Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18 - Quyển 2: Quân Lệnh.

Nhưng mà cũng không thể như vậy mà nói cho Đứa nhỏ nghe được, vì thế, Lục Dĩ lấp liếm:" ta muốn có một đồ đệ".

Đâm lao phải theo lao, đã cứu người về rồi, cũng không thể như vậy được.

"....ngươi....có muốn theo ta không?". Lục Dĩ nói xong thì chìa tay về người trong giường.

Dược Chu Trầm thả lỏng, khi biết lý do cũng không còn dáng vẻ phòng bị như trước, đứa nhỏ này ngay từ đầu y đã thay tâm tư khá nặng, thù hận cũng nhiều.

Hà cớ gì phải chịu như thế chứ, nó vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ mà thôi....

Dược Chu Trầm trước mặt y lúc này, bây giờ mới chính là dáng vẻ của đứa nhỏ, Lục Dĩ bất đắc dĩ thở dài.

Y cười hiền từ, hắn cũng nhìn y đến ngơ ngác. Hai người cứ thế nhìn nhau.

Hả...? Không chịu à ?.

Lục Dĩ thấy Dược Chu Trầm ngồi im re, trong lòng có chút hoảng, không phải người ta bái sư đều như vậy Sao ?.

Y cứ tưởng cách thức mình bị sai, khi tính rụt tay lại thì tay bất ngờ được Dược Chu Trầm nắm lấy.

" Sư phụ, xin hãy nhận đồ đệ". Dược Chu Trầm nhỏ tuổi trong mắt đầy quyết tâm.

" ...à... à.. Được". Lục Dĩ không ngờ tới, nhưng rồi Dược Chu Trầm đột nhiên ngoan như thế, đáy lòng âm thầm vui vẻ, bỏ qua luôn vai vế sư tổ trở thành đồ đệ của y.

Vai vế cao quá làm cho y cười trộm.

Cũng bất ngờ hơn nữa, Dược Chu Trầm chủ động ôm cổ y, tay Lục Dĩ bế ngang Dược Chu Trầm lên, trong mắt bấy giờ cũng chỉ có bóng dáng của nam hài 8 tuổi.

Có lẽ hắn không biết rõ nhưng cảm giác sâu trong nội tâm luôn nhắc nhở hắn người sư phụ trước mặt này vô cùng thân thiết, y sẽ không hại hắn.

Còn Lục Dĩ chỉ nghĩ, Trẻ nhỏ dính người lớn là chuyện bình thường, không có gì làm lạ cả.

Lúc bấy giờ, tiếng vang lạ đột nhiên phát ra, Lục Dĩ nhìn nhìn, nơi phát ra tiếng động lại là bụng của Dược Chu Trầm, đứa nhỏ mặt đỏ lựng, y bật Dược Chu Trầm lại càng xấu hổ rụt đầu vào cổ y.

" đói rồi phải không, đi... ta nấu ăn cho con". Giờ y thành sư phụ rồi~

Lục Dĩ nói xong thì mang người bước ra ngoài, với y thì có thể không ăn cũng chẳng Sao, nhưng với Dược Chu Trầm là người phàm thì khác, cần phải ăn, với tài nấu nướng hiện tại thì Lục Dĩ vô cùng tự tin....

Tự tin luộc được trứng....

Lục Dĩ cũng hết cách, tài nấu ăn của y cũng không phải là khó ăn khó nuốt lắm đâu, ít ra y nấu ra thì vẫn tự mình ăn được.

Phía bên cạnh có một gian bếp cũ kĩ, lâu lắm rồi vẫn chưa có ai đốt lửa sử dụng, Lúc nãy Lục Dĩ thấy nó vẫn còn sài tốt nên không có tu sửa, bây giờ bước vào mới thấy, thực ra chỉ là vẻ bề ngoài.

Một lần nữa bất đắc dĩ phất tay, phía bên trong nhanh chóng biến đổi, trước mắt Dược Chu Trầm, Lục Dĩ cũng không có ý định giấu diếm.

Y biến hóa trước mắt, quả nhiên nam hài trong ngực nhìn đến trợn tròn cả mắt, nhìn phòng bếp rồi quay ra nhìn Lục Dĩ với độ kinh ngạc và sùng bái.

Lục Dĩ bị ánh mắt nhỏ ngưỡng mộ như thế, đáy lòng liền chộp dạ.

Không cần phải nhìn y như thế, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, thực chất tài nghệ của y, mới nhập môn ai cũng làm được, vả lại còn được Sư tổ truyền dạy từ trên xuống dưới tông môn....

" đợi ta một chút nhé".
Lục Dĩ để Dược Chu Trầm ngồi lên ghế, còn mình bước vào đốt lửa, Dược Chu Trầm là thái tử, đương nhiên hoàng cung sung túc chưa bao giờ thấy cảnh tượng này bao giờ, chỉ biết dõi mắt nhìn theo.

Nói dễ thì không dễ nhưng cũng không khó gì, Lục Dĩ loay hoay một hồi cũng thành công đốt được lửa lên, và tất nhiên có phép bổ trợ nữa, lửa đã có, tiếp theo là đến cắt rau củ.

Trên bàn rau quả đã bày ra sẵn, mấy món này khi nãy vừa mới biến ra, cũng không phải tự nhiên mà có, trên núi có chút rau củ dại, y chỉ dùng phép nhổ nó lên ở vạn dặm xa rồi dịch chuyển về đây thôi.

Y sắn tay áo, cầm dao bắt đầu cắt, trước khi xuống dao còn quay đầu lại nhìn Dược Chu Trầm ở phía xa khẽ cười.

Hình tượng thật không dám nhìn thẳng...

Lục Dĩ loay hoay, cuối cùng cũng bó tay, y thả dao, khó xử nhìn Dược Chu Trầm, lại thấy ánh mắt nhỏ chăm chú nhìn y, hết cách Lục Dĩ cũng không làm gì được.

Trước cái nhìn của Dược Chu Trầm, y phất tay, sau đó liền có hai người đá từ trong rừng chạy đến cung kính cúi đầu với y.

Lục Dĩ gật đầu:" phiền hai vị quá".

Người đá khẽ xua tay, Lục Dĩ nói xong thì nhường chỗ cho chúng nó nấu ăn, còn mình thì ra ngoài ngồi với Dược Chu Trầm.

Người đá này ở trong rừng, được Lục Dĩ gọi đến giúp, có lẽ lâu lắm không thấy người nên rất vui vẻ.

" sư phụ, bọn họ là cái gì thế?". Dược Chu Trầm ngẩng đầu nhìn hai cái đầu trọc của người đá đang loay hoay trong bếp thì hỏi Lục Dĩ.

" bọn họ là đá, vận vật trên đời đều có tri giác cả". Lục Dĩ khoanh tay nhìn Dược Chu Trầm.

" thế sư phụ là thần tiên sao?". Dược Chu Trầm nhỏ tuổi chu môi.

Lục Dĩ lúc này bật cười, xoa đầu Dược Chu Trầm:" ừm".

Hai mắt Dược Chu Trầm sáng rỡ:"lợi hại quá!!".

Lục Dĩ từ chối tiếp lời, thật ra y không lợi hại, người tài giỏi chính là Dược Chu Trầm, sau khi lịch kiếp xong, sư tổ sẽ càng giỏi hơn.

Khả năng nấu nướng của người đá rất cao, chỉ một chốc, hương thơm từ trong bếp bay ra ngào ngạt....

Ti Mệnh và Diên Tâm đã giải quyết xong đám người ở chợ buôn, Lúc này cũng tìm đến.

Vừa vào sân, đã nghe thấy mùi thơm, hai mắt Diên Tâm liền sáng rỡ:" ô~ đói quá, cho ta ăn với". Nói xong thì chạy ngay đến trước bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top