Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Anh trai tổng giám đốc ơi, yêu em lần nữa đi! (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạc Ngưng - Beta: Thanh Vũ

Bạch Vi Vi nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm nuốt nước mắt vào trong. 

Cô biết là nếu diễn mất trí thái quá thì sẽ khiến người khác cảm thấy phiền, nên ngoan ngoãn ăn cơm, thỉnh thoảng dùng biểu cảm ủy khuất nhìn Hàn Chính Vũ.

Cả người Hàn Chính Vũ cứng ngắc, mỗi lần ánh mắt cô quét đến, anh cảm thấy không được tự nhiên.

Tình cảnh trong phòng tắm không ngừng quay vòng vòng trong đầu anh, anh nén giận ăn được vài miếng, sau đó nện mạnh chén lên bàn. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Vi Vi vô cùng sợ hãi, nhìn anh như một chú thỏ con, anh lại nhụt chí, bưng bát cơm lên lại: "Ăn cơm đi."

Cơm nước xong xuôi, Hàn Chính Vũ đưa Bạch Vi Vi đến bệnh viện.

Lúc Bạch Vi Vi bị người ta trói chặt trên chiếc giường trắng, trên đầu bị người ta cắm đủ loại dây, cô ra vẻ khó hiểu.

"Hệ thống, thế này là sao đây?"

Hệ thống: "Đại khái là cuối cùng Hàn Chính Vũ cũng nghĩ thông suốt rồi, mua chuộc bác sĩ giết chết cô luôn cho xong chuyện."

Bạch Vi Vi ngờ vực: "Ta với mi không có thù mà?"

Hệ thống: "Chúng ta có ảnh hưởng đến quyền lợi của nhau, đâu có thù chỗ nào."

Bạch Vi Vi: "Nếu ta không biết rõ rằng mi không phải người, ta còn nghĩ mi là con b*tch Bạch Dao Dao kia."

Hệ thống: "..."

Lời này của nó có chỗ nào giống người sao?

Hàn Chính Vũ thấy mặt Bạch Vi Vi lộ vẻ hoảng sợ, định mở miệng an ủi cô, nhưng cứ nghĩ đến những việc mà người phụ nữ này đã làm, anh đành nuốt những lời an ủi kia xuống.

Anh nhìn sang bác sĩ: "Cách này có hiệu nghiệm không?"

Bác sĩ nói ngay: "Tất nhiên là hiệu nghiệm, chúng tôi đã trị liệu cho rất nhiều bệnh nhân mất trí nhớ, chỉ cần dùng dòng điện kích thích mạnh đến não bộ bệnh nhân là có thể khiến người bệnh nhớ lại những việc trước đây."

Hàn Chính Vũ nhẫn nhịn không được, rốt cuộc hỏi: "Điện giật rất đau đớn phải không?"

Bác sĩ nói: "Muốn khôi phục lại thì phải trả giá một chút."

Lúc này Bạch Vi mới nghe rõ họ muốn làm gì, kích điện lên não à?

Đừng nói có tác dụng hay không, cho dù có tác dụng thật đi chăng nữa...

Cô đây là giả mất trí chứ không phải mất trí nhớ thật, kích điện thế này, cô không ngu si thì cũng đần độn mất thôi!

Hàn Chính Vũ suy nghĩ một lát, xoay người nói: "Vậy cứ trị liệu như thế đi."

Vẻ mặt Bạch Vi Vi tràn đầy tuyệt vọng, vừa mới khen anh ta có lương tâm, giờ thì lương tâm bị chó tha hết luôn rồi.

Thấy bác sĩ đi tới, có vẻ như muốn lấy dụng cụ ra, Bạch Vi Vi không từ bất kỳ giá nào, cũng không biết xấu hổ, cô khóc to: "Anh ơi, anh ơi, anh đi đâu vậy. Có người xấu muốn bắt nạt Vi Vi!"

Cô nằm đó vừa khóc vừa giãy giụa, miệng vết thương gần như muốn nứt ra. 

Bước chân Hàn Chính Vũ khựng lại, gần như không thể bước tiếp.

Nhưng không biết anh nghĩ đến gì, lòng đột nhiên trở nên độc ác, vẫn tiếp tục đi ra ngoài.

Anh bước ra ngoài hành lang, rút một điếu thuốc, đầu óc mơ màng, cúi đầu.

Cửa là cửa cách âm, trị liệu kiểu này thật ra cũng hơi trái phép, nên mới phải đưa cô đến đây vào buổi tối.

Lúc Hàn Chính Vũ hút thuốc, suýt nữa bị bỏng tay, lúc này anh mới phát hiện ra hô hấp của bản thân không ổn định, bức bối trong lòng.

Trong đôi mắt trong veo mang đầy sự tín nhiệm kia của Bạch Vi Vi chỉ chứa hình bóng anh.

Trước kia, rõ ràng khi cô dùng vẻ mặt ái mộ nhìn anh, anh cảm thấy vô cùng chán ghét.

Thế nhưng không biết vì sao, từ khi cô trở nên đần độn, khi cô tín nhiệm anh như vậy, anh lại có cảm giác hơi động lòng.

Hàn Chính Vũ đột nhiên hung hăng ném điếu thuốc xuống dưới chân: "Con đàn bà này đã giết mẹ của mày đấy!"

Anh gần như muốn thông qua việc không ngừng nhấn mạnh chuyện này để làm tăng thêm lòng hận thù với Bạch Vi Vi...

Lúc Bạch Vi Vi thấy Hàn Chính Vũ thờ ơ mà đi, cô mới cảm nhận được cơn tuyệt vọng bủa vây lấy mình.

Cô chỉ là một người chơi tân thủ mà thôi, vừa vào vòng công lược đã gặp ngay boss lớn, đây chẳng phải là muốn tuyệt đường sống của cô ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top