nhà mình mà vẫn phải trả tiền thuê nhà đâu. Hừ hừ! Em sẽ không trả. Nên chị cũng đừng trả nữa."

Tạ Thanh Lê vỗ nhẹ lên vai em gái, giọng điệu dịu dàng, nhưng không thấy niềm vui trong mắt: "Mẹ sẽ không cho em trả tiền thuê nhà đâu."

Tracy bỗng ngẩn ra, cô cảm nhận được điều gì đó khác lạ trong câu nói này. Nhưng không đợi cô đặt câu hỏi, Tạ Thanh Lê đã nói: "Chị về đây, em cũng vào nhà đi."

Phản ứng của Tạ Thanh Lê rất dứt khoát, lập tức quay người rời đi, không muốn đắn đo về vấn đề nhà cửa.

Tracy nhìn bóng lưng chị gái, biểu cảm bối rối, lặng lẽ thở dài, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Em chỉ là một đứa trẻ, không giải quyết nổi mối bận tâm phức tạp trong mọi người..."

Tạ Thanh Lê chú chú đi đường, đợi đến khi lên tàu điện ngầm mới để cảm xúc xuống thấp. Cô tìm một chỗ để dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dòng người trên tàu điện ngầm quá đông đúc, vô cùng ồn ào. Tạ Thanh Lê mở mắt nhìn một lượt, quả nhiên có rất nhiều người đi thành đôi thành cặp.

Giữa đường cô rút điện thoại ra, lướt qua những tin nhắn chúc mừng năm mới của đồng nghiệp, còn cả tin Debbie hẹn cô đi quán bar đón năm mới.

Tạ Thanh Lê cất điện thoại đi.

Tàu đi qua mấy trạm, Tạ Thanh Lê ra khỏi ga tàu, hướng về quảng trường đông đúc. Cô hít thở sâu, kệ đi, làm chén rượu rồi về nhà cũng được.

Khi đến quán bar, Tạ Thanh Lê mới phát hiện Debbie không chỉ hẹn một mình cô, mà còn có mấy người bạn, đều là những người cô không quen.

"Đừng sợ, mọi người uống với nhau mấy ly là thành bạn hết," Debbie đã nhuộm tóc mới sang màu nâu, móng tay gắn đá mắt mèo màu hồng, mặc chiếc váy đen bó sát. Debbi quan sát Tạ Thanh Lê từ trên xuống dưới: "Xela à, năm mới mà cậu cũng không tút tát bản thân chút sao, chán quá vậy?"

Tạ Thanh Lê gọi một ly classic cocktail, không tỏ thái độ.

"Này, bên kia có người đẹp đang liếc cậu đó... Ồ, anh chàng đẹp trai bên đó cũng đang nhìn cậu..."

Sắc mặt Tạ Thanh Lê bất lực, nhấp một ngụm rượu, sau đó đập vào tay Debbie: "Cậu uống từ mấy giờ thế? Sao mà đã say thế này?"

Ánh mắt Debbie vui vẻ, chọc nhẹ lên tay Tạ Thanh Lê: "Tôi đi nhảy đây, cậu cũng đi theo đi..."

Tạ Thanh Lê uống rượu, nhìn Debbie đi tới giữa sân khấu, nhảy nhót tưng bừng. Không chỉ có Debbie, rất nhiều nam thanh nữ tú khác cũng đang lắc trái lắc phải, chìm đắm trong giai điệu âm nhạc, tận hưởng niềm vui bất tận.

Cô uống hết ly rượu rồi lặng lẽ rời đi.

Lại đi tàu điện ngầm về nhà, vẫn là cảnh chen chúc quen thuộc, Tạ Thanh Lê vô thức bật cười.

Đúng thật là, mình đang hành xác sao?

Đa phần người đi tàu là người trẻ, trên gương mặt người nào người nấy cũng mang theo vẻ thư thái vì được nghỉ Tết. Vẻ vui sướng giữa bạn bè, ngọt ngào của tình nhân, sự ấm áp người thân trao nhau đều hiện diện trên khoang tàu. Chỉ có Tạ Thanh Lê cô đơn một mình, bị lãng quên trong thế giới phồn hoa tấp nập này.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như có tiếng gió gào thét bên tai, dường như cô có thể biến mất theo cơn gió ấy. Trên thế gian này không có thể trở thành mối liên kết của cô.

Bỗng nhiên, Tạ Thanh Lê chớp mắt.

Không, còn có một người.

Cô bật điện thoại lên, mở ứng dụng WeChat, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn Trần Tinh gửi đến.

"Chúc mừng năm mới đàn chị, mặt cười."

Trong giây phút ấy, tiếng gió trở nên mơ hồ, Tạ Thanh Lê mỉm cười nhập chữ: "Chúc mừng năm mới em nhé. Em có về Phúc Thanh không?"

"Em không, năm nay em đón Tết ở Thâm Quyến thôi." Trần Tinh trả lời ngay lập tức.

Trái tim Tạ Thanh Lê ấm lại, nhanh chóng trả lời: "Đến Tết chắc Thâm Quyến không đông đúc như ngày thường nữa nhỉ?"

"Phải đấy, cả thành phố gần như không một bóng người (Cách nói khoa trương)."

"Chị biết mà, dù sao phần lớn dân số Thâm Quyến đều đến từ tỉnh khác, không giống Singapore, diện tích quá nhỏ nên đâu đâu cũng là người."

...

Nhắn tin suốt cả đường, chớp mắt đã về đến nhà Tạ Thanh Lê.

Cô mở cửa vào nhà, không gian tối tăm lọt vào trong tầm mắt. Buổi chiều đi vội, quên không để đèn.

Tạ Thanh Lê thoáng chút hoang mang. Cô nhắn tin theo phản xạ: "Chị vừa về đến nhà, đợi chị đi bật điện đã." Nhắn xong cô dừng lại giây lát rồi bổ sung, "Lát nữa nói tiếp nhé."

"Vâng, em cũng vừa mới về."

Vào nhà, bật đèn, Tạ Thanh Lê đọc tin nhắn trả lời, thay giày, rửa mặt, thay bộ quần áo ngắn tay mặc ở nhà, bật quạt. Giây phút ngồi xuống sofa, cô thoải mái thở phào.

Nhà mình vẫn hơn.

"À đúng rồi, Tết ở Singapore rơi vào mùa hè đúng không? Vẫn mặc quần áo cộc à?"

"Ừ, chị vẫn bật quạt này."

"Ha ha ha. À đàn chị, chị không đi du lịch đón năm mới à?"

"Chị không, ở nhà thôi."

Tạ Thanh Lê nhắn xong tin này, nhưng mãi không thấy tin nhắn trả lời của Trần Tinh.

Cô bật tivi, ấn điều khiển, chọn bừa một kênh để xem. Một lúc sau, nhìn lại điện thoại, vẫn không có tin nhắn mới.

Bận gì à?

Hay là mình nói gì sai?

Tạ Thanh Lê lướt lên đọc lại nhật ký trò chuyện, không phát hiện chỗ nào không thoả đáng.

Cô thở dài, dựa vào sofa, chỉ đành tiếp tục xem tivi, sau đó rảnh tay rót cốc nước.

Vừa định uống, phát hiện ra điện thoại rung lên, Tạ Thanh Lê liền đặt cốc xuống.

"Đàn chị, đột nhiên em nhớ đến chuyện trước Tết năm ngoái gặp lại chị ở Phúc Thanh."

Tạ Thanh Lê uống ngụm nước, đột nhiên khựng người.

"Còn cả chị họ em nữa."

"Em thấy tình cảm của hai người tốt lắm mà, năm nay không hẹn nhau đi đâu à?"

Tạ Thanh Lê bị sặc nước, ho sặc sụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top