Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Ngày tháng

Ngày mồng 5 tháng Giêng vừa hay là Lễ Tình nhân. Vào ngày này, Hà Thiến không thể kìm lòng, mua hoa, mang đến nhà Phương Nhược Nghiên.

Hai người ngúng nga ngúng nguẩy làm lành. Đến chiều, Hà Thiến lái xe chở Phương Nhược Nghiên về nhà. Đến tối hai người đi ăn cùng nhau.

Trần Tinh biết được những chuyện này thông qua Tần Mạn.

Quay lại 30 phút trước, Trần Tinh vừa ăn tối, rửa bát xong, liền thấy Tần Mạn gọi điện cho cho cô.

Trần Tinh vốn không muốn bắt máy, nhưng Tần Mạn lại gọi tới tấp. Sau khi nghe máy, giọng Trần Tinh không mấy kiên nhẫn, nhưng Tần Mạn không để tâm, nhanh mồm nhanh miệng: "Cô giáo Trần, tôi có tin tức mới nhất của Hà Thiến và Phương Nhược Nghiên, cô có muốn nghe không?"

Trần Tinh: "..."

Sau đó Tần Mạn bắt đầu kể.

Tần Mạn: "À, lúc đó tôi ở nhà cậu ấy mà."

Trần Tinh: "..."

Tần Mạn cười ha hả: "Cô đừng hiểu lầm, chỉ là đúng lúc nhà tôi sang nhà cậu ấy chúc Tết thôi. Vừa hay tôi tận mắt chứng kiến được cảnh anh trai giao hàng mang một bó hồng trắng to bự đến đó."

"... Làm lành rồi thì tốt. Cô gọi điện thoại để kể cho tôi chuyện này à? Còn chuyện gì khác không?"

"Hả? Không có chuyện gì thì tôi không thể gọi điện nói chuyện với cô à?"

"Đương nhiên không thể, chúng ta đâu có thân."

"Thì nói nhiều là thân thôi mà."

"Tôi không rảnh như cô, cô Tần ạ."

"Đừng lạnh lùng như thế chứ, cô gọi tôi là Tần Mạn được rồi. Hoặc Mạn Mạn cũng được."

Trần Tinh: "..."

Cô bất lực hỏi lại lần nữa: "Không có chuyện gì thì tôi cúp máy nhé?"

"Này này, đợi đã. Hôm nay cô có muốn đi đâu chơi không? Tôi không có hẹn, hay là chúng ta..." Tần Mạn còn chưa nói hết câu đã bị Trần Tinh ngắt lời.

"Không cần, tôi không muốn ra ngoài, cảm ơn."

"Tại sao?"

"Đông đúc, độc thân, không muốn." Trần Tinh trình bày súc tích.

Tần Mạn bật cười: "Sao tôi cứ thấy cô không thích tôi lắm nhỉ?"

"Cảm giác của cô chuẩn đấy."

Tần Mạn thở dài: "Cô nói vậy mất hứng quá."

Trần Tinh nhíu mày rồi lại thả lỏng: "Cô muốn biết nguyên nhân không?"

"Ừ ừ, cô nói đi."

"Nguyên nhân là..." Trần Tinh cố ý dừng lại, nói: "Tôi ghét người giày."

"Phì..." Tần Mạn lại cười ha hả, "Cô giáo Trần ạ, mỗi khi tôi cảm thấy cô thật vô vị, cô lại thể hiện ra một phương diện rất thú vị của mình."

Trần Tinh thở dài, bất lực nói: "Tin tôi đi cô Tần Mạn, bản thân tôi chính xác là một người vô vị. Vậy nhé, tạm biệt cô."

Trần Tinh ấn nút "màu đỏ", thở dài thườn thượt.

Tiếp tục lướt WeChat, không thấy tin nhắn của Hà Thiến.

Thôi vậy, cứ coi như cô không biết chuyện gì, hi vọng hai người đó có thể hoà hợp.

Tuần sau bắt đầu học kỳ mới, Trần Tinh muốn đọc qua tài slide trong máy tính. Nhưng trước khi buông điện thoại xuống, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại liếc nhìn màn hình.

Ờm, có lẽ Tạ Thanh Lê đang đi làm.

Ngày 14 tháng 2.

Trần Tinh nhớ lại những lời đại khái như "sự nghiệp trên hết, tình yêu không phải chuyện bắt buộc" mà hai người nói với nhau trong đêm Giao thừa, thế là bật cười.

Nên tránh không gửi tin nhắn trong những ngày nhạy cảm thế này thì hơn.

10 rưỡi tối, Tạ Thanh Lê trả lời thư điện tử xong, nhìn thời gian, lúc uống nước mới nhớ ra hôm nay là ngày gì.

Tạ Thanh Lê đi tắm rửa, thay quần áo, cầm sách lên giường đọc. Một lúc sau, cô đặt sách sang một bên, gối đầu lên hai tay. Đầu óc sục sôi trong giây lát, cô lật người, ngồi dậy uống melatonin mới chìm vào giấc ngủ.

Từ này đến hết quãng đời về sau, có lẽ cô sẽ không đón ngày lễ này nữa.

Cô không muốn trải nghiệm những cảm xúc đau khổ kia thêm lần nào nữa.

...

Sau khi khai giảng, Trần Tinh kiểm tra đề thi thử lần đầu của Mạnh Đông, thành tích tiến bộ đáng ngạc nhiên. Cô đề ra kế hoạch học tập cho Mạnh Đông, chỉ cần tiếp tục ổn định đồng thời từng bước nâng cao, hi vọng vào trường top đầu vẫn còn rất sáng cửa.

Cô cũng tập trung tinh thần vào công việc dạy học của mình. Gần đây trạng thái của Hà Thiến tương đối tệ, mấy lần đi ăn trưa cùng nhau, Hà Thiến chẳng thiết ăn uống, đến chiều tan học cũng không vội về nhà, xem ra không phải lái xe đi đón Phương Nhược Nghiên về nhà.

Tràn Tinh không chủ động bắt chuyện, dù sao chuyện tình cảm cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

Giáo viên ở thành phố lớn thật sự là một công việc khó khăn, điều kiện của học sinh có khác biệt lớn so với ở huyện. Ỷ vào gia đình có điều kiện, nên rất nhiều học sinh không chuyên tâm học hành, các em không chỉ bị giới hạn bởi việc chỉ có thể học Đại học trong nước, cho nên công việc quản lý hay kỷ luật đều tốn nhiều sức hơn trước kia.

Đặc biệt là giáo viên bộ môn chính, ngoại trừ lúc dạy học, còn phải tham gia rất nhiều buổi tập huấn cũng như các tiết dự giờ, còn phải chăm chăm để ý tới đánh giá của hội phụ huynh. Trần Tinh vừa đi dạy được một năm, chưa được phân công làm giáo viên chủ nhiệm, nhưng sang học kỳ sau thì chưa chắc.

Cuộc sống chỉ loanh quanh từ nhà đến trường, từ trường về nhà, vô cùng đơn điệu và bận rộn.

Nhưng trong sự đơn điện ấy lại có sức sống hiện diện, khác hẳn quá khứ.

Sau này, cô và Tạ Thanh Lê giữ liên lạc với nhau đều đặn hơn.

Cứ cuối tuần, hai người sẽ gọi điện cho nhau, ngày làm việc thường gửi tin nhắn WeChat. Lúc nào quá bận sẽ không trả lời ngày, mà đợi khi rảnh rỗi sẽ nhắn lại. Cả hai rất ăn ý, không gây bất kỳ áp lực nào lên đối phương.

"Gần đây chị ít nghe Cloudy Day lắm. Thật lòng mà nói thì mỗi lần nghe bài này, chị sẽ nhớ tới những chuyện lúc nhỏ, nên dần dà không nghe nữa."

"Dạo này em hay nghe bài Im lặng của Na Anh. Em không xem phim, nhưng Na Anh vừa hát câu đầu tiên đã thu hút em."

"Ồ vậy hả, để chị nghe thử xem."

"..."

"Em hay xem Friends à? Không có phim ăn cơm nào mới hả?"

"Em còn xem mấy phim Mỹ khác mà, phim Trung Quốc hay ít lắm. Chị không có cả thời gian xem phim à?"

"Ừ, theo phim nhiều phần tốn thời gian lắm..."

...

"Thời tiết bên em vẫn nóng nực hả?"

"Cũng bình thường, trên dưới 30 độ."

"Thế ở bên Singapore không bán được quần áo mùa đông à?"

"Ha ha, không phải đâu, người Singapore thường đi du lịch nước ngoài, họ vẫn mua đồ mùa đông mà."

...

Hai người chia sẻ danh sách bài hát mới, nói chuyện phim ảnh, thời tiết, nói về đồ ăn cùng một vài câu chuyện vô tri.

Sang học kỳ mới, Mạnh Đông chuyển vào ở ký túc xá, hai tuần mới về nhà một lần. Trần Tinh cũng cứ hai tuần thì gọi điện cho em gái một lần.

Thành tích môn Tự nhiên của Mạnh Đông tốt hơn môn Xã hội, môn Toán tiến bộ rất nhanh, Ngữ văn và Tiếng Anh tương đối ổn định. Theo lời Mạnh Đông nói thì chậm như rùa bò.

Trần Tinh cười nói: "Muốn nâng cao thành tích môn Xã hội đâu có dễ, Ngữ văn khó hơn Tiếng Anh nhiều, em cứ từ từ. Phải làm nhiều đề vào, đặc biệt là Tiếng Anh. Bây giờ em làm đề thì phải tự giới hạn thời gian, sau đó thì luyện viết văn. À, môn Ngữ văn ấy, nếu em không kịp thời gian viết hết 800 chữ, thì ít nhất cũng phải viết được dàn ý."

"Ừm, điểm môn Tự nhiên khá tốt, duy trì thành tích nhé."

"Vâng."

"Đợi em thi Đại học xong, thì đến Thâm Quyến chơi với chị."

"Thật ạ? Nhưng em muốn đi làm thêm."

"Cứ vui chơi thả lỏng đã, chuyện làm thêm chúng ta tính sau."

"Được được!"

Hai chị em thường nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, cả hai đều có cảm giác thân hơn lúc trước.

Cuối tháng Ba, Trần Tinh được thông báo một tin tức khiến cô buồn rười rượi – Tháng Năm năm nay không tổ chức thi biên chế cho các cấp học phổ thông. Năm ngoái mới đến Thâm Quyến, vẫn đang làm quen với hệ thống giáo dục ở đây, nên không đăng ký tham gia kỳ thi biên chế vào mùa thu tháng 11. Xem ra chỉ đành chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm.

Còn một chuyện khác khiến tâm trạng cô cũng rất phức tạp – Hà Thiến và Phương Nhược Nghiên đã chia tay.

Khi Trần Tinh đi thăm Hà Thiến, Phương Nhược Nghiên đã chuyển đi, tình trạng nhà cửa khác hoàn toàn lúc trước, vô cùng trống trải.

Hà Thiến ngồi ngây trên sofa, nhìn rất đìu hiu.

"Sao lại..." Trần Tinh vừa mở lời, nhưng nhanh chóng im lặng.

Hà Thiến cười gượng: "Hai người có giả vờ cỡ nào thì dường như cũng không quay về ngày trước được nữa rồi..."

Trần Tinh không nhịn được: "Nếu nguyên nhân là em..."

Hà Thiến lắc đầu: "Không phải, thật sự không phải đâu."

Trần Tin ngồi im bên Hà Thiến một lúc.

Hà Thiến nói: "Xin lỗi em nhé Tinh Tinh, tạm thời chị không muốn nói chuyện."

Trần Tinh: "Em hiểu mà."

Hà Thiến chầm chậm đưa mắt khắp nhà: "Chị cũng không cần ở trong căn nhà xịn thế này, chị muốn tìm nhà chuyển đi."

Trần Tinh im lặng trong giây lát, sau đó hỏi: "Hai người còn có cơ hội làm hoà không?"

Hà Thiến lại cười gượng: "Có lẽ không còn khả năng này nữa rồi."

Trần Tinh thở dài: "Phòng đối diện phòng em ấy, cuối năm ngoái mới chuyển đi, hình như vẫn chưa có ai thuê..." Bà chủ nhà kén khách thuê, chỉ thích giáo viên đến thuê nhà.

Hà Thiến khẽ à: "Đây có thể coi là tín hiệu đấy..."

"Em nhớ dưới tầng một chỗ phòng chủ nhà ở ngày trước có sân để đỗ xe đấy, đến lúc đó thì hỏi cô ấy xem một tháng nộp bao nhiêu tiền."

"Được đấy. Ở đây một tháng 4000 tệ đắt đỏ quá."

"Hừm, chị cũng phải tiết kiệm tiền cho bản thân thôi." Vẻ mặt Hà Thiến vô cùng khổ sở, vành mắt cũng đã đỏ ửng.

Trần Tinh thầm thở dài, vỗ nhẹ lên vai đối phương.

Giữa tháng Tư, Hà Thiến hoàn tất công việc chuyển nhà, trở thành hàng xóm của Trần Tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top