Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

In our heartbeats; trans

Title: In Our Heartbeats

Author: archicitizen
on AO3

Translator: Eirlys
aka @luvneves_

Categories: Fluff, light angst, Drummer!Hendery, Singer!Xiaojun

Summary:
Hendery để cho bản thân bị lôi kéo bởi người anh họ hướng ngoại của mình - Y, đến một bữa tiệc tại Làng đại học. Ở đó, nó thấy mình cầm một cặp dùi trống trên hai tay và bên cạnh là một chàng ca sĩ xinh đẹp đang trình diễn một màn tái hiện tuyệt vời nhất của bài hát "Don't Start Now".

Note:
- Fic này mình đã dịch từ lâu lắm rồi mà đăng thì có chiện nên unpub =))))))))) Bây giờ đọc lại thấy tiếc nên mình muốn pub lên vậy thôi, mọi người thấy ổn thì đọc, không thì thôi nhé T.T
- Anh họ của Hendery trong fic này là người cũ, mà tự ý thay đổi nguyên tác của tác giả thì không được nên mình để chữ viết tắt (Y).

Permission:

~°~

"Thằng này, đừng nói lại nữa nhá?" Y bực bội lắc đầu bó tay khi bắt gặp Hendery với một miếng pizza xúc xích đang gặm ở giữa miệng.

"Sao cơ?" Hendery hỏi, gương mặt đang ngấu nghiến miếng bánh mở to mắt nhìn anh họ mình. Anh đảo mắt nhìn nó. Thậm chí không cần nói một lời nào, anh đã dùng hành động cường điệu của mình để diễn đạt cho Hendery hiểu anh đang cố ám chỉ cái gì. Hendery nhướng mày nhìn người kia, như thể nó không biết đối phương đang muốn nói đến điều gì.

Thực sự thì điều đó khá rõ ràng. Đặc biệt là vì Y đã luôn cằn nhằn Hendery rất nhiều về việc này vào mỗi tối thứ sáu kể từ khi cả hai bắt đầu sống chung căn hộ. Chính là về cái cách mà Hendery tận hưởng những buổi tối thứ sáu của nó - người quấn một chiếc mền cũ, pizza và những món ăn vặt khác thì nằm la liệt xung quanh chỗ nằm như thể đang xây thành pháo đài, cùng với một chiếc laptop luôn bật Netflix - sẵn sàng để chiếu bất cứ bộ phim hoặc series mới nhất, phổ biến nhất nào đó - mà cốt truyện sẽ cuốn hút Hendery vào đó, trong khoảng... ít nhất 3 ngày. Hendery tin rằng đây là một cách hoàn toàn bình thường để nó thưởng thức buổi tối của mình và thằng anh họ nên để tâm tới việc của mình hơn là suốt ngày cằn nhằn nó về điều đó. Nhưng anh thực sự rất muốn cho Hendery biết rằng đó không phải là cách một sinh viên đại học 21 tuổi nên trải qua vào đêm thứ sáu của mình.

"Mày đã bao giờ nghe nói về TGIF* chưa Hen? Mày nên dành buổi tối của mày để xõa hết mình ở Hội nam sinh đại học vào mỗi tối thứ sáu chứ! Đó mới là cách giao tiếp với xã hội!"

*TGIF: Thank God It's Friday.

"Em không giống anh. Kiểu TGIF của em là những bộ phim tài liệu và loạt romcom ngắn dành cho thanh thiếu niên." Hendery cũng cố gắng đưa ra lập trường của bản thân, "Và nói đến nó thì, Netflix vừa mới thêm 'Twilight' vào danh sách những bộ phim tuyệt vời mà em nên xem nên em thực sự cần phải xem nó đã."

Anh ta chế giễu. "Ừ- không, mày đéo phải." Chàng trai cao lớn bước về phía Hendery.

"Không khônggg! Bỏ ra!!", nhưng Hendery đã quá muộn, anh đã túm được nó. Người anh họ hoàn toàn lôi nó ra khỏi giường một cách dễ dàng như thể Hendery chẳng hề nặng chút nào. Hendery ngã xuống sàn nhà với tiếng "uỳnh" lớn, sau đó là tiếng "này!!" đầy khó chịu khi anh quăng cho nó những bộ quần áo đẹp mà nó chỉ mặc trong những dịp đặc biệt. 

"Anh, cái gì-"

"Anh đưa mày theo." Y lục tung tủ quần áo của Hendery. Anh lấy ra một chiếc quần jeans bó mà Hendery không bao giờ mặc chỉ vì nó quá chật đến nỗi khít vào vòng ba của nó, cảm giác như 'cậu bé' bên dưới bị quấn chặt bởi một cái dây vậy. "Mặc cái này vào đi."

"Mắc gì lại là cái này?"

"Vì đây là cái quần duy nhất mày không làm dính tương ớt lên, đồ ngu!" Anh ném chiếc quần lên đầu Hendery. "Bây giờ mặc quần áo vào! Xong rồi xịt một ít nước hoa lên đi nhóc. Mày có mùi như người đang buồn ấy." Anh trơ tráo nhận xét rồi mở cửa bước ra khỏi phòng.

Hendery nhìn xuống đồng quần áo trước mặt mình, xong lại đưa mắt về phía cái tổ ấm cúng được sắp xếp thật hoàn hảo cho bản thân. Một tuần trôi qua với một đống deadlines dày đặc, lịch thuyết trình điên cuồng và hàng loạt bài báo cáo đã khiến Hendery cạn kiệt. Nó đã rất mong có được giây phút thảnh thơi vào đêm nay, nó thật sự rất cần nghỉ ngơi.

"HENDERY! TỐT NHẤT NÊN ĐỂ TAO NGHE THẤY TIẾNG MÀY KÉO KHÓA QUẦN VÀ NGHIÊM TÚC MẶC NÓ VÀO ĐẤY NHÁ!!"

Nhưng không may, nó đã được ban cho một thằng anh họ chết tiệt không biết tôn trọng sở thích vui vẻ của nó và chỉ muốn kéo nó vào những bữa tiệc mà anh ta muốn tham gia.

"Aish~ tên chết tiệt nhà ông!!!" Hendery không thể không than thở khi đứng dậy và bắt đầu thay quần áo.

~°~

Sau một vài phút đi bộ đến nơi cần đến, Hendery đã chuẩn bị tinh thần để nghe tiếng nhạc pop đáng ghét vang lên từ căn nhà Hội nam sinh đại học nào đó để cho biết liệu họ có đang đến gần bữa tiệc hay không. Nhưng thay vào đó, anh đã đưa nó đến Làng đại học. Họ dừng lại trước một quán bar nổi tiếng, nơi này phổ biến đến mức ngay cả người được chứng nhận là hướng nội như Hendery cũng không thể không biết nơi này là đâu.

"Ê ông anh, đây là Moonwalk mà. Sao lại dẫn em tới Moonwalk?" Hendery quay sang đối mặt với người anh họ đang nhướn mày nhìn mình.

Y đang mặc một chiếc áo da khoác bên ngoài áo phông trắng họa tiết của mình. Bên ngoài trời vẫn còn hơi lạnh, vì vậy Hendery tự hỏi làm thế nào mà ông anh này lại có thể chống chọi được dưới cái thời tiết thế này. Anh đút tay vào túi áo và mỉm cười với người em họ của mình. "Nhóc, anh mày không thể giết người em họ mới lần đầu đi tiệc được. Nên anh mày đã chọn nơi nào đó thật ngầu. Nào đi thôi!" Anh ta tiến đến quầy bar, chào những người đang lảng vảng bên ngoài với điếu thuốc trên tay và những cô nàng đang quấn bên cạnh.

"Đây không phải bữa tiệc đầu tiên của em nhá!" Hendery tranh luận khi theo người kia bước vào quán.

Bên trong quán giống như một thế giới hoàn toàn khác so với bên ngoài. Nó không thực sự là một quán bar với một đống ánh sáng bùng nổ phát ra từ đèn neon và các thể loại đèn nhấp nháy khác mà là một bầu không khí thân thiện, nhẹ nhàng nhờ một loạt dây đèn màu cam nhạt chiếu sáng bên trong, các loại cây trồng trong nhà thay đổi từ nhỏ xíu đến khổng lồ, sàn lát gỗ trông có vẻ hơi cũ và xước, và sân khấu chính với phông nền đỏ đặc trưng, nơi một ban nhạc địa phương thường chơi những giai điệu acoustics suốt đêm.

"Chà", Hendery đã rất ấn tượng. Nó giật mạnh áo khoác của anh họ, thì thầm. "Em chưa từng nghĩ Moonwalk sẽ trông như thế này đấy."

Y lùi lại, biểu cảm thực sự hoàn toàn bị sốc hiện lên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh. "Chắc mày đang bịp tao thôi phải không Hendery? Mày không thấy anh mày up ảnh lên Instagram à?"

"Em có theo dõi anh trên Instagram đếch đâu."

Người kia nghe vậy thì thở phì phò, tức thật. Sau đó anh trừng mắt nhìn em họ của mình, "Mày chết chắc với tao rồi Hendery."

"Y!"

Cả hai anh em họ Huang đều quay đầu về phía phát ra tiếng gọi. Một chàng công tử tóc bạch kim tiến lại gần hai người với đôi mắt sáng và hai chiếc má lúm, và Hendery không thể không nghĩ rằng anh ấy trông thực sự rất quen. À phải rồi! Anh ấy là người đã chơi chiếc keyboards trong ban nhạc khi nãy.

"Kun ca!" Y chào người kia, kéo đối phương vào lòng với cái ôm tràn đầy 'tình huynh đệ'. "Xin lỗi anh, em đến trễ. Thằng nhóc này phải mất cả năm để chuẩn bị xong." 

Ngay từ đầu tôi đây thậm chí còn chẳng định đi cùng mấy người. Hendery bên cạnh trừng mắt nhìn anh họ của mình. Nhưng Kun chỉ cười trừ, thoải mái và sôi nổi, hệt như Moonwalk.

"Uầy, có sao đâu. Hoàn toàn không vấn đề." Kun quay sang nhìn Hendery. Và với sự chú ý bất ngờ đổ dồn về phía Hendery, con người hướng nội bên trong nó chỉ muốn trốn vào trong vỏ bọc của mình và xem bộ 'Twilight'.

"Em chắc hẳn là Hendery, em họ của cậu ta phải không? Theo cách mà nó miêu tả về em, anh không nghĩ là em trông đẹp trai thế này đâu. Chắc là nhờ gen của gia đình đấy, nhỉ?" Kun vui vẻ huých vai Y một cú và cả hai đồng thanh cười.

"À phải rồi, mấy người chị của nó xinh lắm, không phải nghi ngờ gì. Còn nó á?" Anh chỉ ngón cái về phía Hendery, "Chỉ là hưởng chút phúc thôi!". Cả hai phá lên cười sảng khoái khi trêu Hendery, và trong đầu nó thì đang nghĩ rằng; Ồ wow, mình thực sự chỉ muốn đấm ổng một cái!

Khoảnh khắc huyên náo của họ chấm dứt khi một người thanh niên trẻ hơn đến gần với vẻ mặt đầy lo lắng và căng thẳng. Cậu nhóc chạy đến chỗ Kun và Y, tất cả đều lo lắng và có chút bồn chồn.

"Kun ca, chúng ta có một vấn đề nghiêm trọng."

Kun đối mặt với người thanh niên, người mà Hendery gọi là Liu Yangyang từ khoa Nhân văn. Lý do duy nhất khiến Hendery biết về cậu nhóc này là vì cả trường đã nháo nhào lên khi nghe tin có một học sinh mới chuyển đến từ Đức.

"Sao? Có chuyện gì?" Kun ân cần hỏi.

"Là tay trống. Anh ấy bị ngộ độc thực phẩm nên không thể biểu diễn tối nay được." Yangyang thở dài nặng nề, "Nếu trong 15 phút nữa không tìm được tay trống nào khác để thay thế thì chủ quán có thể sẽ không trả tiền công cho tụi mình đâu anh."

"Em nói thật chứ?"

"Tất nhiên! Xiaojun sẽ hát tối nay. Chỗ này đông như vậy là vì anh ấy sẽ biểu diễn mà."

"Chết tiệt." Kun rủa thầm. Anh ấy đã nhanh chóng chuyển trạng thái từ một người anh vô cùng thân thiện dễ mến sang một người lớn với đầy những áp lực. Yangyang cũng căng thẳng hệt như vậy và thành thật mà nói thì Hendery không thể không cảm thấy tiếc cho họ. Hai người họ trông thật nặng nề, Hendery hoàn toàn hiểu được cảm giác đó. Một sinh viên đại học chỉ có thể trang trải cho bản thân bằng tiền trợ cấp từ ba mẹ trong một khoảng thời gian, họ cần phải tự mình xoay sở. Nếu Hendery cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, và sếp của nó hoãn ngày nhận lương, thì nó chắc hẳn sẽ giống như Kun và Yangyang lúc này.

"Em không tình cờ biết chơi trống chứ?" Kun quay sang hỏi Y, trông tràn đầy hy vọng.

"Xin lỗi anh, em không biết ch-"

"Em có thể chơi."

Những ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía Hendery, người đang lúng túng giơ tay lên tình nguyện. "Ý em là- nếu anh cần... ừm- ai đó..."

"Anh ấy giỏi không?"

"Ồ, nó là quái vật luôn ấy, nhưng mà..." Y lại quay sang nhìn Hendery, không nói nên lời, như thể anh không biết nên phản ứng thế nào. "... Đã lâu rồi mày chưa chơi đó Hendery. Chú mày có chắc là mình làm được không?"

Cách anh hỏi khiến Hendery chợt cảm thấy một cơn lo lắng trào lên nơi cổ họng. Nó không thực sự nghĩ nó có thể làm được. Chỉ là nó cảm thấy rất tiếc cho Kun và Yangyang. Những người nghệ sĩ không được đánh giá cao, không được bồi thường là một điểm yếu lớn trong sâu thẳm trái tim nó mà nó thậm chí còn chẳng nhận ra được điều gì đã khiến nó cảm thấy như vậy.

Chơi trống một lần nữa ư...

Hendery nuốt khan, nó sẽ thử sức mình. "Yeah, ổn mà. Có vẻ như mọi người thực sự cần một người thay thế, nên..."

"Em nói đúng, Hendery. Tụi anh thực sự cần một người." Kun khẽ lầm bầm gì đó với Yangyang và người trẻ hơn không thể không đồng ý. "Hendery, theo tụi anh xuống sau sân khấu đi."

Kun và Yangyang dẫn nó đến hậu trường, và ngay khi Hendery chuẩn bị đi theo, có người đã kéo cổ tay nó lại.

"Mày có chắc là mày ổn khi làm thế này không đấy?" Anh thì thầm với nó, trông hoàn toàn lo lắng. "Anh không muốn mày phải làm bất cứ điều gì khiến mày cảm thấy không thoải mái, Hendery."

"Toàn bộ mọi thứ đều khiến ông đây không thoải mái." Hendery đáp trả. Nó giục anh buông cổ tay mình ra và khi người anh họ đã buông tay, nó vỗ vai người kia trấn an. "Đừng lo, anh lớn gan lắm mà. Có thể em sẽ chỉ chơi một đoạn thôi và sau đó họ sẽ chuyển sang acoustics hay gì đó. Em ổn, được chứ?"

Hendery bỏ lại anh họ mình để theo sau Kun và Yangyang vào trong hậu trường. Nó sẽ ổn thôi, Hendery nghĩ vậy. Anh họ của nó giống như *Oprah khi nói đến các mối quan hệ ở trường, nên anh ấy sẽ ghé qua khi Hendery đang biểu diễn trên sân khấu. Đã được một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối nó chơi trống, thực sự là thế. Y có thể nghĩ rằng nó có lý do sâu xa và đau buồn nào đó khiến nó ngừng chơi trống, nhưng thành thật mà nói, nó chỉ là quá bận rộn để làm việc này.

(*Oprah: Oprah Winfrey - một nữ giám đốc truyền thông, được mệnh danh là "Nữ hoàng của mọi phương tiện". Ý câu văn muốn nói là anh có mối quan hệ rộng rãi.)

Hậu trường của Moonwalk không bận rộn như nó nghĩ. Có lẽ có hai, ba người hậu cần đang làm công việc kiểm tra thiết bị và âm thanh. Kun và Yangyang dừng lại trước mặt một người thanh niên cao ráo, đẹp trai, mặc một chiếc áo phông đen và một chiếc quần jeans rách cũ nát. Nó không biết điều gì về anh chàng này nhưng mái tóc đen xoăn, đường kẻ mắt mỏng dọc theo đường mí của anh ấy và chiếc dây chuyền quanh cổ khiến người này trông thật phá cách.

"Đây là Winwin." Kun giới thiệu. "Cậu ấy chơi bass."

"Chào." anh chàng tên Winwin mở lời. Anh ta toát ra một thứ khí chất độc nhất vô nhị khiến Hendery nghĩ, Đúng vậy, anh chàng này hoàn toàn sẽ là người chơi bass.

"Yangyang chơi guitar lead, còn anh chơi keyboard." Kun tiếp tục với phần giới thiệu của mình. Anh đối mặt với nó một lần nữa, nói chi tiết hơn. "Em sẽ chơi ba bài hát cùng với tụi anh. Phần còn lại của buổi tối sẽ chỉ là nhạc acoustics, đó là những bài mà tụi anh có thể tự cover được. Nhưng đối với sân khấu của Xiaojun thì người quản lý thực sự muốn có một ban nhạc đầy đủ."

Đây hẳn phải là một ca sĩ tuyệt vời. Hendery thầm nghĩ trong khi gật đầu trước lời nói của Kun. Kun tiếp tục với lời giải thích của mình. "Xiaojun là một người được yêu thích ở quán bar này, vì vậy cậu ấy kiếm được rất nhiều tiền. Và thật tuyệt vời khi nhóm tụi anh được chơi nhạc cạnh Xiaojun."

Yangyang đưa cho Hendery một tờ giấy với danh sách ba bài hát. "Đây là danh sách nhạc của Xiaojun cho ngày hôm nay. Nếu anh có thể đệm và ứng biến theo cách của mình qua các bài hát thì sẽ tuyệt lắm. Tụi em chủ yếu thể hiện các bài hát pop có tiết tấu từ trung bình đến chậm nên chỉ cần ghi nhớ điều đó là được."

"Yeah, chắc chắn rồi, anh có thể làm được." Hendery quay đầu sang trái và phải. "Vậy ừm... Ca sĩ đâu?"

"Ở đây!" Ai đó hét lên từ hành lang, những bước chân gấp gáp nhưng nhẹ nhàng bước về phía họ và có thể nhìn thấy rõ ràng rằng ba người đang ở cùng Hendery đều đứng thẳng dậy khi nhìn thấy người kia. Lưng của Hendery hướng về phía chàng trai đang đến gần, vì vậy cậu ta phải hơi quay đầu lại để nhìn. Và khi Hendery nhìn thấy đối phương, không khí như thể bị hút ra khỏi lồng ngực của nó.

Thật xinh đẹp, là câu đầu tiên nó nghĩ đến khi quan sát người lạ này. Mái tóc nâu đen bồng bềnh, đôi mắt sáng lấp lánh được bao bọc bởi hàng mi trên và dưới quyến rũ, lông mày dày nổi bật, chiếc mũi nhọn dễ thương, đôi môi hồng hào và quai hàm nhọn, tất cả đều gắn liền với một cơ thể nhỏ bé thanh thoát, như thể đang gào thét rằng"Hãy bảo vệ tôi vì tôi dễ thương!" Điều đó khiến cậu ấy hấp dẫn hơn gấp mười lần.

"Xin lỗi, em đến trễ. Tài xế Uber đã phải thả em ở chỗ nào đó cho phép đậu xe, và trông nó giống như một dãy nhà ấy", chàng trai trẻ có vẻ ngoài thanh thoát nói. Ngay cả giọng nói của cậu ấy cũng rất êm dịu. Giống như nó được tạo ra để phù hợp với ngoại hình của cậu ấy và tổng thể cảm nhận về tính cách của cậu. Cậu nhanh chóng cúi đầu trước họ và cảm ơn họ vì đã chờ đợi mình. Một trong những nhân viên đưa cho cậu ấy một chai nước và một chiếc micro, rõ ràng là muốn thúc giục họ bắt đầu biểu diễn. Họ thậm chí còn không cho cậu chàng được nghỉ ngơi.

"Giới thiệu qua chút nhé, tay trống của tụi anh phải nhập viện nên nhóm có người khác thay thế. Xiaojun, đây là Hendery. Hendery, Xiaojun." Kun đã giới thiệu nó với một người lạ, người hóa ra đây là giọng ca được săn đón - Xiaojun.

Xiaojun quay về phía Hendery khi được giới thiệu, mỉm cười dễ thương trong khi nghiêng đầu sang một bên. "Rất vui được gặp cậu! Tối nay chúng ta cùng hết mình nhé."

Hendery cảm thấy mình đỏ mặt chỉ vì một nụ cười (Thật thảm hại, Y sẽ nói vậy) khi nó trả lời cậu. "Chắc chắn rồi."

"Tuyệt, chúng ta bắt đầu thôi!"

~°~

Cảm giác thật khác lạ khi cầm gậy đánh trống trở lại. Ông anh nó đã nói đúng, đã nhiều năm kể từ khi nó chơi trống, ngay cả trọng lượng tuyệt đối của gậy trống cũng quá xa lạ đối với nó. Hendery đột nhiên lại dường như có thêm một cơn lo lắng ập đến với bản thân. Nếu như nó không còn biết chơi nữa thì sao? Nó thậm chí còn nói rằng mình có thể đệm theo và ứng biến! Nó đã khá tự mãn. Dù là mạnh dạn tình nguyện giúp đỡ nhưng nếu nó chỉ gây rắc rối và làm hỏng việc của Kun và cả ban nhạc thì sao? Hendery không muốn điều đó xuất hiện trong lương tâm của mình và đã quá muộn để rút lui. (Dù nó đã ở trên sân khấu với mọi người và chuẩn bị màn trình diễn của họ rồi).

"Này." Hendery ngẩng lên nhìn nơi phát ra giọng nói. Đó là Xiaojun đang nhìn xuống mỉm cười với nó từ chỗ cậu ấy đang ngồi cạnh dàn trống. Xiaojun đặt một bàn tay an ủi trên vai nó và nụ cười của cậu trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết. "Cậu có thể làm được mà."

Hendery không nói nên lời. Sự tập trung của nó đột nhiên đổ dồn hết vào Xiaojun và nụ cười nhẹ hấp dẫn một cách ngu ngốc của cậu khiến nó suýt chút nữa đã lỡ nhịp đếm của anh Kun.

"1, 2, 1, 2, 3."

~If you don't wanna see me~

Wow, giọng hát của cậu ấy... Ấy khoan đã- Hendery, chơi đi!

~Did a full 180, crazy
Thinking 'bout the way I was~

Hendery thực sự đánh giá cao phần trình diễn có nhịp độ trung bình khá vui nhộn mà họ đang thực hiện với Don't Start Now của Dua Lipa. Đặc biệt là giọng hát khàn tự nhiên và du dương của Xiaojun đã tôn nó lên.

~Did the heartbreak change me? Maybe
But look at where I ended up~

Chết tiện, Xiaojun thật sự... hát quá hay. Kun và cả mọi thành viên trong ban nhạc của anh ấy cũng không hề thua kém. Nó mong là mình sẽ theo kịp họ.

~I'm all good already
So moved on, it's scary
I'm not where you left me at all, so~

~If you don't wanna see me dancing with somebody
If you wanna believe that anything could stop me~

Xiaojun khẽ quay về phía nó. Trong tích tắc, cậu ném cho Hendery một nụ cười nhẹ.

~Don't show up, don't come out
Don't start caring about me now
Walk away, you know how
Don't start caring about me now~

~°~

"NHÓC! THẬT KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!" Y vỗ lưng nó. Bàn tay khổng lồ của Y hoàn toàn đặt trên lưng Hendery, điều đó thực sự khiến nó phải phát ra một tiếng ho bất ngờ.

"Ặc-" Hendery thở khò khè. "Cảm ơn anh."

"Lâu lắm rồi anh không được nghe mày chơi, anh còn nghĩ rằng mày sắp chết mẹ trên sân khấu luôn cơ. Trông biểu cảm của mày như muốn ọe ra khi màn trình diễn sắp bắt đầu ấy." Anh nói lan man trong tâm trạng bất ngờ đến hoảng loạn. "Anh đã rất sẵn sàng để leo lên đó và cuốn gói mày mang ra ngoài."

"Em rất yên tâm khi ông anh cảm thấy như vậy." Hendery mỉa mai nói. "Cảm ơn nhiều."

"Nhưng mày đã có thể vượt qua nó!!! Anh rất tự hào về mày, nhóc!" Y ôm Hendery một cái thật chặt đến nỗi khiến chân của nó nhấc cả lên và phổi thì như bị nghiền nát thành một đống. 'Lễ hội ôm ấp nhỏ' bị gián đoạn (thật may quá, Hendery nghĩ vậy) khi Kun và những người còn lại trong ban nhạc của anh ấy tiếp cận họ với sự vui mừng.

"Hendery, trời ơi! Em đúng là cứu tinh của anh!" Kun ôm lấy Hendery ngay sau khi Y đặt nó xuống, không thực sự cho Hendery đủ thời gian để cung cấp oxy cho phổi của mình. Có phải những người quản lý quán bar thường nhạy cảm như thế này không? Kun lùi lại và trả lại không gian cho Hendery. "Em thực sự rất tuyệt."

Bị bất ngờ trước lời khen đột ngột, Hendery cảm thấy ngại ngùng. Nó gãi đầu để che giấu sự xấu hổ của mình. "Không dám, em chỉ cố làm tốt việc của mình thôi..."

"Ông anh, đường trống của anh thực sự là-" Yangyang thực hiện động tác chef-kiss mà Hendery nghĩ là nó rất mang vibe của gen Z.

"Dù sao thì, đây là phần của em." Kun đưa cho nó một phong bì.

Phải mất một vài phút để Hendery hiểu ra cho đến khi cuối cùng nó cũng biết thứ đó là gì. "Không! Không không không! Em không thể- Em không- nghiêm túc mà nói, không cần-" Nhưng rồi Hendery dừng lại khi Winwin tiến lại gần nó, siết chặt tay vào phong bì.

Điều này khiến tất cả mọi người, và không chỉ Hendery, hoàn toàn không nói nên lời.

"Cầm lấy đi," tay guitar bass nói với giọng trầm lạnh. "Em đã kiếm được nó mà", anh cười nhẹ. Điều đó khiến Hendery và có lẽ cả những người khác ngạc nhiên vì chắc chắn nó đã nghe thấy tiếng thở hồi hộp từ cả Yangyang và Kun. Điều khiến Hendery sốc hơn nữa là Winwin tiến lại gần nó hơn, tay vẫn nắm lấy tay nó khi anh ghé lại gần.

"Cậu ấy cũng muốn anh đưa cho em cái này." Winwin thì thầm vào tai Hendery. Trước khi Hendery kịp phản ứng, nó cảm nhận được có thứ gì đó trượt trên túi trước của chiếc áo khoác bomber của mình. Winwin lùi lại và bước đi, Kun và Yangyang lao theo sau anh bạn cùng nhóm.

Anh em họ Huang ngây người ra, cả hai đều hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.

"Được rồi, nó là cái quái gì vậy?" Y hỏi sau một lúc im lặng đến choáng váng.

Hendery cũng không biết. "Em không biết." Nó đưa tay tìm kiếm thứ gì đó mà Winwin đã bỏ trong túi của mình. Trong sự ngạc nhiên của Hendery, đó là một tờ giấy note màu vàng được gấp lại.

"Cái gì thế?" Anh lén nhìn qua vai nó khi Hendery từ từ mở tờ giấy ra. Có một thứ gì đó được viết trên đó, vì vậy Hendery đã đọc nó.

+82 011 1255 0808

XJ ❤

"OooOOOooh shit!!!" Y rú lên. Và một lần nữa, anh ta vỗ bàn tay nặng nề của mình vào lưng Hendery. "Nhìn mày kìa~ Mày đã có được anh chàng đẹp nhất quán bar! Woot woow!!"

"Im đi."

Y huých một bên vai nó, lông mày nhướn lên trêu chọc Hendery. "Không phải mày có nghĩa vụ phải cảm ơn anh sao, hả ông con? Thề là như thế này còn tốt hơn so với việc dành cả đêm một mình trong căn phòng buồn thiu của chú mày ấy chứ, phải không?"

"Ừ, em thực sự muốn xem Twilight hơn." Hendery tinh nghịch đấm vào vai anh.

Họ tiếp tục buổi tiệc đêm ở Moonwalk với nhiều đồ uống hơn, nhiều tiếng cười hơn, và thật nhiều âm nhạc hay, nhưng thật đáng buồn (Hendery nghĩ), lại không có Xiaojun ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top