Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân lúc Nani chưa tỉnh, Ren về nhà lấy cho cậu mấy quả táo. Vào tới bệnh viện, hắn nhìn thấy cậu vẫn còn ngủ, hắn lấy dao gọt táo thành từng miếng, đặt lên dĩa. Đem táo đi rửa cho sạch, trên tay hắn cầm dĩa táo bước từ nhà vệ sinh ra, thấy cậu đã tỉnh, liền hỏi.

Ren: em tỉnh rồi.

Nani: Ren...chồng ơi..

Gì đây? Cậu gọi hắn là chồng sao? Hắn có nghe lộn không?

"Choảng"

Dĩa táo rớt xuống, mấy miếng táo mới được rửa bây giờ đã nằm lăn lóc trên nền gạch. Hắn đi lại chỗ cậu nhìn vào đôi mắt có chút rưng rưng của cậu.

Ren: em gọi anh là gì?

Nani: chồng ơi...

Ren: ơi...

Hắn đang hạnh phúc lắm, thật sự rất hạnh phúc.

Nani: hức ..hức...

Khi khổng khi không cậu lại khóc? Hắn ôm cậu dỗ dành, hắn không hiểu, ai đã làm gì cậu đâu?

Ren: sao lại khóc?

Nani: muốn về nhà..hức..

Hắn nghe cậu nói vậy, lấy tay ôm đầu cậu để tựa lên vai mình mà ôn nhu dỗ dành cậu.

Ren: ngoan .. anh đưa em về nhà...

Nghe hắn nói vậy thì cậu liền òa khóc lớn hơn cứ như đứa trẻ đang mè nheo đòi mẹ mua kẹo, khoan đã, cậu đã 27 tuổi rồi mà?

Bỗng tất cả đều im lặng, tiếng khóc của cậu biến mất rồi. Hắn nhìn xuống thì thấy cậu ngủ luôn trên vai mình lúc nào không hay.

Làm xong thủ tục xuất viện, hắn bồng cậu ra xe, đưa cậu về nhà hắn. Cỡ ba mươi phút, xe dừng trước một căn biệt thự lớn, hai bên lối vào có những bụi hoa cúc dại xen lẫn những bụi hoa hồng.

Với tư thế, đầu cậu tựa vào vai, tay ôm chặt cổ, chân cậu vòng qua eo, mắt cậu vẫn còn nhắm, hắn ẫm cậu vào nhà rồi lên lầu. Đặt cậu xuống giường êm ái, cẩn thận đắp lên người cậu chiếc chăn rồi hắn mới yên tâm mà bước xuống nhà.

Ngồi tại phòng khách, hắn nghĩ lại mọi hành động của cậu, từ lúc cậu tỉnh lại, cậu cứ như con nít vậy. Hắn nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ riêng của hắn đến kiểm tra cho cậu. Vị bác sĩ đó đang có công việc nên đến xế chiều mới đến khám cho cậu.

Cậu ngủ một giấc từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều. Vừa mở mắt ra là cậu đã khóc ầm lên. Đang làm việc thì nghe tiếng khóc của cậu, hắn nhanh chóng chạy qua.

Ren: anh đây.. sao em lại khóc nữa rồi.

Nani: hức.. xe tông... hức.

Kí ức đó hình như lại chạy về trong tâm trí cậu.

Ren: không sao....

Hắn vừa nói vừa ôm cậu còn vuốt nhẹ đầu cậu để trấn an. Sau hơn mười lăm phút, cậu cũng nín dứt, hắn đưa cậu xuống nhà thì thấy bác sĩ ngồi trên ghế cùng với một cậu trai trẻ đâu đó chừng 20 tuổi.

Ren: Bright, mày đến rồi, Nani vừa tỉnh, mày khám cho em ấy luôn đi.

Bright nhanh chóng lấy dụng cụ y tế ra, kiểm tra cho cậu. Xong, gã quay sang nói người ngồi bên cạnh mình.

Bright: Win, em ra ngồi chơi với em ấy đi.

Win: vâng.

Rồi gã quay người lại, cẩn thận cất dụng cụ y tế của mình vào.

Ren: sao rồi?

Bright: nói sao ta... em ấy chắc là bị ngốc rồi.

Ren: hả? Ngốc sao?

Bright: ừ, chứ không ai 27 tuổi đầu mà vừa chơi gấu trúc nhồi bông vừa uống sữa dâu hết. Đến Win 20 tuổi nhìn còn trưởng thành hơn vợ mày.

Hắn nhìn qua cậu, đúng thật, là đang uống sữa dâu với chơi gấu trúc nhồi bông.

Win: Nani cho mình chơi gấu bông nữa.

Nani: nè..

Cậu chuyền con gấu cho Win, em đón lấy rồi chơi cùng luôn. Ai mà tin đây là hình ảnh của hai chàng trai hơn kém nhau bảy tuổi.

Ren: Win...

Bright: 20 tuổi.

Ren: hả? Mày bằng tuổi tao là 30 tuổi rồi đó Bright.

Bright: thì tại Win đáng yêu mà... ai lại không thích sự đáng yêu chứ?

Hắn cạn lời luôn, mà bây giờ điều quan trọng là phải lo cho cậu trước đã. Tiễn Bright với Win về xong thì hắn kêu người làm nấu cơm cho cả hai cùng ăn. Tuy cậu ngốc, nhưng vẫn tự múc cơm ăn được nha.

Ren: em không cần anh đút à?

Nani: hổng cần đâu. Bé Win nói là Nani phải hiểu chuyện thì Ren mới thương.

Ren: vậy hả?

Nani: ừm.

Vừa bỏ muỗng cơm vô miệng cậu vừa gật gật đầu của mình. Hắn vừa buồn vừa vui, buồn vì cậu đang là người bình thường thì đùng một cái biến thành kẻ ngốc, vui vì bây giờ cậu chỉ biết có một mình hắn, yêu hắn, thương hắn, cả đời chỉ có thể ở bên cạnh hắn.

Mấy ngày sau đó, hắn vừa đi làm về đã thấy người làm đang dọn dẹp, còn cậu thì đang ngồi ăn cháo. Hắn kêu người làm không cần hâm nóng đồ ăn cho hắn vì đã ăn rồi. Hắn bước đến xoa đầu cậu nói.

Ren: ăn xong rồi lên tắm để đi ngủ nha.

Nani: hoi hông tắm đâu, lạnh á.

Ren: nước ấm, không lạnh.

Cậu lắc đầu lia lịa, hắn thì thấy thật buồn cười. Bèn dùng lời nói đánh đòn tâm lý cậu.

Ren: không tắm là thúi, vậy là Ren không thương, Win sẽ nghỉ chơi với Nani luôn.

Nani: vậy hả? Vậy đi tắm, để hông thúi, để Ren thương, để chơi với bé Win.

Cậu rời bàn ăn, chạy thiệt nhanh vô nhà vệ sinh. Mấy ngày nay cậu không được chơi với Win, cứ quẩn quanh trong nhà, nên khi nghe tên của em thì cậu vui lắm.

Ren: chậm thôi.

"Aaaa!!"

Thôi rồi, do chạy nhanh quá nên vừa bước tới chỗ ướt của sàn nhà vệ sinh thì cậu té một cái đụi. Khóc quá trời khóc, hắn chạy lên là thấy đầu u một cục rồi.

Ren: đã nói rồi..

Nani: hức hức..tại chồng kêu em đi tắm á.

Ren: rồi rồi.. lỗi anh.

Đau thì đau nhưng vẫn phải tắm. Hắn ẫm cậu lên bồn nước, từ từ cởi quần áo cậu. Bật nước ấm lên xối nhẹ lên người cậu. Cậu từ đâu lôi bé gấu trúc nhồi bông ra, thảy vô bồn nước làm nó ướt nhẹp. Làm xong cậu còn bảo là bé gấu trúc cũng cần tắm.

Hắn đưa tay lên trán bất lực. Tắm xong, thay cho cậu bộ đồ thoải mái rồi sẵn tiện đem quần áo dơ của cậu cùng con gấu trúc kia đi cho người làm giặt sạch luôn.

Hắn vỗ vỗ lưng cậu cho cậu dễ ngủ, rồi hắn đi giải quyết một số giấy tờ quan trọng, sau đó tắm rửa sạch sẽ và lên giường ôm cậu, cậu dụi dụi vô người hắn, cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

******

Kon: gọi Nani được không?

Dew: không.

Duen: để anh cho người tìm.

Kon: nhanh đi anh, đã hơn một tuần rồi mà không thấy Nani.

Bảy ngày qua, anh cùng Kon và Duen tìm kiếm cậu. Điện thoại của cậu bị mất từ hôm bị tụi lạ mặt đánh nên không thể liên lạc được. Gen lúc này cũng xuất hiện.

Gen: Dew ơi..

Dew: có chuyện gì sao?

Gen: nhớ nên đến tìm thui à..

Dew: anh đang mệt lắm, em đừng quấy nữa.

Gen: vì Nani phải không?

Dew: .....

Gen: em có gì thua Nani chứ?

Gen rơi những giọt nước mắt mà chạy đi. Cậu ta vừa ra khỏi khuôn viên nhà Dew thì liền thay đổi sắc mặt. Nói gì bây giờ, Gen là chủ mưu của việc cho người đánh Nani, tuyệt vời quá nhỉ, khiến cậu ngốc là điều cậu ta không ngờ đến, ban đầu còn tưởng cậu đã chết. Nhưng như vậy cũng ổn, miễn là cậu đừng trở lại bình thường là quá tốt rồi.

Dew: em nhớ anh rồi.

Nhưng có lẽ Nani chẳng còn biết Dew là ai nữa rồi.

******







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dewnani