Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

55.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lior Evans, một tên điên.

Đó là nhận xét mà Kimura Misaki nghe nhiều nhất về cậu ta. Khác hoàn toàn với nhân cách chủ của mình, tên khốn đó hoàn toàn không tồn tại bất kỳ thứ cảm xúc hay nguyên tắc nào cả, y như một cỗ máy vậy. Hắn hoàn toàn có thể mặc kệ mọi thứ, và làm những chuyện mình thích mà chẳng bao giờ chịu những hạn chế xung quanh.

—— Ngoan nào, Số 8.

Thiếu niên cười nhẹ, tay cầm dao găm nhẹ vuốt nhẹ gương mặt Misaki và truyền lại lời an ủi như đang trấn an một con chó nhỏ, trong khi tay giữ cằm lại không ngừng kéo căng cổ của cô ta ra. Những điểm tử không ngừng bị khiêu khích khiến cho thân thể của nữ sát thủ căng chặt, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Cô ta nhìn chằm chằm kẻ kia, cuối cùng chỉ có thể vội thỏa hiệp.

'Người có thể trả cho mày, thả tao ra!'

Cố gắng tạo khẩu hình cho Lior có thể hiểu, nhưng cổ bị kéo ra khiến cô ta không ngừng ho khan, lại cố tình khiến cho khả năng hô hấp không ngừng yếu đi, khó thở. Thiếu niên vờ như không thấy sự khổ sở của người kia, đầy hứng thú quan sát hình xăm [#8] ngay cổ họng Kimura Misaki.

Tên kia là một kẻ điên, và gã ta đặt tên cho những thực nghiệm yêu quý của mình bằng những con số. Song, đôi khi cảm thấy không đủ, gã còn xăm lên người chúng những con số ấy ở những nơi dễ trông thấy nhất.

Tình cờ, hình xăm [#8] của Kimura Misaki lại ở ngay cổ họng. Trong khi những người khác chỉ muốn tìm cách giấu đi, nàng sát thủ này lại xem nó như một hình xăm thông thường, và còn cảm thấy khá đẹp. Đây có lẽ cũng là sự khác biệt giữa cô ta và những người khác.

Triền miên suy nghĩ một lúc lâu, Lior mới thản nhiên buông tay. Kimura Misaki quỳ sụp xuống đất, hai tay giữ cổ họng của mình, không ngừng ho khan. Cô ta tham lam hít lấy không khí, cái cảm giác suýt chút nữa bị dồn vào chỗ chết khiến những ngón tay của cô không ngừng run rẩy.

—— Trả người.

Ngón tay thiếu niên gõ nhẹ trên vai làm Kimura Misaki rùng mình, mã Morse truyền đi thông tin mà hắn cần. Cô ta thoáng nhìn Lior Evans một lúc, sau đó nở nụ cười đầy khiêu khích:

"Ở khu trung tâm, mày đến chậm thì tao cũng không biết cô tiểu thư kia sẽ có kết cục thế nào đâu."

Lior Evans nhún vai, hoàn toàn không có chút gì vội vã.

Hắn và Kurosawa Akira vốn không giống nhau.

Được nuôi dưỡng như một con búp bê, bị đối đãi như một con súc vật, được dạy bảo như một cỗ máy,... song trong khi Kurosawa Akira có thể vẫn còn giữ lại được rất nhiều hy vọng ở nơi khác, Lior Evans thì đã sớm điên rồi.

Hắn ta không có cảm xúc, mà việc Suzuki Ayako có an toàn hay không chưa bao giờ là việc mà hắn phải để tâm.

Hắn chỉ để ý đến sự an toàn của Kurosawa Akira mà thôi.

Toàn bộ thứ cảm xúc ít ỏi còn sót lại bên trong một Spirytus tàn bạo, đều chỉ đủ để dồn hết vào cho Kurosawa Akira, không hơn. Hắn không có bất kỳ tình cảm dư thừa nào để cho mọi thứ ngoài kia cả.

「Xong rồi, Aki.」

Thiếu niên một lần nữa mở mắt ra, ý cười phù phiếm trong mắt đã tan đi, chỉ còn lại vẻ vô cảm quen thuộc của Kurosawa Akira thường ngày. Nó nhìn bàn tay mình, chậm chạp nắm chặt rồi lại buông ra, cảm nhận lại quyền sử dụng cơ thể, sau đó mới tiến về phía kho hàng trung tâm. Lúc nào cũng thế, Akira phụ trách việc tiếp cận, Lior tiếp tục việc tấn công, đó là phong cách phối hợp thông thường.

Kurosawa Akira không am hiểu cận chiến, khả năng của nó chỉ có thể phát huy hết sức khi giữ một khoảng cách nhất định, là một tay thiện xạ không có đối thủ. Và ngược lại, khả năng thiện xạ chưa bao giờ là điểm mạnh của Lior Evans, hắn ta là một chiến sĩ hàng thật giá thật. Bọn họ là một, cũng là hai, là mảnh ghép phù hợp và hoàn hảo nhất.

Đó cũng là lý do khiến cho Chivas cùng Spirytus chưa bao giờ thất bại.

—— Cậu ổn chứ?

Tàn dư của thứ cảm xúc hưng phấn cùng tàn bạo vẫn chưa tan đi, khiến cho Kurosawa Akira cảm thấy lo lắng. Gần đây, bởi vì việc đến trường, thời gian Lior Evans có thể tự hoạt động ngày càng ít, Akira có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn trở nên vô cùng cực đoan. Chỉ với suy nghĩ muốn tự tay giết chết Kimura Misaki, đầu ngón tay của cơ thể không ngừng run lên vì phấn khích, lại vì không thể xuống tay mà linh hồn bị đào rỗng đi, chỉ còn lại sự bực bội.

Không thể giết chết Số 8.

Giống như một hiệp ước bất thành văn, giữa bọn họ chưa thể xử lý lẫn nhau. Nếu như hiệp ước này sụp đổ, một cuộc chiến sẽ phải nổ ra.

Akira chưa đủ sẵn sàng để bắt đầu cuộc chiến này.

Chưa có bất kỳ ai đủ sẵn sàng để bắt đầu cả. Một khi trận chiến này nổ ra, điểm dừng của nó ở nơi nào, ngay cả Lior cũng không biết.

「... Không ổn chút nào.」

Âm thanh rầu rĩ của Lior Evans chậm chạp đáp lại trong não bộ khiến Kurosawa Akira trầm mặc hồi lâu. Song, nó cẩn thận vuốt nhẹ ngực trái, như an ủi trái tim nặng nề của người kia, nhẹ nhàng trấn an.

—— Đừng sợ, Lior.

Đã rất lâu rồi, Akira không gọi Lior bằng cái tên này. Có lẽ vì bản thân Lior thật lòng không thích cái tên này, Akira mới gọi hắn bằng danh hiệu. Nhưng bỏ đi 'Spirytus', Lior Evans cũng chỉ là Lior Evans mà thôi.

—— Không sao đâu, sẽ ổn thôi.

Lior Evans đã không đáp lại, nhưng cảm xúc dần trở nên bình tĩnh khiến Akira biết được người kia đã ổn. Những đầu ngón tay đã thôi run rẩy, thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, vừa vặn lúc đặt chân đến kho hàng trung tâm.

—— Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta nghỉ ngơi một thời gian nhé?

「Tôi muốn máy chơi game mới.」

—— Đã rõ.

Dao găm trên tay thiếu niên vững vàng vung lên, lưỡi dao bị cầm ngược về phía sau, chỉ có cán dao mạnh bạo gõ vào những điểm chí mạng trên người những kẻ canh gác bên ngoài khiến bọn chúng gục xuống nhanh chóng.

Cánh cổng gỉ sét của kho hàng cũ kỹ kêu lên mấy tiếng gắt gỏng, chậm rì rì mở ra. Ánh sáng của buổi chiều muộn tràn vào bên trong, soi rọi những đôi mắt hung ác như dã thú của những kẻ man rợ cùng thiếu nữ yếu ớt bên trong.

Kurosawa Akira bình tĩnh nhìn Suzuki Ayako đang bị ba gã đàn ông giữ chặt, áo khoác đồng phục đã bị xé rách, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn lưu lại dấu tay to tướng đỏ rực, không cần nghĩ cũng biết vừa xảy ra chuyện gì. Những chuyện thế này trong thế giới ngầm cũng không phải là chuyện hiếm, nó đã gặp qua rất nhiều. Nhưng khi chuyện này xảy ra trên người của người thân cận, Akira không khỏi cảm thấy tức giận.

Có lẽ là may mắn, nó không đến trễ, chưa đến mức không thể cứu vãn được nữa. Nhưng đồng thời, nó cảm thấy hối hận, đáng ra nó nên đến sớm hơn để Ayako có thể ít đi một vài cú đánh mạnh bạo của lũ đàn ông hèn hạ.

Đôi mắt to tròn trông có vẻ vô hại của thiếu niên giống như xảy ra biến hóa, trong phút chốc trở nên bén nhọn lạ thường.

Mặc kệ cho Suzuki Ayako tuyệt vọng rơi nước mắt nhìn về phía mình, không ngừng lắc đầu ý bảo nó mau chạy đi, Akira cầm con dao yêu quý của mình tiến vào bên trong. Cái bóng thiếu niên hòa vào trong bóng tối của kho hàng cũ, không có ý ngừng lại.

.

.

.

"Mày có biết vì sao Chivas là kẻ điên cuồng nhất tổ chức này không?"

"Không phải vì nó được Gin và Spirytus bảo vệ quá kỹ sao? Có chống lưng to thì chẳng sợ ai, số tốt thật đó!"

"Không phải đâu, nếu chỉ vậy thôi thì tốt."

"Vậy...?"

"Tên điên đó đã từng một mình đồ sát bốn mươi chín sát thủ khác trong vòng một đêm, chỉ với một con dao."

Năm đó, Chivas chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top