Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

75.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại thêm một năm náo nhiệt, thầy Onizuka nhỉ?"

Onizuka Hachizo, 44 tuổi, đau đầu nhìn ra đám loắt choắt mà mình phải chủ nhiệm năm nay, không nhịn được thở dài thêm vài cái. Ông xoa nhẹ thái dương của mình, có chút bực bội đáp:

"Tôi chỉ cảm thấy khoá này có khi rất phiền thôi..."

"Nhưng tôi để ý năm nay lớp thầy có vài đứa rất nổi bật đó chứ?"

Nổi bật thì đúng là nổi bật, nhưng vấn đề cũng rất nhiều. Onizuka buồn bực đưa một tập tài liệu qua cho người bên cạnh, chậm rãi thuyết minh.

"Toru Tsukigiri, hai mươi tuổi, từng là thủ khoa của khoa Tài Chính - Kinh Tế Đối Ngoại của đại học Todai, con trai duy nhất của nữ tài phiệt Toru, đồng thời cũng xem như người thừa kế chính thống của tập đoàn Toru. Sau khi mẹ của cậu ta mất tích, có một khoảng thời gian bị bắt cóc và được cứu ra sau ba năm."

"Một tên thiếu gia không theo lẽ thường đi thừa kế gia sản gì đó, lại chạy tới Học viện Cảnh Sát, dễ dàng lấy được điểm cao nhất trong kỳ tuyển sinh đầu vào. Cậu ta hoàn thành kỳ thi hoàn hảo đến mức, toàn bộ các phần thi đều đạt điểm tối đa. Khả năng đàm phán và thương lượng của cậu ta rất kinh khủng, khả năng hòa nhập và giao tiếp cũng rất cao, gần như có thể làm quen được với toàn bộ học viên khác chỉ trong vài giờ tiếp xúc."

Người bên cạnh ngạc nhiên: "Thế không phải rất tốt sao? Điểm tuyệt đối gì đó, đến nay còn chưa ai có được."

"Vấn đề là, Toru không thật sự yêu thích nghề nghiệp này." Onizuka nhíu mày: "Trong bài phỏng vấn, tất cả các câu trả lời của cậu ta cực kỳ hoàn hảo. Như thể là từ sách giáo khoa mà ra vậy."

Sách giáo khoa, chuẩn xác là thế.

Không có một chút nào gọi là yêu thích hay hứng thú, chỉ đơn thuần là học và trả lời. Lấy những thứ mà cậu ta đã đọc, đã học, đã biết ra mà ứng phó, hoàn toàn không phải câu trả lời trong tâm cậu ta.

Ngay cả việc kết bạn, Onizuka không khó nhận ra chuyện Toru Tsukigiri cũng không quá để bụng người khác. Cư xử với các học viên khác rất khách sáo và khuôn mẫu, ngoại trừ Aozora Hiiragi và Sakitaroda Riku ra thì luôn giữ khoảng cách với người khác. Cậu ta chỉ đơn thuần mở rộng mối quan hệ, sau đó lại không ngừng thu thập thông tin, cuối cùng chỉ cần vài ngày là đã biết tường tận về mỗi người trong lớp.

Nếu nói rằng đó là bản tính, lại không bằng nói đó là thói quen.

Giới chính khách và thượng lưu đều giống như thế, Onizuka cũng không trách. Nhưng nếu luôn giữ thái độ đó, tương lai Toru Tsukigiri sẽ rất khó khăn.

"Một cảnh sát không có định hướng của một cảnh sát à?" Người bên cạnh chép miệng, lật tài liệu sang trang sau: "Khó ghê."

Onizuka hừ một tiếng, tiếp tục giới thiệu về đứa tiếp theo.

"Aozora Hiiragi, hai mươi hai tuổi, thủ khoa song ngành Cơ khí - Điện tử và Kỹ thuật - Điện của đại học Todai. Gia đình cậu ta là nạn nhân của cuộc khủng hoảng cư dân ở Yokohama mười chín năm về trước, sau đó được chuyển đến một khu cô nhi viện ở Nagano."

"Tên nhóc này số điểm đầu vào chỉ thua mỗi Toru thôi. Ngoại trừ phần phỏng vấn điểm hơi thấp hơn so với mặt bằng chung, các phần thi còn lại đều rất vượt trội. Khả năng phản trinh sát của cậu ta được đánh rất cao, trong tương lai có lẽ sẽ thành một sĩ quan điều tra ưu tú."

"Tuy nhiên, trái với Toru, Aozora không am hiểu giao thiệp với người khác. Ngoại trừ Sakitaroda và Toru, cậu ta không quá để ý tới các học viên còn lại, thái độ này có lẽ sẽ gây khó khăn cho cậu ta khá nhiều."

"Nhưng cậu ta rất giỏi, không phải sao?" Người bên cạnh nhận xét: "Tính cách có khuyết điểm, nhưng đủ tài năng thì vẫn sẽ được bao dung."

"Không phải vấn đề tài năng, mà là vấn đề thái độ." Onizuka không biết mình đã thở dài lần thứ mấy trong ngày: "Là một cảnh sát, nhưng cậu ta không đủ sự đồng cảm, cũng không có định hướng rõ ràng."

Bài phỏng vấn của cậu ta có kết quả cực kỳ minh bạch, giấy trắng mực đen, căn cứ rõ ràng. Câu trả lời trong các câu hỏi tình huống khiến người ta càng thêm chắc chắn vấn đề của cậu ta nằm ở đâu.

Không đủ sức nhận đồng, không đủ sự cộng cảm, tổng kết lại là không thể thông cảm cho nạn nhân, cũng chẳng đủ thương xót cho người bị hại.

Aozora Hiiragi có lẽ sẽ trở thành một cảnh sát có nguyên tắc, nhưng cậu ta sẽ không phải là một cảnh sát tốt.

Cậu ta có thể hoàn thành nhiệm vụ của một cảnh sát, nhưng sẽ không quan tâm đến những chuyện không thuộc về mình. So với rất nhiều cảnh sát có trái tim chính nghĩa khác, làm một người không đủ sự nhận đồng với nạn nhân, Aozora Hiiragi thật sự không thể gọi là một cảnh sát tốt được.

"Vậy còn con trai của anh Sakitaroda thì sao?"

Người kia nhìn vào tờ thứ ba, chợt hỏi. Onizuka Hachizo không lập tức trả lời ngay, chỉ trầm mặc một lúc. Sau đó, ông chậm rãi đáp:

"Đó mới là rắc rối tôi cần phải xử lý trong năm nay đó."

"Nhưng mà thầy Onizuka, tôi thấy điểm của cậu này không tệ, tính cách cũng ổn, có vấn đề gì sao?"

Onizuka nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Sakitaroda Riku lọt thỏm trong giữ dàn học sinh lớp mình, chợt hỏi:

"Cậu biết lúc phỏng vấn, tên nhóc đó trả lời câu hỏi vì sao trở thành cảnh sát như thế nào không?"

"Không phải vì bố cậu ta, anh Sakitaroda cũng là cảnh sát sao?"

"Nếu được thế thì đã tốt." Onizuka bực bội gãi đầu: "Câu trả lời của cậu ta lại là..."

—— Bởi vì có người từng nói rằng, một ngày nào đó tôi sẽ trở thành tội phạm. Tôi muốn chứng minh rằng ông ấy đã sai.

Con trai của vị cảnh sát ưu tú từng rất nổi danh năm ấy, lại có câu trả lời khiến toàn bộ giám khảo kinh ngạc.

"Sakitaroda Riku, hai mươi mốt tuổi, tốt nghiệp thủ khoa ngành Y đại học Todai. Con trai cả của cảnh sát Sakitaroda Daiki."

"Điểm số bình quân không tính là quá cao, cũng không tính là quá thấp. Điểm phỏng vấn và bài kiểm tra sức khoẻ ở mức suýt soát, đứng cuối cùng, vậy nên bình quân điểm của cậu ta mới bị kéo xuống nghiêm trọng như vậy. Được đánh giá rất cao ở mảng tâm lý học tội phạm."

Người kia hiểu hàm ý bên trong câu nói đó.

Đánh giá cao trong môn này, thêm câu trả lời phỏng vấn kia, không rõ là theo nghĩa tích cực hay tiêu cực nữa. Nhưng nếu đã dám trả lời như vậy, không khó để đoán ra điều mà ban giám khảo lo ngại.

Mức độ nhận đồng tâm lý tội phạm quá cao, khả năng nhìn nhận từ góc nhìn tội phạm quá mức ưu việt, đó không tính là ưu điểm. Tư duy của một người có khả năng cao trở thành tội phạm có thể trở thành một cảnh sát tốt không?

Không ai biết.

"... Nghe khó khăn thật đấy."

Đóng lại tập tài liệu trên tay, người kia không nhịn được cảm thán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top