Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9: CHUYẾN ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bối Tiểu Nhạc và Cố Diệc Phàm tới công ty gửi xe. Anh hai tay xách hành lí của cô và của chính mình đi tới.

Xe khách đã đến. Là loại xe bốn mươi lăm chổ ngồi và nhìn còn khá mới.

Tuy là đã đến sớm nhưng ở đây đã có rất đông người tới chuẩn bị. Bối Tiểu Nhạc đứng sang một bên chờ anh đi gửi hành lí. Trong lúc chờ Phàm Phàm thì Kha Thời Mỹ đi tới.

"Bối Tiểu Nhạc, lại gặp em rồi!"

"Dạ chị!"

"Em đi cùng Cố Diệc Phàm sao?"

Ngay từ lúc Kha Thời Mỹ hỏi cô đến thành phố B phải không thì cô đã đoán được sẽ gặp nhau trong chuyến đi này. Bởi vì cô gái này chung bộ phận với Cố Diệc Phàm cho nên nhất định sẽ đi rồi.

Lúc này Cố Diệc Phàm đã quay lại. Anh nhìn Kha Thời Mỹ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó là quay sang hỏi Bối Tiểu Nhạc.ω𝔞𝚝𝚃𝙿𝚊𝚍

"Em có muốn ngồi phía trước cho thoải mái không? Anh sẽ nói đồng nghiệp nhường ghế."

"Em sao cũng được, em không có say xe."

"Ừm vậy tốt, mình lên thôi!"

Bối Tiểu Nhạc chưa kịp nói với Kha Thời Mỹ câu nào đã bị anh kéo lên xe.
Chổ của hai người là hàng thứ tám. Anh để cô ngồi phía trong.

Có rất nhiều người tới chào hỏi, đa phần là đồng nghiệp nam. Họ đều nói mấy câu đại loại như:

"Bạn gái đấy à? Được phết đấy!"

"Trông không ra là có bạn gái nha!"

"Hóa ra gu của Cố Diệc Phàm là thế này."

"Rất đáng yêu nha."

Ở công ty, Cố Diệc Phàm có tương đối hòa đồng nên có rất nhiều bạn. Thân nhất cũng có hai người. Họ ngồi phía đối diện. ω𝔞𝚝𝚃𝙿𝚊𝚍

Hai người bạn thân của anh rất dễ thương nha, giống hệt như hai cô nàng nhà cô.

Kha Thời Mỹ thì lại ngồi cùng một nhóm nam nữ khác ở cách cô khá xa. Có thể thấy, ngoại trừ làm chung bộ phận, là người hướng dẫn thì mối quan hệ giữa Cố Diệc Phàm và cô gái này không thân thiết lắm.

Khi xe khởi hành, Bối Tiểu Nhạc nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Nhưng là vì chuyến du lịch đầu tiên của cả hai, cô tương đối giữ mình với anh.

Tiểu Nhạc tựa lưng ra ghế, đôi mắt lim dim muốn ngủ. Cô gật gù ngủ, trông có chút không thoải mái.

Cố Diệc Phàm nhìn thấy liền hơi hạ lưng cho cô thoải mái một chút, hạ vừa đủ để người ngồi sau không khó chịu. Lúc này Bối Tiểu Nhạc giật mình tỉnh dậy.

"Muốn ngủ em có thể tựa đầu vào vai anh, chân có thể gác lên đây cho thoải mái."ω𝔞𝚝𝚃𝙿𝚊𝚍

Anh nói rồi vỗ lên đùi mình.

"Ùm!"

Bối Tiểu Nhạc cúi xuống cởi giày, sau đó gác chân lên đùi anh, đầu ụp vào vai anh. Tư thế hơi cuộn tròn lại, rất ấm áp. Cố Diệc Phàm mang áo khoác kéo qua choàng lên người cô. Ngồi phía bên trong khá lạnh.

"Ây dô rất ga lăng nha đồng chí Cố!"

Phía bên kia cậu bạn thân của anh trêu chọc. Hai người bắt chước lại tư thế của cô và anh.

Bối Tiểu Nhạc nghe thấy liền vùi đầu sâu vào vai anh. Hành động này anh đương nhiên cảm nhận được.

"Đấm cho bây giờ! Im lặng và ngủ đi nào."

"Thật là bạo lực quá đi! Không trêu nữa, ngủ thôi."

Cố Diệc Phàm hơi cười cười rồi cũng chợp mắt ngủ một lúc. ω𝔞𝚝𝚃𝙿𝚊𝚍

Đến khoảng tám giờ sáng, xe dừng chân để ăn sáng.

"Nhạc Nhạc dậy ăn sáng nào!"

Cố Diệc Phàm thì thào vào tai Bối Tiểu Nhạc. Cô đang ngủ rất ngon bỗng bên tai có gió thổi vào thật nhột. Lúc này Tiểu Nhạc mới hé mắt. Cô hơi ngại vì những người đi xuống đều nhìn hai người cười.

"À nhỉ!"

"Ừm xuống thôi."

Bối Tiểu Nhạc cúi đầu xuống mang giày. Còn anh thì cầm túi xách đứng dậy chờ cô cùng đi xuống.

Suốt chặng đường di chuyển, Cố Diệc Phàm đều rất tỉ mỉ chăm sóc cô. Mỗi đoạn dừng chân đều đi cùng cô không rời, trừ những lúc vệ sinh cá nhân ra.

Những lúc dừng chân, Bối Tiểu Nhạc có cùng Kha Thời Mỹ nói chuyện một chút, cũng chỉ mấy câu hỏi bình thường. Những đồng nghiệp của anh đều rất hoan nghênh cô. Họ rất hòa đồng. Cả hai người bạn của Cố Diệc Phàm cũng vậy.

"Chào chị dâu, lão Cố đi đâu rồi"?

"A! Cố Diệc Phàm đi mua nước ở bên kia kìa."

"Vậy bọn tôi đứng đây với chị nhau nhé!"

"Ừm được!"

"Chị dâu quen lão Cố như nào vậy?"

Bối Tiểu Nhạc hơi ngại khi nói tới chuyện này.

"Chúng tôi là quen từ nhỏ."

"Quaoo!"

"Triệu Cường! Cậu thôi chọc bạn gái tôi đi."

Cố Diệc Phàm đứng từ sau lưng hai người bọn họ. Trên tay cầm theo hai chai nước. Anh đi vòng qua hai người bọn họ, mở nắp chai đưa cho Bối Tiểu Nhạc. Hành động này diễn ra vô cùng tự nhiên.

"Lão Cố! Cậu học đâu thói ga lăng này vậy? Có phải học từ Triệu Cường đẹp trai này không?"

Vừa hết câu Bối Tiểu Nhạc không nhịn được liền bật cười.

"Đi lên xe thôi, không thèm để ý tới bọn họ."

Sau đó Cố Diệc Phàm ôm vai cô đi mất. ω𝔞𝚝𝚃𝙿𝚊𝚍

Đến ba giờ chiều thì xe tới nơi. Mọi người bắt đầu di chuyển xuống lấy hành lí và checkin phòng.

Cô và anh đều chờ cho mọi người xuống trước mới bắt đầu di chuyển xuống. Cố Diệc Phàm hai tay lấy hành lí ra và kéo đi đến lễ tân nhận phòng.

Vốn dĩ cả hai đều định sẽ ở riêng, dù sao cũng là người yêu thôi nhưng đáng tiếc lúc đăng kí cho chuyến đi. Vì đi cùng bạn gái nên sẽ được ưu ái cho phòng đôi. Các cặp đôi trong chuyến đi này đều có những phúc lợi rất đặc biệt. Nhất là về căn phòng.

Căn phòng của hai người có tầm nhìn ra biển, phía xa xa còn thấy núi xanh. Chiếc giường lớn màu trắng nằm ở chính giữa căn phòng. Xung quanh hai bên là kính trong suốt cùng với rèm ren trắng bên trong và rèm tối màu bên ngoài rất thoáng đãng.

Nhà vệ sinh cũng tương đối rộng, có bồn tắm khá lớn. Đặc biệt là nhà vệ sinh cũng có kính trong suốt và chiếc rèm được kéo lên trên cao.

Cố Diệc Phàm mang hai vali đi đến chổ có chiếc ghế đối diện giường ngủ.

"Em có muốn tắm biển không?"

"À... Em cũng chưa biết nữa."

Mấy người đồng nghiệp của anh sau khi checkin phòng xong liền đảo đi tìm những người khác. Họ gõ phòng của cô. Bối Tiểu Nhạc ra mở cửa, còn Cố Diệc Phàm bên trong sắp xếp lại một chút. ω𝔞𝚝𝚃𝙿𝚊𝚍

"Chị Kha Thời Mỹ!"

"A đây là phòng của hai người à?"

"Dạ chị."

"Một chút nữa em có muốn cùng tụi chị đi xuống biển không?"

"Chắc là có."

"Vậy một tiếng sau tụi chị quay lại mình cùng nhau xuống nha!"

"Dạ được."

Sau khi nói chuyện xong, Bối Tiểu Nhạc quay vào.

"Anh tắm biển không? Hay chỉ muốn đi dạo thôi?"

"Nếu em không mệt thì mình xuống biển chơi."

"Em ngủ cả ngày rồi."

"Ừ đúng rồi, ngủ say như chết."

Bối Tiểu Nhạc lườm anh một cái. Sau đó cô soạn đồ ra, tìm bộ đồ bơi mà Vân Hi đã chuẩn bị. Cô vốn dĩ không có ý định đi bơi vì không thích, nhưng mà Vân Hi nhất quyết nhét cho cô một bộ, thấy cô nàng cương quyết thì Tiểu Nhạc cũng chịu. Đúng là con người dày dặn kinh nghiệm tình trường có khác.

"Em đi thay đồ trước nha!"

Bối Tiểu Nhạc soạn đồ xong cầm theo trên tay là túi đồ cá nhân, đồ bơi đi vào phòng tắm.

Cô vào phòng tắm, sắp xếp đồ dùng cá nhân của mình lên bàn nước cẩm thạch. Đa số các món dưới đây là chăm sóc da và răng miệng.

Bối Tiểu Nhạc tẩy trang rồi bôi lại kem chống nắng cho cả người chổ nào hở thì bôi, hơi hở thì xịt. Từ trắng chuyển qua đen rất dễ nhưng từ đen chuyển qua trắng là cả một vấn đề lớn. Sau khi bôi xong, liền mặc đồ bơi vào. ω𝔞𝚝𝚃𝙿𝚊𝚍

Đây là loại đồ bơi một mảnh. Vân Hi cố tình chọn cho cô phải là loại hai mảnh, nhưng vì nó quá hở hang. Bối Tiểu Nhạc thì rất ngại phải show cơ thể mình ra cho nên nhất quyết nếu là một mảnh thì mới được bỏ vào.

Đồ bơi hai dây màu hồng nhạt, với họa tiết hoa rất dễ thương. Phía dưới là dạng quần ngắn, có chút bèo ở hai ống chân và dưới ngực. Sau lưng là một mảng hở có hai dây chéo qua thành chữ X và dây ở hông giống như yếm, giúp phần trên ôm sát vào người.

Để bảo vệ cho phần lưng bị trống đó, Bối Tiểu Nhạc chuẩn bị thêm áo khoác loại dành cho đi biển khá kín đáo.

Vừa mở cửa phòng tắm bước ra, Cố Diệc Phàm liền quay đầu nhìn cô. Mặt anh bổng dưng hơi đỏ lên, hắng giọng một cái.

Bối Tiểu Nhạc nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại có hành động đó. Cô nghĩ có lẽ anh không thích bộ đồ này. Cố Diệc Phàm sau hành động đó liền cầm đồ của mình đi vào.

Trong khi chờ Cố Diệc Phàm thay đồ, Bối Tiểu Nhạc ngồi trên giường lấy điện thoại chụp lại cái khung cảnh trước mắt. Sau khi chụp xong liền đăng lên trang mạng xã hội của mình. Bức ảnh của cô vô tình có lọt vào chiếc áo khoác nam vắt trên ghế. Nhìn giống như đang công khai. .

Vân Hi cùng Lạc Yên rất nhanh chóng cập nhật thông tin. Hai cô nàng vào bình luận rất ác liệt.

Đồ bơi của nam thì đơn giản hơn nhiều, cũng chỉ là cái quần. Nếu muốn kín đáo hơn có thể mặc thêm áo phông vào.

Cố Diệc Phàm mặc một chiếc quần bơi có họa tiết hơi mùa hè một dù, mặc dù bây giờ đã gần cuối năm. Trên mặc thêm áo phông đơn giản.

Tầm đến gần bốn giờ kém, Kha Thời Mỹ cùng hội anh chị em đến phòng cô cùng đi ra biển.

Khách sạn ở phía dưới là đại sảnh tiếc lớn, đi bộ tầm mười phút là có thể ra biển.

Trên quãng đường đi, Cố Diệc Phàm đều ôm lấy vai cô kéo sát vào trong người mình. Thái độ của Cố Diệc Phàm lúc này khá kì lạ.

"Anh sao vậy?"

Cố Diệc Phàm không trả lời. Cô cũng không hỏi nữa.

Hội anh chị em đồng nghiệp đi cùng anh và Bối Tiểu Nhạc thật sự rất táo bạo. Nhất là các chị. Người nào cũng mặc hai mảnh với những tông màu rất quyến rũ. Bên ngoài vẫn là chiếc áo khoác dạng đi biển rất hờ hững.

Kha Thời Mỹ tuy có tiết chế hơn, nhưng cũng rất quyến rũ. Phần trên là áo tay dài có phần trễ vai mà rút ngực. Phần áo khá ngắn nên phô được trọn vẹn vòng eo và bụng đẹp. Phía dưới là dạng quần tam giác cạp cao tối màu.

Đến bãi biển, nhóm của cô nhập thêm với những nhóm khác bắt đầu vui chơi. Cố Diệc Phàm bắt đầu cởi áo thun ra. ω𝔞𝚝𝚃𝙿𝚊𝚍

"Em có muốn đi ra xa chơi sóng không?"

"Em không biết bơi đâu."

"Không sao, anh biết bơi, anh giữ em."

"Ừm vậy được."

Bối Tiểu Nhạc cởi áo khoác để cùng với áo thun của anh. Sau đó, cô ôm lấy cánh tay anh cùng nhau nhập hội.

Mọi người cùng nhau té nước, một số người thì chơi bóng chuyền trên bãi biển.

"Cố Diệc Phàm ra đây chơi bóng đi."

Cậu bạn Triệu Cường rủ nhưng Cố Diệc Phàm lắc đầu từ chối. Bối Tiểu Nhạc chợt nhận ra. Từ bé đến lớn cô chưa thấy anh chơi bóng lần nào!

"Cố Diệc Phàm! Hình như em chưa thấy anh chơi bóng bao giờ."

Anh nghe cô hỏi liền ho khan một cái sau đó trả lời.

"Nói cho em một bí mật."

"Hả?"

"Anh chơi bóng rất tệ. Tất cả các thể loại bóng."

"Thật sự?"

Bối Tiểu Nhạc tròn mắt. Cô thật sự rất bất ngờ trước bí mật nhỏ này của anh. Trước giờ Tiểu Nhạc vẫn luôn nghĩ anh cái gì cũng làm được.

"Ừm! Nhưng các thể loại khác anh đều được."

Vừa nói xong, một cơn sóng lớn ập tới cuốn lấy hai người. Cố Diệc Phàm nhanh nhẹn tóm lấy cơ thể cô ôm vào người. ω𝔞𝚝𝚃𝙿𝚊𝚍

"Cố Diệc Phàm, lên đây chơi ném bóng đi."

Trước lời rủ rê anh quay sang nhìn cô như muốn hỏi xem có muốn chơi không.

"Chơi đi anh."

"Anh không giỏi mấy trò nay đâu."

"Không sao, chơi vui thôi."

"Ừm"

Cố Diệc Phàm nắm tay Bối Tiểu Nhạc lên bãi cát.

END CHƯƠNG 9

Hong biết hoàn được truyện này từ giờ tới hết dịch hong ta :)) ω𝔞𝚝𝚃𝙿𝚊𝚍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top