Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 26: HỢP TÁC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bối Tiểu Nhạc cùng với Cố Diệc Phàm ra sô pha ngồi. Hôm nay, anh sẽ kể cho cô nghe rắc rối mà mình đang gặp phải.

Anh kể ngắn gọn và đầy đủ trình tự sự việc.

"Sản phẩm của anh bị trùng của người khác, là bởi vì bản thảo của cậu ta nộp trước cho nên anh trở thành người bị nghi ngờ là sao chép. Sau đó, phụ trách nói anh và cậu ta cùng đưa ra số liệu chi tiết. Anh bất cẩn cho nên bị ai đó đăng nhập vào máy tính trong công ty xóa mất phần tài liệu đó. May mắn một chút là anh có lưu lại ẵn phần thông số cơ bản trong điện thoại, tuy mất thời gian làm lại nhưng  sửa chữa được nhiều chổ chính xác hơn. Có một phân anh không chắc chắn lắm nhưng vẫn đưa vào. Kết quả bị loại."

"Vậy anh nghi ngờ cậu ta sao?"

"Ừm."

"Cậu ta tên gì?"

"Đặng Hoàng Quân."

Bối Tiểu Nhạc nghe cái tên, hơi suy nghĩ một chút vì cảm thấy quen tai. Cô không nghĩ lại có sự trùng hợp này.

"Như vậy, anh còn muốn tiếp tục ở lại không?"

Cố Diệc Phàm hơi cười, thở ra một cái.

"Dù anh có ở lại hay không, với công ty mà nói cũng không quan trọng lắm ấy. Tâm trạng anh đang tệ như vậy, hiệu suất làm việc cũng sẽ không cao lắm, cũng không biết thời gian tới sẽ như thế nào."

Bối Tiểu Nhạc nhìn anh, hơi dè dặt nói.

"Nếu như... Anh cảm thấy không thoải mái, hay khó làm việc thì anh có thể nhảy việc."

"Ùm! Cũng đang nghĩ tới."

"Không sao cả! Dù sao thì vẫn còn em mà. Thời gian này, anh cứ xem như nghỉ ngơi đi."

Anh gật đầu.

"Cũng đúng, nên nghỉ ngơi một chút. Dành thời gian này ở bên cạnh em, bù đắp một chút."

Bối Tiểu Nhạc ngồi trên ghế, người cố ý nghiêng sang một bên để dựa vào vai anh.

"Được!"

"Dạo này em đã đi khám mắt chưa?"

Cô lắc đầu.

"Vẫn chưa, nhưng em có dùng nước rửa mắt, đỡ nhòe đi rồi."

"Vẫn nên sắp xếp đi bệnh viện."

"Èo... Cũng không phiền phức như vậy đâu."

Đến tầm tám giờ tối, Cố Diệc Phàm đưa cô trở về kí túc xá. Vốn dự định sẽ về nhà nghỉ ngơi. Anh mở điện thoại ra, lại thấy thông tin liên lạc của Ngô Thành Phong.

Cố Diệc Phàm nghĩ, Ngô Thành Phong có thể giải quyết việc nãy, gỡ được nút thắt trong lòng anh.

Ban đầu, việc anh nảy ra ý tưởng đấy đều là vì từng thấy một câu chuyện đau lòng.

Khi ấy anh vẫn còn là một học sinh trung học phổ thông. Trường tổ chức một buổi dã ngoại, cắm trại ở núi cho học sinh trong khối của anh.

Lúc ấy, nhà Cố Diệc Phàm tuy hơi vất vả nhưng mẹ anh vẫn muốn anh được như bạn bè.

Anh bắt nhóm cùng một bạn nam khác. Cố Diệc Phàm và bạn nam này tương đối thân thiết. Trong chuyến đi, hai người lúc nào cũng ở cùng nhau.

Tính tình cậu bạn này rất năng động. Ai cần giúp đỡ, cậu bạn này đều tới giúp, là một người rất sôi nổi trong lớp. Cố Diệc Phàm rất quý cậu bạn này.

Vào buổi chiều, mặt trời bắt đầu lặn. Những bạn nam trong lớp chia nhau ra, người xách nước, người nhặt cành cây khô mang về.

Cố Diệc Phàm vốn sẽ đi cùng cậu bạn ấy nhặt củi, nhưng lại có một nam sinh khác nhờ anh xách nước về lều trại hộ. Anh đồng ý và để cho cậu bạn của mình đi nhặt củi một mình.

Khi xách nước về rồi, anh ở lại cùng các bạn nữ khác nấu ăn và làm các công việc khác. Khi trời tối hẳn, các nam sinh khác đều quay về, trên tay đều cầm theo nhiều thứ hay ho khác, chỉ có duy nhất cậu bạn ấy lại không thấy đâu.

Các nam sinh khác không nhìn thấy cậu bạn ấy, đều tưởng đã quay về rồi.

Cậu bạn ấy đi lạc.

Thầy cô và các bạn khác đều chia nhau ra tìm, mỗi một nhóm đều có giáo viên đi cùng. Trời đã tối rồi, tìm kiếm bây giờ giống như mò kim dưới biển.

Nhóm của Cố Diệc Phàm đi theo hướng mà anh đã nhìn thấy bạn mình đi. Tìm kiếm bây giờ trở nên khó khăn, trong rừng lại có nhiều thứ mà anh không biết được.

Anh đề nghị cùng giáo viên quay lại lều trại, gọi điện thoại cho cứu hộ, kết thúc chuyến dã ngoại lần này. Giáo viên quản lý đều đồng ý, tập hợp mọi người quay lại.

Giáo viên lần lượt để học sinh lên xe, quay trở lại trường. Một số giáo viên khác thì ở lại. Vốn dĩ, Cố Diệc Phàm muốn ở lại, nhưng sự việc này tương đối nghiêm trọng, trong rừng lại nguy hiểm như vậy, họ khuyên anh nên cùng trở về.

Buổi trưa hôm sau, phía nhà trường mới thông báo tới. Cậu bạn ấy trượt ngã xuống một vách núi, mất quá nhiều máu dẫn tới tử vong.

Cố Diệc Phàm lúc nghe tin này, không biết phải nói như thế nào. Sự việc quá nghiêm trọng, anh mất đi một người bạn mà anh thân thiết.

Anh đã nhìn thấy bố mẹ cậu ấy tới trường lấy hồ sơ của cậu bạn ấy. Khuôn mặt ai cũng mang một vẻ, tiều tụy, bi thương lúc ấy bao trùm lên toàn bộ ngôi trường.

Đối với bạn bè, với anh mà nói thì sự kiện này khiến bọn anh mất đi một người bạn tuyệt vời. Với giáo viên và nhà trường thì mất đi một cậu học sinh năng động, tốt bụng.

Với bố mẹ cậu ấy, đây là một cú sốc rất lớn.

( Trước đi học thêm, học cùng một cậu nhỏ hơn mình một tuổi, cậu này hay trêu mình xong làm mấy cái mình bực lắm, mình từng mắng cậu ấy là tránh xa mình ra, cậu ấy trên lớp kiểu ngỗ nghịch không chơi với ai, lại mà đi bắt chuyện với mình. Được một năm thì cậu í không muốn học nên nghỉ. Hai năm sau, trường cậu ấy cử người tới trường mình quyên góp tiền cho một bạn bị ung thư máu giai đoạn 3. Mình vẫn cũng không biết gì, quyên góp. Cho tới hai tháng sau, thầy mình mới nói cậu ấy bị ung thư máu, mất. Mình lúc đó kiểu như hơi bất ngờ. Trước giờ chưa từng tiếp xúc với ai mà sau này họ mất cả. Lần đầu tiên được trải qua cảm giác này. Tự nhiên thấy hơi có lỗi vì không đối xử với cậu ấy tốt hơn.)

Cho nên, anh mới nghĩ ra một cái gì đó, có thể phát ra âm thanh, phát ra tín hiệu hoặc bất cứ thứ gì đó để có thể giúp mọi người nhanh chóng tìm ra người bị lạc.

Loại thiết bị này, tuy đã có mặt trên thị trường, nhưng Cố Diệc Phàm muốn nó tối ưu hơn, làm nhiều việc hơn, sử dụng được trong nhiều hoàn cảnh hơn.

Hiện tại, cho dù Đặng Hoàng Quân có sao chép bao nhiêu bản, thì bản thảo chi tiết nhất vẫn luôn nằm trong đầu anh. Cố Diệc Phàm anh vẫn luôn ấp ủ nó trong lòng.

Ánh mắt anh nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại đang hiển thị số liên lạc của Ngô Thành Phong. Trong lòng lại giống như quyết liệt, thôi thúc anh ấn vào số máy để gọi.

Ngón tay Cố Diệc Phàm vân ve trên màn hình, sau đó vẫn là ấn vào nút gọi.

...

"Tôi muốn gặp anh, bây giờ!"

Đầu dây bên kia, im lặng một lúc.

"Địa chỉ?"

"Quán coffee số 123 quảng trường."

"Được!"

Cuộc gọi rất nhanh chóng kết thúc. Nếu đàm phán ổn thỏa, tối nay Cố Diệc Phàm sẽ soạn một đơn thôi việc.

Tại quán coffee số 123 quảng trường. Ngô Thành Phong bước vào quán, trên người mặc một bộ vest chỉnh chu. Chiếc cà vạt trên cổ hơi nới rộng.

Cố Diệc Phàm cùng vừa vào quán, anh chọn một chổ ngồi tương đối vắng khách xung quanh. Ngô Thành Phong nhìn xung quanh, sau đó bước tới chổ của anh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

"Lại ngẫu hứng tìm tôi à!"

Nam phục vụ cầm theo menu tới đưa cho Thành Phong, theo thói quen anh ta gọi một ly Espresso. Cố Diệc Phàm gọi một cà phê Latte.

"Thật ra cũng là việc quan trọng đấy."

"Vậy à, chuyện gì nào?"

Giọng điệu của Ngô Thành Phong lúc nào cũng mang chút đùa cợt, nhưng khi vào vấn đề, anh ta cực kì nghiêm túc. Năng suất xử lý cũng rất tốt.

"Cậu muốn nghe lí do hay quyết định?"

Cà phê rất nhanh chóng được mang ra. Nam nhân viên rất cẩn thận đặt hai cốc cà phê lên bàn rồi rời đi.

Tay của Ngô Thành Phong vươn ra cầm lấy cốc Espresso của mình, nhấp một ngụm.

"Cả hai."

"Tôi bị người sao chép bản thảo sản phẩm. Sau đó là thua trong phần thuyết phục dự án."

"Vậy cậu muốn gì ở tôi?"

"Tôi muốn gia nhập công ty của cậu. Tôi nghĩ dự án của tôi rất tiềm năng."

...

"Tôi rất mong chờ vào cậu! Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Ngô Thành Phong nhìn Cố Diệc Phàm chăm chú. Khóe môi anh ta cong lên một đường. Bộ dạng mang một chút toan tính.

Cố Diệc Phàm hơi bất ngờ, anh không nghĩ sẽ thuyết phục nhanh chóng như vậy. Tuy nhanh chóng, nhưng cũng nguy hiểm.

Đã ở một vị trí như thế này, anh ta cũng không phải là dạng cho không ai thứ gì. Nếu thứ ấy thật sự có lợi, anh ta rất bằng lòng đánh đổi.

"Tôi không ngờ Ngô tổng lại đồng ý dễ dàng như vậy."

Anh cười nhẹ, tay với lấy li cà phê.

"Tôi chỉ dễ dàng với cậu và Vân Hi thôi."

"Rất cảm ơn Ngô tổng!"

"Tôi hi vọng cậu sẽ có ích với công ty của tôi. Hẹn cậu ngày mai mang bản thảo qua. Bây giờ, tôi đón Vân Hi ăn tối đây."

Ngô Thành Phong đứng dậy, Cố Diệc Phàm cũng đứng dậy. Hai người cùng nhau bắt tay một cái, sau đó anh ta nhanh chóng rời đi.

"Được! Tạm biệt Ngô tổng."

Cố Diệc Phàm không đi vội, anh ngồi xuống ghế. Vẻ mặt đầy suy tư. Anh cầm cốc cà phê lên uống. Ánh mắt nhìn qua cửa kính ra phía ngoài quảng trường. Nhìn dòng người, dòng xe chạy qua lại.

Thành phố rộng lớn và hoa lệ. Đây là nơi chất chứa rất nhiều cơ hội tiền lực, nhưng lại không phải là chổ dung thân cho những kẻ kém cỏi. Nếu muốn bám trụ lại nơi này, cần phải thật sự nỗ lực, kèm theo đó là một chút may mắn và năng lực.

Buổi tối khi về đến nhà, Cố Diệc Phàm soạn ngay một đơn từ chức. Sáng mai, anh sẽ đến văn phòng nộp.

Công ty này đã cho anh rất nhiều cơ hội, là nơi dẫn dắt anh bước vào ngành nghề này. Sau hơn ba năm gắn bó nhưng cũng đã đến lúc rời đi. Nơi này đã không còn giống như trước. Bây giờ là lúc anh sải cánh bay, bay đi tìm một nơi thật sự phù hợp với anh.

Công việc của Cố Diệc Phàm từ trước tới giờ đều diễn ra suôn sẻ. Tuy những ngày đầu có chút khó khăn, nhưng những vấn đề đó vẫn chưa là gì, vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Đây cũng chỉ là những bước đầu, Cố Diệc Phàm không thể dễ dàng bỏ cuộc được. Để đến được đây, để có được ngày hôm nay đều dựa vào sự nỗ lực của anh. Bao nhiêu năm tích góp nhiều như vậy, không thể nói buông là buông.

Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên.

Bối Tiểu Nhạc: Em biết Đặng Hoàng Quân là ai rồi.

Cố Diệc Phàm: Em biết sao?

Bối Tiểu Nhạc: Là anh trai của Đặng Trần Quân. Anh nhớ cậu ta không?

Cố Diệc Phàm: Có nhớ.

Bối Tiểu Nhạc: Hôm nay, em nghe cái tên rất quen, em liền về hỏi Lạc Yên. Lạc Yên nói cho em nghe việc này. Nhà của Trần Quân rất giàu, rất có tiếng tăm trong ngành công nghệ thông tin và truyền thông. Bởi vì để bổ trợ cho nhau mà một người học công nghệ, một người học truyền thông.

Cố Diệc Phàm: Anh biết rồi! Cảm ơn em.

Bối Tiểu Nhạc: Vậy... Anh quyết định sao rồi? Cũng khó có thể ở lại.

Cố Diệc Phàm: Anh đang soạn đơn từ chức. Vừa lúc nãy anh đã gặp Ngô Thành Phong rồi.

Bối Tiểu Nhạc: ?

Cố Diệc Phàm: Anh gặp anh ta đề nghị hợp tác. Anh đầu quân về công ty anh ta.

Bối Tiểu Nhạc: Vậy thì tốt quá rồi! Ngô Thành Phong rất được, lại là chổ quen biết, dễ nói chuyện hơn. Trong công ty còn có Vân Hi nữa đấy!

Cố Diệc Phàm: Em không định về đó à?

Bối Tiểu Nhạc: Không! Có Vân Hi rồi em về đó làm gì?

Cố Diệc Phàm: Anh tưởng có thể làm cùng em nên mới ưu tiên cân nhắc. Ôi buồn quá đấy!

Bối Tiểu Nhạc: Anh đừng lừa em! Em vẫn thấy làm việc tự do như thế này rất thoải mái, thù lao cũng rất ổn định. Với cả hướng đi của em, không giống như Vân Hi.

Cố Diệc Phàm: Em làm gì cũng được. Anh sẽ ủng hộ em, giúp đỡ em như cách em đã làm với anh.

Bối Tiểu Nhạc: Cảm ơn rất nhiều!

Bởi vì mấy dòng tin nhắn của Bối Tiểu Nhạc mà bộ dạng mệt mỏi của anh dường như tan biến gần hết. Những lúc khó khăn, có một người toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình như vậy, cảm giác như thế giới này đều rất tốt đẹp.

Còn gần bốn tuần nữa là Tết Âm lịch, Cố Diệc Phàm gửi một tin nhắn tới cho mẹ.

Cố Diệc Phàm: Mẹ à, Tết này con về với mẹ nhé! Mẹ có muốn mua gì không?

Mẹ Cố: Không cần tốn kém, con về là được!

Cố Diệc Phàm: Dạo này, mẹ còn bệnh vặt không?

Mẹ Cố: Dào này, bên cạnh có cô giúp việc này, mẹ khỏe lên hẳn. Nói chuyện với cô ấy cũng vui.

Cố Diệc Phàm: Vậy thì tốt! Thỉnh thoảng con sẽ gọi cho mẹ.

Mẹ Cố: Được! Lúc nào gọi cũng được.

...

Buổi sáng hôm sau, đúng giờ anh cầm theo bản thảo và tờ đơn đã làm từ tối qua tới công ty.

Cố Diệc Phàm đi thẳng tới phòng quản lý trước ánh mắt của rất nhiều người. Những đồng nghiệp ngồi xung quanh đều tò mò, họ bắt đầu bàn tán.

Anh đi tới trước cửa phòng, lịch sự gõ cửa mấy tiếng rồi mới bước vào.

"Em đến nộp đơn."

Vị quản lý hơi nhíu mày, cầm lấy đơn mở ra xem.

"Vì sao cậu muốn làm vậy? Chỉ vì dự án đó thôi sao? Cậu còn trẻ còn nhiều cơ hội. Cũng không chỉ có một dự án đó."

"Em cảm thấy, em không còn phù hợp với công ty nữa."

"Cậu là người rất có tiềm năng, ở công ty phát triển lâu như vậy, cậu suy nghĩ kĩ lại một chút."

Cố Diệc Phàm đứng trước bàn quản lý, ánh mắt nhìn quản lý kiên định.

"Em đã suy nghĩ kĩ rồi."

Cũng không còn cách nào khác nếu như người ta đã thật sự quyết định như vậy. Vị quản lý thở dài một tiếng, phê duyệt đơn từ chức của anh.

Cố Diệc Phàm bước ra khởi văn phòng với một tâm thế nhẹ nhõm. Anh thở hắt ra một cái. Ở góc khuất hành lang, Cố Diệc Phàm lại thấy Đặng Hoàng Quân.

Cậu ta đang tiến tới và chặn đường anh. Trên người khoác một bộ quần áo lịch sự, áo sơ mi quần tây. Bộ dạng của cậu ta, anh không thấy rõ, nhưng giọng nói lại vô cùng cợt nhả.

"Mới bao nhiêu đấy đã vội rút lui rồi à?"

Cố Diệc Phàm thân hình cao lớn, sống lưng đứng thẳng tắp, không nói gì trực tiếp đi qua. Ngay cả một cái nhìn cho cậu ta cũng keo kiệt.

Cố Diệc Phàm tới thẳng công ty của Ngô Thành Phong. Anh tới quầy lễ tân báo, sau đó được đưa tới văn phòng của Thành Phong.

Anh ta ngồi ở chính giữa, trên bàn là rất nhiều giấy tờ dường như rất bận rộn. Ngô Thành Phong thấy anh thì cũng bỏ xuống mấy tờ giấy, đứng dậy tiến tới mời Cố Diệc Phàm tới bàn trà.

"Tôi chờ cậu mãi đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top