Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa đã từ chối lời tỏ tình của Gowon.

Cô không ngờ, sau khi đã mơ tưởng đến việc sẽ có một mối tình mới với cô bạn xinh đẹp này, cô lại thẳng thừng từ chối ngay sau khi cuối cùng cũng được chính cậu ấy nói lời tỏ tình.

-Tớ chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ. –Lisa cúi đầu ái ngại, ngay lập tức cảm thấy có lỗi với người đứng trước mình.

-Không sao đâu. –Đã lường trước được kết quả, Gowon nở nụ cười tiếc nuối. –Sau này, mong chúng ta có thể thử lại. Tớ sẽ không ép buộc cậu, chỉ mong cậu vẫn chấp nhận tớ làm bạn.

Lái xe về nhà lúc sáng sớm, Lisa chẳng buồn tắm rửa mà leo thẳng lên giường đánh một giấc, cô cũng đã quá mệt mỏi vì một đêm thức trắng và ngủ lăn ngủ lóc trong xe cả đêm.

Đến trưa, Lisa mới lồm cồm bò dậy tiến vào phòng tắm rồi kiểm tra điện thoại. Tới lúc này cô mới tỉnh táo đôi chút khi nhìn thấy gần chục tin nhắn và vài cuộc gọi nhỡ từ Jennie và Eunha. Vừa đánh răng vừa kiểm tra điện thoại, Lisa lướt lướt ngón tay, hầu hết các tin nhắn đều là tin chúc mừng sinh nhật.

Lướt đến tin nhắn đầu tiên, Lisa sực tỉnh, ngồi bật dậy, suýt thì sặc kem đánh răng.

Là tin nhắn của Chaeyoung, được gửi vào đúng mười hai giờ đêm.

Lisa dụi mắt nhìn lại xem có nhầm không, sau đó liền vò đầu bứt tóc quẳng điện thoại lên giường, cô vào phòng tắm súc miệng rồi mới quay ra xem lại.

“Chắc chỉ là trùng hợp thôi...” Không thể nào có chuyện Chaeyoung lại chờ sang ngày mới để có thể chúc mừng sinh nhật Lisa như vậy đâu. Nếu mà là thật thì cậu ta đúng là rất giỏi trong mấy trò này, luôn biết cách khiến cho bản thân mình nổi bật nhất. Lisa buột miệng chửi thề, chẳng biết nên thấy cảm động hay là tức giận nữa.

Cô đã trả lời tin nhắn và cảm ơn tất cả mọi người, trừ Chaeyoung, về mặt tâm lý thì cô chưa hề sẵn sàng, hoặc là lường trước được việc này. Lisa bắt đầu gọi lại cho Jennie và Eunha trước, họ phấn khích ra mặt và bảo sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Lisa tối nay ở một căn biệt thự của Jennie.

Lisa nhếch môi cười khó xử, nhớ lại tất cả những lần tham dự tiệc đầy ắp rắc rối của mình trước đây mà rối bời không biết nên mừng hay không. Nhưng lại không thể từ chối lòng tốt của bạn mình được, Lisa đành phải gật đầu đồng ý.

Lướt app nghe nhạc, Lisa mở một playlist yêu thích trong khi dọn dẹp lại phòng và chuẩn bị lên đồ cho tối nay. Dạo này cô hay nghe nhạc của một ca sĩ indie tên là Rosé. Giọng nàng ngọt như mật ong rót vào tai, hầu hết những bài hát của nàng được hát trên nền guitar hoặc piano với âm hưởng nhẹ nhàng dễ nghe. Mỗi khi nghe thấy giọng Rosé, Lisa đều cảm thấy an yên hơn, những bài hát của nàng đã giúp cô đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn và đồng thời cũng xua tan đi được áp lực của cô dạo gần đây.

Không chỉ có một giọng hát hay, những bài hát của Rosé còn có lời cực kì ý nghĩa. Mỗi bài hát đều như một lá thư tình với tâm tư khác nhau, ngôn từ bay bổng hoa mĩ. Lisa cảm thấy ghen tị với người nào sẽ được trở thành nàng thơ của Rosé, được nghe nàng hát mỗi ngày, là người được nàng viết nhạc tặng cho, được như vậy thì còn gì bằng.

.

Chẳng còn cách nào khác, Chaeyoung đành bỏ việc làm thêm.

Từ lúc dính vào vụ kết hôn gì đó, cậu dường như chẳng còn cảm thấy mình là một sinh viên đại học nữa. Thời gian Chaeyoung ở trên trường ít hơn, thay vào đó là về thẳng nhà để học gia sư về luật. Do đó nên khoảng thời gian dành cho câu lạc bộ cũng ít dần, nhưng không đi học cũng được, Chaeyoung quyết sẽ không bỏ câu lạc bộ, đó là mối liên kết duy nhất của cậu với âm nhạc.

Anh Jung cũng không phải là một tên hách dịch như bố cậu, ngược lại, anh hiền như một khúc gỗ, không ép buộc Chaeyoung cũng chẳng để cậu phải gánh vác cái gì. Chaeyoung không ghét anh ta lắm, nhưng dù hai người đang có cái mác “hôn thê”, thì đã hơn ba tháng quen nhau, Chaeyoung chưa từng tiến quá xa với anh ta, hai người thậm chí còn chưa từng hôn nhau.

Không bao giờ chịu khuất phục và tiêu tiền của ông già, Chaeyoung ngày ngày đều tìm cách kiếm tiền. Trong đúng một giây cậu nghĩ đến việc kiếm tiền bằng tình dục, tất nhiên là ý tưởng đó bị ném thẳng vào sọt rác. Đến lúc bất lực nhất, Chaeyoung mới nhìn sang cây đàn vứt trong góc phòng.

Cậu đã hứa với bản thân sẽ không bao giờ kiếm tiền bằng đam mê, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn. Đã đến mức đường cùng rồi.

Chaeyoung mở một tài khoản trên app âm nhạc trực tuyến và bắt đầu đăng tải các bản cover của mình, sau đó thì chẳng ngại ngùng mà tung luôn các bài hát tự sáng tác. Qua thời gian, tài khoản của cậu dần được chú ý tới nhiều hơn, rất nhiều người để lại những bình luận ủng hộ và động viên khiến cho tâm trạng của Chaeyoung khoảng thời gian gần đây khá hơn bội phần.

Lật giở cuốn sổ viết nhạc của mình, Chaeyoung vò đầu bứt tóc, cậu cần cảm hứng cho những bài hát mới. Cậu đã đăng hết những bài cũ lên rồi, suốt một khoảng thời gian không động bút, Chaeyoung sớm chẳng còn hứng thú viết nhạc nữa.

Cho đến một ngày, điện thoại của Chaeyoung reo lên chuông báo tin nhắn lúc sáng sớm khi cậu mới mở mắt dậy.

Lili: chúc mừng sinh nhật.

Chaeyoung sực tỉnh, như chiếc điện thoại bị hack sạc pin từ 0% đùng một phát vọt lên 100%, cậu bật dậy, dụi mắt lia lịa để nhìn kĩ lại. Tin nhắn đầu tiên của Lisa sau một tháng, Chaeyoung nghĩ mình đang mơ.

Nếu đây là mơ thì cậu sẽ không bao giờ muốn tỉnh dậy.

Park Chaeyoung: cảm ơn cậu nhiều, lời chúc của cậu thật sự rất có ý nghĩa đối với tôi

Lili: không có gì

Chaeyoung ngồi vào bàn, lôi giấy bút ra và viết lại hết cảm xúc của mình lúc này vào, ngôn từ tuôn ra một tràng như mưa, đó cũng là lúc cậu nhận ra cậu giỏi diễn tả cảm xúc qua ngôn từ hơn là lời nói hay là hành động. Từ đó trở đi, Chaeyoung bắt đầu viết nhiều hơn, những bài hát mới ra lò nhanh như chớp. Càng ngày tài khoản của Chaeyoung càng nhận được nhiều sự chú ý và kiếm được cho cậu một khoản tiền kha khá.

Nhưng đến giờ Chaeyoung vẫn không thể diễn tả nổi cảm giác cậu nảy sinh với Lisa. Cậu biết là cậu cần cô, nhưng là cần vì ham muốn hay vì bất cứ điều gì khác thì cậu cũng không rõ.

Tất nhiên, trong một giây, Chaeyoung cũng nghĩ đó có thể là tình yêu. Nhưng ước gì cậu biết yêu là gì. Đến cả khái niệm cậu còn chẳng nắm rõ, nói gì là thực sự đem lòng yêu một người.

Với lại, dù thế nào Chaeyoung vẫn nghĩ rằng bản thân chẳng xứng đáng với tình yêu của Lisa. Cô nhìn vào tình yêu và hiểu được nó ngay lập tức, còn cậu thì còn đang chật vật trong việc tìm hiểu chính bản thân mình.

Giờ đây, ưu tiên hàng đầu của Chaeyoung là giải mã bản thân, trở thành người mà mẹ cậu mong muốn. Và như lời Lisa nói, tìm được hạnh phúc thực sự và sống một cuộc sống đáng tự hào.

.

Trước khi tổ chức bữa tiệc, Jennie đã lên danh sách khách mời cho Lisa duyệt. Tất nhiên cô đã phải đắn đo mất một lúc lâu trước cái tên Park Chaeyoung, nhưng rồi giữ cho bản thân thái độ ôn hòa, Lisa chấp nhận gửi lời mời đến cho Chaeyoung, còn đến hay không thì là việc của cậu. Lisa không muốn bản thân hi vọng quá mức.

Bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ tối, ở căn biệt thự cỡ trung và có bể bơi sân sau của Jennie. Khách mời toàn là những người Lisa quen biết, vài người ở câu lạc bộ nhảy, ban tổ chức sự kiện, những khách mời lớn mặt trong trường để tạo dựng mối quan hệ.

Eunha được giao cho việc chào đón khách mời ở cổng, cậu nhướn mày khi nhìn thấy Chaeyoung bước xuống khỏi ô tô của anh Jung.

-Đã lâu không gặp. –Đưa tay ra bắt tay với Chaeyoung, Eunha để ý xem ngón áp út của Chaeyoung có đang đeo nhẫn hay không. Kết quả là nó vẫn đang để trống.

-Cậu thế nào rồi? –Chaeyoung chào hỏi xã giao, chất giọng nhẹ nhàng và phong thái lịch sự đã bắt đầu ra dáng người trưởng thành, khác hẳn sự cợt nhả và bất cần đời như trước đây.

-Cũng ổn. –Eunha có chút bất ngờ, cậu đánh ánh mắt sang hướng khác, vô thức nói.  –Lisa cũng ổn.

Chaeyoung gật đầu, được Eunha dẫn vào trong phòng khách. Bên trong đã có khá nhiều người, dù không còn như trước nhưng vẫn không ít ánh mắt đổ dồn về phía Chaeyoung khi cậu bước vào cửa, hầu hết là vẫn không tin cậu đã có ý định kết hôn. Chaeyoung nhìn xung quanh để tìm hình bóng Lisa, rồi bước vào bếp tự rót cho mình một ly champagne.

-Hôn thê của cậu Jung kìa. –Tất nhiên là không thể tránh được lời ra tiếng vào, Chaeyoung đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi đến đây rồi.

-Nó không biết nó may mắn đến mức nào đâu, tiếng xấu như vậy mà có được tấm chồng tốt ơi là tốt...

-Có khi nào là... bác sĩ bảo cưới không?

-Dám lắm, Park Chaeyoung mà.

Chaeyoung nuốt xuống, nhăn mặt nhìn ly rượu trong tay, cậu không nhớ là champagne có vị đắng như thế này.

“Chết tiệt, đừng để tôi phải hối hận vì đã tới đây vậy chứ.”

Vẫn không thích nghi nổi với nơi đông người, Chaeyoung bước ra ngoài ban công, nhấm nháp rượu và nhìn về phía bể bơi ngoài sân, tận hưởng không gian vắng vẻ và im ắng so với không khí náo nhiệt ở phòng khách. Không muốn dành thời gian ở đây lâu hơn, Chaeyoung chỉ muốn gặp được chủ nhân của bữa tiệc rồi thanh thản ra về mà thôi.

Nghĩ tới đó, người duy nhất cậu muốn gặp cuối cùng cũng xuất hiện.

Lisa búi cao mái tóc đen của mình lên, cô mặc một bộ váy cùng với áo vest trắng thanh lịch, trang điểm mắt nhẹ nhàng cùng son môi đỏ.

Chaeyoung sẽ không từ chối rằng cậu cảm thấy có gì đó dâng trào trong lòng khi nhìn thấy cô như vậy.

Đã ba tháng không gặp, Chaeyoung cũng chẳng thể phân tích được Lisa đã thay đổi như thế nào. Có lẽ là tóc dài hơn, cơ thể săn chắc hơn, cao hơn, hay là nụ cười của cô chẳng còn hồn nhiên và vô tư như trước? Cậu có phải là một kẻ tồi tệ hay không khi cậu chẳng thấy cô thay đổi một chút nào?

Hay là bởi vì, cho dù thời gian có trôi qua như thế nào đi chăng nữa, thì cậu vẫn thấy Lisa xinh đẹp như cái lần đầu tiên cả hai gặp gỡ?

Lisa bước vào cổng, tươi cười vòng tay khoác vai Eunha, vẫy tay chào những vị khách cô gặp trong sân. Sau một khoảng thời gian nhập học, cô cũng đã nổi tiếng đến một mức độ nhất định như thế này, thật là đáng khâm phục. Chaeyoung cảm thấy ghen tị với cô, một người dùng chính tài năng và nhân cách tốt đẹp để chinh phục tất cả mọi người. Chứ không như cậu với quá khứ đáng nguyền rủa của mình.

Lisa vừa bước vào phòng khách thì tất cả mọi người liền hô hoán ầm ĩ hết cả lên, thay phiên nhau tiếp cận và chúc mừng sinh nhật cô. Lisa cảm kích và cúi đầu cảm ơn họ liên tục. Chaeyoung nhìn ly rượu đã uống cạn trong tay rồi nhìn vào trong phòng khách sáng đèn lung linh, cảm thấy khá hơn khi nhìn thấy Lisa vui vẻ như vậy.

Suốt hai tiếng chờ đợi Lisa ở bên ngoài ban công, Chaeyoung thầm chửi thề vì đã không mang thêm áo khoác, thời tiết đã không còn lạnh nhưng gió thì vẫn thổi đều đều và càng dữ dội hơn về đêm. Cậu nhìn vào trong phòng khách một lần nữa để thấy Lisa đã ăn tiệc xong và đang tiến lại gần ban công, có vẻ đang định nói chuyện với ai đó đứng gần đấy. Hơi mất kiên nhẫn, Chaeyoung quyết định lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Lisa.

Nhìn thấy tin nhắn vừa xuất hiện trên màn hình điện thoại, Lisa nghiêng đầu khó hiểu rồi nhìn ra ngoài ban công, liền bắt gặp một Chaeyoung đang co ro cầm ly rượu rỗng đứng chờ mình. Cô khó xử ra mặt, bối rối nhìn xung quanh.

Cô đã chuẩn bị tâm lý để gặp Chaeyoung tối nay, vậy mà khi tiến vào phòng khách thì lại chẳng thấy bóng dáng cậu đâu. Cô đã có chút thất vọng, thật lòng thì là như vậy. Nhưng cuối cùng thì cô vẫn chẳng thể đoán trước được hành tung của cậu. Park Chaeyoung lúc nào cũng xuất hiện trở lại cuộc đời cô bằng cách đặc biệt nhất.

-Cậu làm gì ở ngoài đây vậy? –Lisa cầm theo một chai rượu vang, vặn tay nắm cửa để bước ra ngoài ban công rồi đóng cửa lại, nhìn Chaeyoung đang run cầm cập mà có chút bất lực.

-Tôi không muốn phá hỏng bầu không khí. –Chaeyoung hé môi, một làn khói lạnh thoát ra.

Lisa rót rượu cho Chaeyoung rồi ngửa cổ tu thẳng rượu từ trong chai.

-Cậu sẽ làm bẩn bộ vest đó. –Chaeyoung chớp mắt nhìn theo từng cử chỉ của cô.

-Sinh nhật mà. –Lisa nuốt xuống, chống khuỷu tay lên lan can.

-Chúc mừng sinh nhật. –Chaeyoung nhẹ giọng, kề ly rượu lên môi nhấp một ngụm.

-Cảm ơn cậu.

Hai người đứng bên cạnh nhau một lúc, nhất thời không biết phải nói chuyện gì. Lisa liếc trộm Chaeyoung vài cái. Hôm nay cậu mặc một bộ váy đơn giản cùng một áo khoác blazer, mái tóc của cậu đã mất đi màu hồng quen thuộc, chân tóc đen mọc ra được một khoảng lớn. Tuy vậy thì nhìn tổng thể vẫn rất chỉn chu, chưa kể phong thái thanh lịch cậu cố tạo dựng suốt ba tháng qua nữa.

Chẳng cần nghĩ nhiều cũng đã thấy rõ rằng Chaeyoung đã thay đổi.

Cậu đã để mất đi sự vô tư đặc trưng của mình, lời ăn tiếng nói có chừng mực hơn, đôi mắt của cậu hiện rõ sự mệt mỏi, bờ vai thon sau chiếc áo khoác lót đệm kia chắc cũng đang đau nhức vì phải gồng lên quá nhiều.

Lisa cụp mắt, chẳng hiểu sao trong lòng cảm thấy mất mát.

Cô nhớ lại những lần trước đây hai người đứng bên cạnh nhau, cũng duy trì sự im lặng, chẳng ai nói với nhau một lời.

Thì khoảnh khắc này cũng y như thế. Chỉ khác là, trong thâm tâm, có lẽ một trong hai người đã thay đổi.

Chẳng phải đây chính là điều cô mong muốn hay sao?

Vậy tại sao cô lại cảm thấy khó chịu như thế này?

-Lisa. –Chaeyoung mở lời, chẳng còn giấu nổi sự mệt mỏi trong chất giọng. –Cậu dạo này thế nào rồi?

-Ổn, tôi nghĩ vậy. –Lisa trả lời, tất nhiên lại là một lời dối trá.

Chaeyoung chẳng nói gì thêm, cậu cúi đầu, đứng thẳng dậy và quay sang nhìn Lisa. Tay cậu chạm vào chiếc hộp phồng lên trong túi áo.

-Li...

-Lisa? Cậu ở ngoài này làm gì vậy? –Gowon mở cửa ban công, ngó đầu ra nhìn hai người ở bên ngoài, ánh mắt của cậu lướt qua Lisa rồi dừng lại ở Chaeyoung.  –Ơ, cậu là...

Chaeyoung khựng lại, bỏ tay ra khỏi túi áo.

Lisa hơi bất ngờ khi nhìn thấy Gowon, cảm giác nặng nề trong lòng nhanh chóng được xua tan, cô định nói gì đó nhưng rồi nhận ra Chaeyoung vẫn còn ở đây. Lisa vội níu lấy tay áo của Gowon, dẫn cậu đến trước mặt Chaeyoung.

-Chaeyoung, đây là Gowon.

Chaeyoung chớp mắt nhìn Gowon, theo thói quen lại đưa mắt nhìn từ trên xuống, không rõ là đang bình phẩm hay chiêm ngưỡng. Nhận ra mình đã thất lễ, Chaeyoung khó xử hắng giọng rồi cúi đầu.

-Chào cậu.

Hai vai Lisa chùng xuống ngay sau khi nhìn thấy ánh mắt của Chaeyoung chu du khắp từ đầu tới chân Gowon, một cảm giác bí bách nổ tung trong lồng ngực, Lisa cắn môi, siết chặt lấy cánh tay của Gowon.

-Cậu ấy là bạn gái tôi. –Cô dõng dạc nói.

-Hả? –Gowon giật mình, khó hiểu nhìn sang Lisa vừa thốt lên một câu có tính sát thương mạnh đến vậy.

Chẳng rõ do chẳng còn năng lượng để phản ứng, hay là đã không còn bất ngờ trước bất kì tình huống gì, Chaeyoung chỉ ngơ ra một lúc rồi gật đầu.

-Ồ, thì ra là vậy. –Cậu nở nụ cười nhàn nhạt. –Hai người trông rất đẹp đôi.

-Cảm ơn cậu... –Lisa cau mày, cảm xúc rối bời như mớ bòng bong. Cô cảm thấy ghê tởm chính mình khi lợi dụng tình cảm của Gowon như ban nãy. Càng khó chịu hơn khi thấy Chaeyoung chẳng phản ứng một chút nào.

-Tôi phải về rồi, có vẻ người của tôi đã đến đón. –Chaeyoung nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ ra ngoài cổng đã thấy chiếc xe màu đen của Jung. –Chúc mừng sinh nhật cậu, Lisa. Tôi chẳng mong gì hơn ngoài điều tốt đẹp nhất dành cho cậu.

Cậu ra về, đi qua phòng khách tấp nập, bước ra sân tiến về phía chiếc xe đỗ ngoài cổng.

Chaeyoung bước vào xe, nhìn về phía ban công đã không một bóng người.

Đút tay túi áo, Chaeyoung lấy ra một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út của mình. Nhìn lên bàn tay của Jung có chiếc nhẫn y hệt.

Lisa, tôi chẳng mong gì hơn ngoài điều tốt đẹp nhất dành cho cậu.

Chỉ là đôi khi tôi ước rằng điều tốt đẹp đó là tôi.”

.

Chúc mừng năm mới tất cả mọi người 💕💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top