Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15.

"Mẫn Đình thế nào, có nghiêm trọng quá không?"

"Vừa tới cổng địa ngục thì bị Diêm Vương trả về."

Trí Mẫn vừa nói chuyện điện thoại vừa lau nước sốt dính trên môi Mẫn Đình. Khó khăn lắm mới chịu ăn chút thịt cùng gan cho lại máu, vậy mà nhai như cọp nhai rơm, trệu trạo nãy giờ chưa hết miếng thịt. Em bĩu môi chê Mẫn mua chỗ nào mà nấu dở quá, chả có gia vị gì toàn mùi thảo dược với tí bơ nhạt thếch. Trí Mẫn ánh mắt ba phần thờ ơ bảy phần nuông chiều nhìn em, đem miếng khoai tây đã mềm oặt trên đĩa bỏ vào miệng mình.

"Mẫn nấu."

"..."

"... hihi sao ngon thế nhỉ? Mẫn ăn không em san sẻ cho miếng nè?"

Vết thương trên cổ đang kéo da non. Trí Mẫn nhân lúc em nằm viện đưa em đi khám tổng quát luôn, may là không có bệnh tật gì, đủ tiêu chuẩn đi Úc. Nằm viện hơn hai ngày, hôm nay cô đi làm thủ tục xuất viện. Mẫn Đình cũng muốn về nhà sớm, ở đây không khí ngột ngạt lại không có chỗ để vận động thân thể. Về nhà vẫn hơn.

Vận động thân thể là tập thể dục, dọn dẹp nhà cửa, làm này làm kia. Mỗi lần Mẫn Đình nói muốn vận động thân thể đều phải chèn nguyên câu giải thích này vào để Trí Mẫn đang nhướng mày nhìn hiểu cho rõ ý. Không lại nghĩ bậy.

Mà không phải một mình Trí Mẫn nghĩ bậy. Kha khá người nghĩ bậy theo ấy chứ?

Còn nữa, nằm viện một ngày ba cử có người tới thăm nom hỏi han, Trí Mẫn kể chuyện muốn sái cả quai hàm. Bạn bè Mẫn Đình làm lố, khóc lóc ỉ ôi tưởng đâu em đang lâm nguy, làm Trí Mẫn phải đau đầu vỗ trán, đuổi được đám này về thì có đám khác vào. Đám bạn của cô tới xem em dâu sống chết ra sao.

Lần này Thái Hanh dẫn theo một cậu con trai mặt mũi khôi ngô tuấn tú đi cùng. Trí Mẫn quen người này, Mẫn Đình cũng gặp qua vài lần. Nhìn cả hai trông rất hạnh phúc, Thái Hanh cũng đã rũ đi vẻ khó ở bên ngoài, thay vào đó như mặt trời bừng sáng. Không, là được mặt trời chiếu cho bừng sáng mới đúng.

"Hạnh phúc ha?"

"Gần bằng mày."

Thái Hanh đáp trả cái đấm vào vai của Trí Mẫn, đem giỏ hoa quả bự chảng đặt xuống bàn tròn.

"Giỏi đấy nhóc con, chạy đến xó xỉnh nào anh đây cũng không tìm được."

Mẫn Đình lè lưỡi trước cái dí trán của ông anh. Nhưng nhìn Trí Mẫn đang khoanh tay nheo mắt lườm mình thì thu lưỡi lại ngay. Chuyện này không có vẻ vang gì cho cam mà khoe ra như chiến tích.

"Vậy chừng nào em nó đi Úc?"

"Hai tháng nữa. Làm xong mọi thủ tục cần thiết rồi thì lên đường."

Mẫn Đình nghe xong, ỉu xìu, không chống đối nữa. Hai tháng này là hai tháng để em tập không có cô ở bên cạnh. Em tự trấn an rằng thời gian sẽ qua nhanh thôi, rồi sẽ về lại sớm. Nhưng quãng thời gian này xin hãy chậm lại, em không muốn rời xa Mẫn sớm đâu...

...

"Ơi?"

Trí Mẫn buồn cười nhìn đứa nhỏ đang ngước mắt nhìn mình, vòng tay một chút cũng không buông lỏng ra. Từ lúc về nhà tới giờ Mẫn Đình luôn bám cô không rời, cô phải bế bổng em lên, mang theo em đi khắp nhà hết treo đồ ngoài hiên nhà đến rửa trái cây trong bếp. Không có mệt nhọc gì đâu, vì Mẫn Đình có tí tẹo, ôm vào chẳng mất mấy sức lực, hơn nữa lại ấm áp mềm mại như cục bông.

Mẫn Đình đung đưa hai chân, há miệng cắn miếng dâu tây được cô đút, nhai xong mới hỏi.

"Mẫn à, khi em đi Mẫn có nhớ em không?"

"Mẫn nhớ."

Nhớ chứ, không gặp một ngày thôi đã nhớ muốn chết rồi.

"Vậy sao Mẫn còn để em đi?"

"..."

Cái này, cái này là em đang tâm cơ từ từ bào mòn quyết định của cô đúng không? Em thừa biết cô sẽ luôn mềm lòng với em, vậy nên cứ lâu lâu lại tung một câu hỏi đố như vậy.

Vững vàng lên, vững vàng lên Trí Mẫn ơi.

"Em đi để học được nhiều điều hơn. Sau đó trở về, tốt nghiệp, đi làm, nuôi Mẫn."

Trí Mẫn xoa đầu, dịu dàng hôn lên đôi môi đang chu ra. Cô nào có muốn em ở phương trời khác chịu cực khổ, ở nhà chăm em còn không hết nữa mà, nhưng tương lai vẫn là thứ cần chú trọng hơn cả. Mẫn Đình buồn một thì Trí Mẫn buồn mười. Gần 200 ngày chờ mong em về không có dễ dàng gì.

"Mẫn quên mất một giai đoạn quan trọng rồi."

"Giai đoạn nào hả em?"

"Kết hôn."

Mẫn Đình thỏ thẻ, nhỏ nhẹ áp môi mình lên môi cô.

"Sinh con."

Trí Mẫn tiếp lời.

"Em tưởng Mẫn sợ phải trông hai đứa nhỏ?"

Mẫn Đình vẫn còn ghim đấy nhé, đừng có tưởng em quên cô trêu em là đồ trẻ con bám người.

"Mấy đứa cũng được. Mẫn trông cả."

Trí Mẫn mỉm cười hạnh phúc, hôn lên gò má phúng phính của em. Dự định tương lai còn rất nhiều, hai người cứ từ từ mà thực hiện từng cái vậy.

...

Mẫn Đình được ủ trong nhà thêm mấy ngày, ăn toàn đồ bổ người yêu nấu cùng đồ nhà mẹ Trí Mẫn gửi sang, vết thương nhanh chóng lành lại, trộm vía không để lại sẹo. Trí Mẫn đem sổ sách về nhà làm cho tiện, giai đoạn giữa năm cũng không cần có mặt quá nhiều ở công ty, thị trường ít biến động, cô tự mình xoay sở cũng được, không phải nhờ đến nhiều đồng nghiệp.

7 giờ Trí Mẫn đã làm xong bữa sáng, ngồi vào bàn làm việc, thực hiện hai ba phiên giao dịch, mới xem báo hôm nay một chút thì đã có người nào đó ngồi vào lòng mình, cọ qua cọ lại như con cún nhỏ. Mẫn Đình mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn, đi tìm hơi ấm theo bản năng, tìm được rồi lại dụi đầu muốn ngủ tiếp.

"Đình, ngủ nữa sẽ đau đầu đó."

Chưa nói hết câu Mẫn Đình đã ngủ mất. Trí Mẫn buồn cười vỗ nhẹ lên má em, đứng dậy đem em đi đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo.

Hôm nay ra ngoài tìm mua thêm đồ đạc cần thiết và nộp vài loại giấy tờ cho Mẫn Đình, đi sớm một chút mới dư thời gian rảnh rỗi dẫn em đi chơi.

Cả ngày hai người ở ngoài đường, giải quyết xong công việc Mẫn Đình đòi đến bảo tàng thành phố xem tranh, sau đó lại tạt qua cửa hàng sách mua vài cuốn sách tiếng Anh - Úc về đọc thêm. Trí Mẫn thấy em từ từ chấp nhận việc này, vô cùng hài lòng. Mẫn Đình trước giờ có chút bướng bỉnh, nhưng khi đã hiểu chuyện thì lại rất ngoan.

Trở về đã chập choạng tối, Trí Mẫn mua đồ ăn ở ngoài, lùa đồ trẻ con háu ăn gà rán đi tắm trước, vật nhau trong nhà tắm cả buổi trời, mà chủ yếu là em cứ hất nước vào mặt cô và trêu Mẫn nhỏ, sau đó mới ra ngoài lấp hai cái bụng đói.

Trí Mẫn chống cằm nhìn em vừa ăn vừa xem sách, áo ngủ trên một bên vai cũng không thèm để ý kéo lên, mặt mũi tối đi. Cô chậm rãi ăn nốt phần mình, lấy sức chút nữa xử lí ai kia chọc cô lúc nãy tức đến đỏ mặt.

"Đình. Em có muốn ăn thêm mì không?"

"Mẫn cho em nửa gói thôi, em hơi no rồi."

Nói xong mới nhận ra có gì đó sai sai, Mẫn Đình chột dạ, ngước lên nhìn người đang mời mình ăn mì.

Ăn mì chứ không phải ăn mì.

Mẫn Đình nuốt khan, đùi gà trên tay lóng ngóng. Đêm nay trả đủ chắc luôn.

...

"Mẫn!"

"Ha..."

Mẫn Đình nức nở, vùi mặt vào trong gối trắng. Hai bên mông bị đánh muốn nở hoa luôn rồi, mà người đằng sau vẫn không hề giảm lực đạo trên tay. Kể tội nào đánh tội đó, Mẫn Đình cắn răng chịu đựng, bên dưới bị kích thích đến ướt đẫm nhưng vẫn không được đoái hoài đến làm em ngứa ngáy đến điên.

"Mẫn phạt em là đúng hay sai hả Đình?"

Trí Mẫn thì thầm bên tai người nhỏ hơn đang thở hổn hển, tay lướt trên mông bỏng rát của em.

"Đ-đúng..."

"Em có đáng bị phạt không Đình?"

Tay Trí Mẫn đã lướt xuống vùng lầy lội bên dưới, khẽ tách hai mép thịt ra, dạo chơi giữa những nếp thịt non mềm cùng hạt đậu nhỏ đã sưng lên một vòng.

"Dạ có... hức, em khó chịu..."

Dịch thủy được Trí Mẫn lấy xoa đều lên mông, cái rát bỏng dần dần dịu lại.

Nhưng mới chỉ là bắt đầu, Trí Mẫn còn muốn phạt em bé này dài dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top