Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

52.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy Akira-chan thích nơi nào nhất?"

—— Chắc là nước Mỹ.

"Bởi vì nó đẹp sao?"

—— Bởi vì không ai nhìn thấy em.

Hoa Kỳ là quốc gia của tự do, đồng thời cũng là quốc gia mà Akira hoạt động không có quá nhiều hạn chế như ở các nước phương Đông. Những bình minh chìm trong màn mưa ở California, những ngày tuyết rơi trên Massachusetts, những buổi chiều nắng cháy phủ lên Washington D.C., hay thậm chí là những đêm sáng đèn nơi Las Vegas phồn hoa. Akira có thể dành thời gian dài đi trên đường phố và ngắm nhìn mọi thứ mà không có bất kỳ ai cản lại yêu cầu này nọ, cũng sẽ chẳng ai can thiệp vào những gì mà nó muốn làm.

Và quan trọng nhất, đặc khu Columbia và Boston là nơi khởi nguồn cho rất nhiều những kỷ niệm đẹp trong cuộc đời ngắn ngủi của Kurosawa Akira. Nơi đó không phải Nhật Bản của những ngày cũ kỹ, cũng không phải Anh Quốc trong ký ức kinh hoàng mà nó từng kêu gào thảm thiết.

Đó là nơi mà nó đã gặp được bọn họ.

"Như vậy không cô đơn ư?"

—— 'Cô đơn' là như thế nào?

"Là khi em chỉ có một mình, không có ai ở bên cạnh bầu bạn cùng đó..."

—— Không có.

Sẽ không có bất kỳ tên sát thủ nào có cảm giác 'cô đơn'.

Những sát thủ trời sinh định sẵn là những kẻ độc hành trong bóng đêm, nếu cảm thấy cô đơn - đó không phải là sát thủ. Giống như Gin luôn chỉ tin vào chính mình, cũng như Akira sẽ một mình làm tất thảy mà không cần đến sự giúp sức của bất kỳ ai.

Chỉ có bản thân mới là kẻ không bao giờ phản bội chúng ta - đó là những gì Gin đã nói với Akira.

—— Đó là tự do.

Lại nữa.

Hagiwara Kenji lại cảm nhận được thứ cảm xúc kỳ dị này nảy lên lần nữa. Cái cảm giác khó hiểu này luôn khiến hắn cảm thấy lạ lùng - một thứ xúc cảm quái dị mỗi khi nhận ra đứa trẻ trước mắt mình giống như khuyết thiếu rất nhiều thường thức cơ bản của một thiếu niên độ tuổi này.

Thực hiện đúng lời hứa của mình, cả Hagiwara và Matsuda đều dành thời gian rảnh rỗi sau giờ tan ca để đến quán cà phê này mỗi chiều để giúp Akira học tập. Ngoại trừ những lúc có nhiệm vụ đột xuất, cả hai đều đến bầu bạn cũng thiếu niên này. Vỏn vẹn hai tuần, Hagiwara đã nắm rõ được một phần nào đó của cậu nhóc này.

"Có thêm bạn không đồng nghĩa với không tự do, Akira-chan."

Vị cảnh sát trẻ rũ mi mắt nhìn thiếu niên trước mặt, cười nói. Hắn chỉ vào Matsuda ngồi bên cạnh, tiếp tục bảo:

"Tôi ấy nhé, đã làm bạn với Jinpei-chan được mười lăm năm rồi đó?"

Từ năm bảy tuổi đến năm hai mươi hai tuổi, vỏn vẹn mười lăm năm. Một đời người có mấy cái mười lăm năm đâu?

"Mặc dù đôi khi Jinpei-chan rất hung hăng, còn đánh Kenji nữa chứ!" Hagiwara giả bộ lau đi nước mắt không tồn tại trên mặt, nhưng rồi lại tràn đầy kiên định mà nói tiếp: "Nhưng nhờ có Jinpei-chan mà Kenji mới không cảm thấy cô đơn đó!"

Nghe bạn thơ ấu của mình bày tỏ tình cảm trắng ra như thế làm Matsuda không hiểu sao thấy sượng, liếc nhìn Hagiwara bằng một ánh mắt cháy xém, sau đó hừ lạnh một tiếng xoay mặt đi chỗ khác. Akira đảo mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó gật gù như đã hiểu.

—— Em cũng có bạn.

"Là Suzuki-chan sao?"

Trong khoảng thời gian này, Hagiwara cũng tình cờ gặp được Suzuki Ayako mấy lần. Với khả năng kết nối của mình, không khó để Hagiwara làm thân được với thiếu nữ kia, thậm chí còn đạt chung mục đích hướng dẫn cho Akira học tập nữa chứ.

—— Ayako cũng là bạn.

—— Nhưng giống hai người, là Shukichi.

Lần đầu tiên trông thấy ký hiệu mới lạ, Hagiwara tò mò hỏi:

"Người đó là bạn trước kia của em sao?"

—— Em gặp Shukichi ở Mỹ, vào 5 năm trước.

—— Anh ấy là bạn thân của em.

Một buổi chiều muộn trên Washington phủ đầy sương, Kurosawa Akira đã gặp được Haneda Shukichi ngay trong lúc mà bản thân còn đang mê mang ngay trên con đường của mình.

Anh ấy đã nói: "Đừng sợ, chúng ta cùng đi nhé!"

Vậy nên ngày hôm ấy, Akira đã không sợ nữa.

"Akira-chan thích cậu ấy lắm hả?"

—— Thích. Shukichi rất quan trọng.

Hagiwara tỏ ra tràn đầy tò mò cùng hiếu kỳ:

"Cậu ấy là một người thế nào vậy?"

—— Shukichi rất ngốc nghếch.

Kurosawa Akira nghiêm túc nhớ lại thiếu niên kia, có hơi chần chờ, nhưng vẫn thành thật kể ra.

—— Rất hay lạc đường, gu ăn mặc quái dị, lôi thôi lếch thếch, chậm như sên, lại còn siêu yếu ớt nữa.

"Như vậy không phải tệ lắm sao?" Hagiwara nhìn thiếu niên nghiêm túc kể xấu bạn mình, không nhịn được cười rộ lên: "Nhưng Akira-chan vẫn thích cậu ấy nhỉ?"

—— Rất tệ.

—— Nhưng đó là Shukichi.

Bởi vì đó là Haneda Shukichi, cho nên Kurosawa Akira chưa từng ghét cậu ấy.

.

.

.

"Hứa nhé, Akira."

"Lần kế tiếp gặp nhau, phải cười lên đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top