Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 25: CỐ DIỆC PHÀM BIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Hi về sau Bối Tiểu Nhạc, cô nàng mang bánh lên đưa cho Lạc Yên.

"Đây, cho cậu! Hôm nay là sinh nhật Cố Diệc Phàm, có bánh ngon lắm luôn!"

Chiếc bánh còn lại được gói trong hộp gọn gàng, sạch sẽ được Vân Hi đặt tời trước mặt Lạc Yên.

Lạc Yên vui vẻ, đôi mắt cong lên, đón lấy bánh. Cô nàng nhanh chóng mở ra và ăn.

...

Những ngày sau đó, Bối Tiểu Nhạc lên lớp đều đặn. Cô cũng không thể không làm gì, cho nên nhanh chóng tìm một công việc online, thù lao theo từng việc mà cô hoàn thành.

Tần suất cô sử dụng máy tính lại càng tăng lên, đôi mắt đôi lại hay bị nhòe đi, tần suất cũng ngày càng nhiều.

Cố Diệc Phàm làm việc rất vất vả. Anh rất bận bịu nhưng vẫn như cũ là mỗi ngày đều gửi cho cô mấy dòng tin nhắn.

Ngày tháo nẹp cũng tới. Hôm nay, theo giờ hành chính, Tiểu Nhạc cùng Lạc Yên và Cố Diệc Phàm đi tới bệnh viện. Vốn hôm nay cô có tiết cho nên cô nhờ Vân Hi lên lớp ghi chép. Lạc Yên bởi vì mới nộp kiểm tra nên hôm nay lại trống tiết.

Cố Diệc Phàm đến đón cô và Lạc Yên ở trước cổng kí túc xá. Sau đó, nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện. Mọi thủ tục đều diễn ra rất trình tự.

Đột nhiên điện thoại Cố Diệc Phàm rung lên nhiều hồi. Anh bởi vì đưa cô đi bệnh viện nên hôm nay nghỉ một buổi sáng, nhưng không biết vì sao lại có cuộc gọi tới.

Cố Diệc Phàm không muốn để công việc xen vào lúc này, nhưng điện thoại trong túi không ngừng run lên.

Bối Tiểu Nhạc ngồi trên ghế ngoài phòng chờ lấy giấy tờ để ra về. Cô tinh ý nhìn thấy điện thoại trong túi áo hơi rung chuyển.

"Anh nghe đi! Lỡ đâu là việc gấp thì sao?"

Cố Diệc Phàm hơi nhìn cô, sau đó đi ra chổ khác nghe điện thoại.

Triệu Cường: Có chuyện lớn rồi, cậu mau về công ty đi.

Cố Diệc Phàm nhíu mày.

Cố Diệc Phàm: Chuyện gì? Cậu nói rõ xem.

Triệu Cường: Cậu bạn mới vào có sản phẩm và thông tin y hệt của cậu, theo hồ sơ máy tính lại còn nộp sớm hơn cậu mấy ngày.

Cố Diệc Phàm: Chờ một chút, tôi qua công ty.

Cố Diệc Phàm quay vào trong, vẻ mặt cũng không có gì bất thường. Anh kiên nhẫn chờ đợi rồi đưa Bối Tiểu Nhạc an toàn về kí túc xá, sau đó nhanh chóng phóng xe tới công ty.

Triệu Cường cùng Quang Minh phía sau là Kha Thời Mỹ đi tới khi thấy Cố Diệc Phàm từ phía xa.

"Cậu mau vào văn phòng xem."

Cố Diệc Phàm sải những bước chân dài, anh nhanh chóng đi lên văn phòng.

Vừa đi vào văn phòng, anh thay ngay một cậu nhân viên mới vào. Thẻ nhân viên trên cổ đề tên Đặng Hoàng Quân.

Người phụ trách vụ việc này, ngồi trên ghế nhìn hai người, ánh mắt đảo lên người Cố Diệc Phàm.

"Cố Diệc Phàm! Cậu nói rõ việc này. Tại sao sản phẩm lại giống nhau, giống đến những thông số cơ bản."

Bình thường khi nộp, cũng chỉ cần nộp những thông số cơ bản, sau đó sẽ có một buổi thuyết trình sản phẩm. Lúc này mới có thể nói tới các chi tiết bên trong.

Không biết là bởi gì cậu ta nộp sớm hơn khiến cho Cố Diệc Phàm trở thành người bị nghi ngờ hay vốn dĩ là một cái cớ.

"Bản thảo của tôi có ghi lại thời gian tôi bắt đầu ý tưởng."

Đặng Hoàng Quân đứng bên cạnh hơi cười khẩy.

"Tôi thì lại từng có một sản phẩm tương tự lúc đại học, còn có giải thưởng."

"Cậu học trường nào, tôi còn không biết thì làm sao biết sản phẩm đó của cậu?"

Người phụ trách lần này lại một lần nữa lên tiếng.

"Vậy cậu lấy cái gì để chứng minh?"

"Tôi nghĩ cùng một sản phẩm, trùng nhau về thông số cơ bản nhưng tính năng và chi tiết bên trong không giống nhau. Tôi sẽ gửi cho ngài tính năng và thông số chi tiết."

"Được! Ngày mai, hai cậu mang hết lên đây! Nếu thật sự khác nhau, tôi vẫn sẽ cho là hai sản phẩm khác nhau. Nhưng nếu vẫn giống nhau, xin lỗi cậu Cố Diệc Phàm tôi vẫn phải loại bản thảo của cậu."

Cố Diệc Phàm gật đầu, anh nhanh chóng ra khỏi văn phòng. Anh lái xe ra khỏi công ty và trở về nhà. Anh đang muốn nhanh chóng hoàn thành hết mọi chi tiết của sản phẩm. Tuy không phải số liệu chính xác, nhưng có thể như là gần chính xác

Bối Tiểu Nhạc: Công việc thế nào rồi? Có phải vừa rồi có chuyện rất gấp không?

Cố Diệc Phàm: Có chút chuyện thôi! Anh sẽ sớm giải quyết nó.

Bối Tiểu Nhạc: Cố lên nhé! Luôn ủng hộ anh.

Chỉ cần thấy những dòng tin này, trong lòng cũng trở thấy căng thẳng giảm bớt.

Đến buổi tối muộn, Cố Diệc Phàm mới hoàn thành xong. Tuy nhiên có một số điểm lại không chắc chắn lắm. Bởi vì số liệu như vậy đều là dựa vào một phần phán đoán và con số trung bình, cơ bản cho nên nó rất mơ hồ.

Bây giờ cũng không thể bàn bạc lại với ai cho nên anh quyết định xóa nó ra khỏi bản thảo, sao chép sang một trang khác.

Cố Diệc Phàm gửi một bản sao tới tài khoản trên máy tính ở phía công ty. Dự định buổi sáng, anh sẽ đến công ty sớm và in một bản ra để trình bày.

Anh đóng máy tính, đôi mắt nhắm lại. Đầu anh tựa vào thành ghế, bộ dạng giống như muốn giảm bớt căng thẳng.

Từ sáng tới giờ, mãi loay hoay tới mấy thứ nên cũng chẳng có gì trong bụng. Cố Diệc Phàm đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngủ. Anh đi đến khu bếp, dự định nấu một cái gì đó ăn nhanh gọn. Bởi vì những chuyện này, chẳng còn tâm trạng để ăn uống.

Tiếng chuông thông báo tin nhắn tới thì phía điện thoại vang lên. Một vài dòng tin từ Triệu Cường và Quang Minh, còn có của Bối Tiểu Nhạc.

Triệu Cường: Cậu ổn không vậy?

Cố Diệc Phàm: Không sao! Đều ổn.

Quang Minh: Ngày mai cậu tính thế nào?

Cố Diệc Phàm: Thì phụ trách muốn như thế nào thì tôi theo thế ấy.

Quang Minh: Cậu không thấy kì lạ sao? Không nghi ngờ gì?

Cố Diệc Phàm: Có một chút, nhưng ngày mai sẽ rõ.

Bối Tiểu Nhạc: Đã ăn cơm chưa? Anh đừng qua loa!

Cố Diệc Phàm: Đang ăn đây.

Bối Tiểu Nhạc: Em đoán là anh ăn mì!

...

Bối Tiểu Nhạc: Đã làm việc khuya như vậy, ăn cái gì chất lượng một chút! Đợi ngày mai em xong việc sẽ qua nấu cho anh.

Cố Diệc Phàm: Hoan nghênh!

Buổi sáng, Cố Diệc Phàm tới công ty sớm hơn mọi người. Công ty cũng chỉ có bảo vệ mới mở cửa.

Anh nhanh chóng gửi xe rồi đi vào trong. Văn phòng chổ anh thì vẫn không có ai, nhưng ở bộ phận khác vẫn có một vài người đến chạy công việc.

Cố Diệc Phàm ngồi vào bàn làm việc, anh rất nhanh chóng mở máy tính, nhập mật khẩu, sau đó vào tài khoản. Bàn tay cầm lấy con chuột, di chuyển tới mục đọc tin gửi tới.

Không biết vì cái gì, mà bên trong mục lại không có phần tin mà anh đã gửi vào từ tối hôm qua. Cố Diệc Phàm kiểm tra một lượt từ trên xuống đều là không có.

Vừa nhìn qua những điều này, liền đoán được có người đã động tay vào máy tính của anh.

Cố Diệc Phàm không rõ vì sao, người đấy lại nắm được thông tin cũng như tài khoản của anh. Bởi vì có một chút phòng bị, anh sớm đã lưu một bản không đầy đủ vào điện thoại.

Đành phải bắt đầu sao chép từ điện thoại qua. Điện thoại Cố Diệc Phàm cũng chỉ ghi lại những cái cơ bản, còn lại toàn bộ đều dựa vào trí nhớ mà chỉnh sửa lại.

Bởi vì bị động tay như vậy, Cố Diệc Phàm đoán tên đấy sẽ sao chép nguyên bản mà nộp, cho nên bắt buộc anh sẽ phải thay đổi và chỉnh sửa lại. Anh đành đưa phần mình không quá chắc chắn vào. Đây chính là sơ hở và cũng chính là cái khác biệt duy nhất.

Cố Diệc Phàm bắt đầu làm trên dữ liệu cơ bản có sẵn, dù vậy nhưng vẫn tốn rất nhiều thời gian. Phải tới gần trưa mới có thể lên nộp được.

Vẫn như là anh đoàn đúng. Đặng Hoàng Quân mang tới một bản giống hệt như bản đã gửi vào máy tính. Bởi vì số liệu đã có chỉnh sửa, thêm bớt cho nên sản phẩm lần này của hai người vẫn được tính.

Tuy nhiên, người phụ trách lại giống như đang miễn cưỡng để cho Cố Diệc Phàm qua.

Trong phần thuyết trình, người phụ trách lấy chính những con số trong phần điểm yếu của anh ra để đối chất. Trực tiếp đưa ra lí do số liệu mơ hồ mà loại đi sản phẩm lần này của anh.

Những người khác tuy ngoài mặt là "Tôi thấy phần của cậu rất tốt." nhưng sau đó vẫn là những cánh tay đồng ý loại. Cuối cùng dự án lần này giao cho Đặng Hoàng Quân.

Cố Diệc Phàm lúc này không biết phải tỏ ra như thế nào. Cảm giác bị chơi xấu, bị chèn ép cũng không phải là chuyện mới đây. Nhưng càng không ngờ lại dùng một phương pháp công khai như vậy.

Anh lịch sự bắt tay, nói lời chúc mừng với cậu ta, nhưng rõ ràng là vẻ mặt miễn cưỡng. Cố Diệc Phàm chẳng thể cười nổi khi mà công sức của mình bị đánh cắp, bị người mình tin tưởng chèn ép như vậy.

Cố Diệc Phàm trở lại bàn làm việc, tâm trạng thật sự tồi tệ, nhưng vẻ mặt vẫn bày ra một vẻ là không có gì.

Triệu Cường nhóm người nhìn sang.

"Sao rồi?"

"Đặng Hoàng Quân cầm dự án."

Chỉ một câu nói liền biết kết quả như thế nào. Không ai nói gì thêm, đều trở về vị trí.

Cố Diệc Phàm mất rất nhiều thời gian mới có thể suy nghĩ ra những ý tưởng như vậy. Anh nghĩ nếu sản phẩm này được làm ra, sẽ giúp được rất nhiều người.

Cả một ngày hôm ấy, tâm trạng rất tệ, năng suất làm việc cũng không được tốt. Anh chỉ cố gắng làm xong phần của mình rồi nhanh chóng tan tầm sớm.

Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa reo lên.

Bối Tiểu Nhạc: Hôm nay anh có làm thêm giờ không?

Cố Diệc Phàm: Bây giờ anh tan làm rồi.

Bối Tiểu Nhạc: Đón em được không?

Cố Diệc Phàm: Em ra trước cổng kí túc xá, anh sẽ đến trong mười phút nữa.

Mười phút sau, xe của Cố Diệc Phàm tới trước cổng kí túc xá. Vừa đi tới liền thấy cô đang đứng phía trước.

Bối Tiểu Nhạc ánh mắt nhìn qua trái phải một lượt liền thấy xe của anh. Cô nở một nụ cười, nhanh nhẹn đi tới mở cánh cửa xe ngồi vào trong.

"Hôm nay thế nào rồi?"

Cô loay hoay kéo dây an toàn, không quên chào hỏi một câu.

"Vẫn tốt! Hôm nay lại nhã hứng nấu ăn cho anh."

"Đúng vậy! Nhà anh có thịt không?"

"Vẫn còn."

Cô gật đầu hài lòng. Cố Diệc Phàm nhanh chóng đánh lái xe về nhà anh.

Bối Tiểu Nhạc để túi xách lên lên ghế sô pha, sau đó đi tới nhìn vào tủ lạnh để tìm nguyên liệu.

Cố Diệc Phàm ở phía sau nhìn cô.

"Có cần giúp gì không?"

Bối Tiểu Nhạc lắc đầu.

"Không cần đâu! Mà anh ăn cái gì cũng được đúng không?"

"Ừm! Cái gì cũng được."

Cố Diệc Phàm ra sô pha ngồi chờ cô nấu nướng. Khoảng cách từ ghế sô pha tới bếp cũng không xa lắm. Anh có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô loay hoay trong căn bếp.

Nhìn sơ qua một chút liền biết cô là người ít khi vào bếp. Động tác làm việc tuy chậm chạp và vụng về nhưng mọi thứ vẫn rất ổn định.

Bối Tiểu Nhạc đặt trái cà chua lên thớt, sau đó dùng dao thái ra từng miếng nhỏ, sau đó để lên một cái đĩa.
Cả hành và rau thơm cũng cắt ra nhỏ.

Cô định hôm nay sẽ làm canh cà chua trứng và thịt bò xào bắp cải. Bối Tiểu Nhạc cũng chỉ biết làm mấy món này thôi.

Cố Diệc Phàm từ xa nhìn Bối Tiểu Nhạc cắt thịt, và cắt nhỏ thịt. Anh cảm thấy hơi lo sợ cô sẽ bị đứt tay, cắt cầm dao của không chắc chắn lại còn nhát tay.

Anh không nhịn được, muốn tiến tới giúp cô.

"Em nên để anh cắt hộ em!"

"Không cần đâu! Em sắp xong rồi."

Với cô trong chuyện bếp núc, từ sắp lại mang ý nghĩa chỉ mốc thời gian vô cùng mơ hồ. Mất tương đối thời gian, cắm cơm và làm thức ăn.

Tầm một tiếng đồng hồ sau, Bối Tiểu Nhạc bắt đầu dọn thức ăn ra bàn. Cố Diệc Phàm cũng đã ngồi ở bàn ăn từ lâu.

"Vì sao lại nhã hứng muốn nấu bữa tối cho anh vậy?"

Bối Tiểu Nhạc cầm bát đũa ra, sau đó ngồi xuống ghế.

"Không biết nữa, chỉ là muốn nấu cho anh ăn."

Cô xới cơm vào bát, đem tới trước mặt anh, sau đó tự làm cho mình. Khi qua nhà Cố Diệc Phàm ăn cơm, anh đều rất chu đáo mà chăm sóc cô. Hôm nay đặc biệt muốn chăm sóc ngược lại cho anh.

Bối Tiểu Nhạc cảm thấy gần đây Cố Diệc Phàm có chuyện, tâm trạng không tốt nhưng lại còn cố gắng tỏ ra bình thản. Cô cảm thấy mình nên làm cái gì đó thay vì chờ đợi anh đến chăm sóc mình.

"Anh ăn thử xem? Ba mẹ em đều nói trù nghệ của em không được tốt, nhưng hôm nay em rất cố gắng."

Cố Diệc Phàm cười, anh gắp một miếng thịt kèm theo bắp cải bỏ vào miệng.

"Ăn rất được."

Bối Tiểu Nhạc nghe anh nói vậy, trong lòng vui mừng giống như muốn nổ pháo hoa. Cô hào hứng gắp một miếng thịt ăn.

...

Thịt này cô nấu hơi lâu nên hơi dai, bắp cải cũng bị chín quá. Rất may mắn, bởi vì Bối Tiểu Nhạc nêm nếm đơn giản cho nên mùi vị không bị khó ăn.

Món canh thì đặc biệt ổn hơn, chỉ có phần cà chua hơi nát, nhưng canh không bị tanh vị trứng, rất ổn.

Chung quy cũng vẫn không ngon như Cố Diệc Phàm làm nhưng với sự nỗ lực của cô như vậy là rất được.

Bữa tối này, Cố Diệc Phàm đặt biệt ăn nhiều. Bởi vì bữa cơm này mà tâm trạng của anh cũng bớt nặng nề hơn một chút.

"Em để đấy! Để anh rửa bát cho."

Bối Tiểu Nhạc bởi vì nấu một bữa mà tiêu hao quá nhiều tinh lực. Cả cơ thể cô bỗng trở nên lười biếng. Muốn gật đầu giao đống bát đấy cho Cố Diệc Phàm.

Nhưng một giây sau, bộ não liền giống như nhảy lên một hồi chuông nhắc nhở. Hôm nay cô tới đây là muốn chăm sóc Cố Diệc Phàm. Thường ngày ăn cơm ở nhà anh, đều là anh nấu và dọn dẹp.

"Thôi để em! Hôm nay cho anh nghỉ ngơi."

"Ừm... Nếu em lười thì chỉ cần cho tất cả vào máy rửa chén là được rồi."

Bối Tiểu Nhạc gật đầu. Cô bắt đầu phụ anh dọn dẹp. Cô rửa bát đĩa qua một lớp nước, sau đó đưa Cố Diệc Phàm xếp vào máy. Thật sự, khi có máy móc trợ giúp, mọi chuyện trở nên đơn giản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng không cần tốn quá nhiều sức.

Cô rửa tay đứng sang một bên. Cố Diệc Phàm làm xong cũng đứng dậy hướng tới bồn nước để rửa tay.

"Cố Diệc Phàm!"

Anh không hiểu vì sao đột nhiên cô lại gọi cả họ tên anh mà không có vế sau.

"Làm sao?"

Cố Diệc Phàm hơi quay mặt ra phía sau, liền đột nhiên cảm thấy một vòng tay ở eo. Cô ôm anh từ phía sau, dán cả cơ thể vào lưng.

"Hôm nay anh đặc biệt không vui. Công việc có phải gặp vấn đề gì lớn không?"

Anh cũng không biết trả lời như thế nào, im lặng một lúc.

"Sao không nói gì hết vậy."

Cố Diệc Phàm nhanh chóng rữa tay, lấy khăn giấy thường để ở bên cạnh tới lau qua rồi vứt sang thùng rác.

Anh xoay người lại nhấc bổng Bối Tiểu Nhạc đặt lên đảo bếp. Cố Diệc Phàm chống tay ở hai bên, trực tiếp giam cô lại bên trong. Trọng tâm cơ thể hơi cúi xuống để có thể mặt đối mặt với Tiểu Nhạc.

"Anh dự định khi nào giải quyết xong sẽ nói với em, nhưng mà mọi chuyện xảy ra lại phức tạp như vậy. Anh cũng không muốn vì công việc của anh mà ảnh hướng tới em."

Bối Tiểu Nhạc cúi đầu, không muốn nhìn vào mắt anh.

"Em ở bên cạnh anh đâu phải chờ anh chăm sóc, em cũng có thể chăm sóc anh mà. Có phải anh không tin tưởng em không?"

"Tin tưởng, coi như lần này anh sai."

Bối Tiểu Nhạc ngẩng đầu.

"Sau này chuyện gì cũng phải nói với em. Em có thể trở thành một cái thùng cảm xúc của anh, có gì thì ném hết vào đây!"

Cố Diệc Phàm cười cười.

"Được!"

Anh đứng thẳng người, bế cô xuống đảo bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top