Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Christmas nerves; trans

Author: dreamyangs
on AO3

Translator: Eirlys
aka @luvneves_

Categories: fluff, drabble

Link: https://archiveofourown.org/works/21941866

Summary:

Khi anh và cậu đang ngồi ôm nhau trên chiếc ghế bành, Quán Hanh vẫn hoàn toàn không thể bình tĩnh về việc phải gặp mặt hai người quan trọng trong cuộc sống của Đức Tuấn. Nhưng này, ít ra anh cũng có chút thời gian để ôm ấp cậu. Anh là ai mà có thể phàn nàn về chuyện đó đây?

Notes:

- Ngắn nên trans xong lâu lắm rồi mà giờ tui mới đăng hihi =)))))))

- Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, chỉ được đăng trên Wattpad của mình. Vui lòng không đem ra ngoài dưới mọi hình thức.

~°~

“Quán Hanh, bạn làm ơn bình tĩnh chút đi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”

Chàng trai trẻ giận dữ nhìn người yêu mình, người có vẻ đang không mấy coi trọng sự lo lắng của anh, và, ừ thì, điều đó khiến anh cảm thấy có chút buồn. “Đức Tuấn, bạn nghiêm túc đó hả? Tụi mình sẽ đón lễ Giáng sinh cùng với hai người gần như được coi là cha mẹ của bạn, đây là lần đầu tiên anh gặp họ, và bạn bảo anh đừng lo lắng ư?”

“Em nói này bạn yêu”, Đức Tuấn đặt tay mình lên đôi bàn tay anh an ủi, “Anh Tiền Côn và anh Vĩnh Khâm là những người thoải mái nhất mà bạn từng được gặp. Em đã từng nói về bạn trước mặt họ rất nhiều lần nên họ hầu như biết mọi thứ về bạn. Họ vốn đã yêu quý bạn rồi, và sẽ còn quý bạn nhiều hơn nữa khi trực tiếp gặp. Không việc gì phải lo cả.”

“Nhưng-” Quán Hanh bĩu môi, ra vẻ vô cùng thảm thương.

“Không nhưng nhị gì hết. Em hứa với bạn là mọi thứ đều sẽ ổn”, Đức Tuấn dịu dàng hôn lên trán anh.

“Được rồi”, Quán Hanh lầm bầm, vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục.

“Bạn sẽ cảm thấy tốt hơn nếu chúng ta xem vài bộ phim hài Hallmark trước khi tụi mình sửa soạn chứ?”

“...Ừm.”

Khi anh và cậu đang ngồi ôm nhau trên chiếc ghế bành, Quán Hanh vẫn hoàn toàn không thể bình tĩnh về việc phải gặp mặt hai người quan trọng trong cuộc sống của Đức Tuấn. Nhưng này, ít ra anh cũng có chút thời gian để ôm ấp cậu. Anh là ai mà có thể phàn nàn về chuyện đó đây?

~°~

“Dương Dương!” Quán Hanh hét lên trong điện thoại, khiến cậu nhóc ở đầu dây bên kia giật mình đưa điện thoại ra xa khỏi tai mình.

“Quán Hanh, anh đừng hét nữa. Em không muốn bị điếc ở tuổi trẻ thế này đâu.”

“Dương Dương, anh xin mày”, Quán Hanh lo lắng nhìn về phía cửa phòng tắm, nghe ngóng tiếng nước chảy để đảm bảo rằng Đức Tuấn sẽ không đi ra và nhìn thấy tình trạng hoảng loạn của anh lúc này. “Anh mày không biết phải mặc gì tối nay và anh thực sự rất cần phải gây ấn tượng với anh Côn và anh Khâm bởi vì họ có ý nghĩa rất lớn đối với Đức Tuấn, nên anh không muốn làm em ấy thất vọ-”

“Đầu tiên, anh hít thở sâu và bình tĩnh lại đã.”

Quán Hanh làm như những gì người kia bảo, hơi thở của anh run rẩy và một vài giọt nước rưng rưng nơi khóe mắt anh. Anh đưa tay quệt chúng đi và đợi thêm vài giây nữa để hoàn toàn bình tĩnh trước khi cho Dương Dương biết rằng mình đã ổn để tiếp tục nói chuyện.

“Anh ổn rồi chứ? Okay, điều thứ hai là anh sẽ không bao giờ có thể làm anh Tuấn thất vọng. Anh ấy nhìn anh với ánh mắt sáng như sao. Anh ấy rất thương anh và việc anh dành Giáng sinh bên gia đình anh ấy cũng là một vấn đề lớn đối với ảnh. Em cá với anh rằng anh ấy cũng cảm thấy lo lắng hệt như anh vậy, hoặc thậm chí là hơn, nhưng chỉ là anh ấy che giấu nó tốt hơn thôi.”

Dương Dương nói đúng. Quán Hanh thậm chí đã không nghĩ về khả năng Đức Tuấn cũng lo lắng về điều này giống như anh. “Anh đoán em nói đúng.”

“Anh đoán? Anh thừa biết em nói đúng mà! Bây giờ bật FaceTime lên để em giúp anh chọn đồ đi.”

~°~

“Em không phải đang cường điệu về bộ đồ tuyệt vời em chọn cho anh, nhưng nếu anh Đức Tuấn không xé bỏ quần áo của anh khi cả hai về nhà thì em thật sự sẽ rất thất vọng về ảnh.”

Đúng lúc đó, cửa phòng tắm bật mở và Đức Tuấn bước ra với duy nhất một chiếc khăn tắm quấn quanh hông, mái tóc cậu vẫn còn ẩm ướt và vài giọt nước chầm chậm chạy xuống cơ thể tuyệt đẹp của cậu. Quán Hanh bỗng cảm thấy cổ họng trở nên khô khan. “Hình như em vừa nghe thấy gì mà thất vọng về mình ấy nhỉ?” Đức Tuấn nhìn quanh và thấy gương mặt của Dương Dương qua màn hình điện thoại của Quán Hanh. “Ồ, Dương Dương. Giáng sinh bên Húc Hi và anh Tư Thành thế nào rồi?”

Khi Dương Dương bắt đầu kể về chuyện của mình, Quán Hanh đi chuẩn bị những vật dụng cần dùng và bước vào nhà tắm. Khi anh bật vòi sen và bước tới dưới làn nước ấm xối xả, anh để tâm trí mình trở nên lơ đễnh. Anh vẫn cảm thấy rất lo lắng, và không có lời động viên nào từ Đức Tuấn hay Dương Dương có thể khiến anh bình tĩnh lại.

~°~

Quán Hanh nhìn chằm chằm vào đống đồ trang trí Giáng sinh nằm rải rác bên ngoài nhà của Tiền Côn và Vĩnh Khâm, quai hàm như muốn rớt xuống vì sự tiêu xài phung phí của họ. “Ôi Chúa ơi.”

Đức Tuấn đứng cạnh anh cười to, “Họ luôn như vậy đấy. Rồi bạn sẽ quen thôi.”

Trái tim Quán Hanh bỗng rung động trước lời hứa về những ngày Giáng sinh trong tương lai cùng Đức Tuấn. Anh nắm lấy tay cậu và cả hai cùng bước vào nhà, nón Santa đều được đội trên đầu cả hai, một túi đựng chocolate nóng được treo trên tay kia của Đức Tuần, còn Quán Hanh thì xách theo một túi quà. Đức Tuấn gõ cửa, và trong lúc cả hai đứng đợi, Quán Hanh thật sự rơi vào tình trạng lúng túng đến ù cả hai tai. Vài giây sau, cánh cửa mở ra và hai người đàn ông xuất hiện với nụ cười tươi trên môi.

“Đức Tuấn! Cuối cùng em cũng đến rồi!”

Quán Hanh đứng sang một bên và nhìn người yêu mình đang gần như bị ngạt thở vì cái ôm thật chặt của hai người Tiền Côn và Vĩnh Khâm. Anh mỉm cười trước cảnh tượng dễ thương trước mắt mình, trái tim lấp đầy sự ấm áp. Hai người buông cậu ra và nhìn về phía Quán Hanh, nụ cười rạng rỡ của họ chưa bao giờ tắt. “Chắc hẳn em là Quán Hanh! Đức Tuấn đã kể về em rất nhiều!”

Họ ôm chầm lấy anh trong một cái ôm thật chặt, nếu không muốn nói là chặt hệt như khi ôm Đức Tuấn vậy. Sau khi buông anh ra, họ đưa cả hai vào nhà và cầm lấy áo khoác của anh và cậu, giúp họ treo lên giá ở gần cửa chính.

“Tụi em, ừm… có đem chút quà cho hai người”, Quán Hanh nâng túi quà trên tay lên, khuôn mặt dường như đỏ bừng.

“Thật tốt quá, cảm ơn em! Cứ để nó dưới gốc cây thông đi, lát nữa tụi anh sẽ mở quà sau”, Vĩnh Khâm chỉ về phía cây thông được trang trí vô cùng độc đáo nằm ở một góc phòng khách. Trong lúc Quán Hanh đi về phía cái cây, Đức Tuấn cũng đi theo anh và giữ cho giọng nói của mình ở mức âm lượng thấp nhất.

“Sao rồi? Bạn còn thấy lo lắng không?”

Quán Hanh lén lút nhìn nhìn về phía Tiền Côn và Vĩnh Khâm qua vai cậu, hai người đang thêm những món ăn và đồ trang trí để hoàn thiện bàn ăn, cùng cười về điều gì đó mà anh không nghe thấy, và nhìn nhau bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương. “Cũng không hẳn. Trông họ có vẻ là những người đáng yêu, và điều đó thể hiện rõ ràng khi họ đã phấn khích đến mức nào lúc thấy bạn tới, rằng họ quan tâm tới bạn rất nhiều.”

Đôi mắt Đức Tuấn sáng lên khi nghe được lời đó từ anh, “Em rất vui vì bạn đã nói như vậy. Bây giờ lại đây đi, buổi tối hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi và em hứa với bạn là cho đến khi tụi mình ra về, bạn cũng sẽ yêu họ nhiều như em vậy.”

~°~

Sau bữa tối, tất cả ngồi lại trong phòng khách, nhấm nháp chocolate nóng và cùng nhau trò chuyện trong tiếng ồn làm nền của chiếc TV.

“Tụi anh thật sự rất mừng vì em đã đến, Quán Hanh. Đức Tuấn đã kể cho tụi anh nghe về em rất nhiều kể từ lần đầu nó gặp em, nhưng tụi anh chưa bao giờ nghĩ rằng tụi anh sẽ gặp được chàng trai khiến nó trở thành người hạnh phúc nhất từ trước tới giờ.” Tiền Côn lên tiếng.

“Đừng nói nữa, anh làm em xấu hổ quá”, Đức Tuấn than vãn, núp khuôn mặt ửng đỏ vào sau lưng Quán Hanh.

“Vâng, em rất vui khi Đức Tuấn đề nghị đến đây. Thành thật mà nói thì, em khá căng thẳng khi gặp hai người. Em có thể nói bằng cách Đức Tuấn kể về hai người, và hai người có ý nghĩa lớn như thế nào đối với cậu ấy. Em muốn gây ấn tượng với hai người.” Quán Hanh thừa nhận, mắt nhìn chăm chăm vào ly nước của mình.

“Đừng lo lắng về việc phải gây ấn tượng với tụi anh. Với mọi thứ mà Đức Tuấn đã kể về em và những gì tụi anh biết về em từ tối đến giờ thì, tụi anh vốn đã quý mến em rồi.” Vĩnh Khâm trấn an.

“À, vâng, em cảm ơn ạ”, mặt Quán Hanh đỏ bừng lên, không thể nhịn được mà nở nụ cười thật tươi trên môi.

“Không có gì, chào mừng em đến với gia đình này nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top