Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Anh trai tổng giám đốc ơi, yêu em lần nữa đi! (31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Vi Vi

[004, cảm ơn mi để ta sống nhiều ngày như vậy. Tuy đều là những ngày tháng không tốt đẹp mấy nhưng ta không chê mi đâu.]

Hệ thống: [Cút. Không tin tưởng tôi như vậy hả. Tôi đang mua thiếu thuốc kéo dài sinh mệnh cho cô, cô cố chống đỡ cho ông đây đấy. Sau khi tôi mua thuốc về mà cô chết rồi không trả nợ, tôi theo tới địa ngục đánh chết cô. Đợi đó, tôi về ngay.]

Bạch Vi Vi rất muốn nói được, ta chờ. Nhưng mà cô vừa mở miệng thôi là trào máu ngay.

Hàn Chính Vũ thống khổ hét lên với người chạy đằng sau: "Gọi xe cấp cứu đi, nhanh lên!"

Đợi xe cấp cứu tới chắc cô lạnh ngắt rồi.

Bạch Vi Vi miễn cưỡng nở nụ cười, khóe môi mấp máy: "Anh trai…"

Mũi Hàn Chính Vũ chua xót, lồng ngực như bị búa tạ đập nát xương cốt, đau đến nổi không thể phát ra tiếng: "Anh đây, không cần nói chuyện, anh rất nhanh sẽ cứu em."

Bạch Vi Vi cả mặt đầy máu loãng, cô vẫn cười như cũ: "Em… em không đau. Anh trai đừng… khóc…"

Mặt Hàn Chính Vũ đầy nước mắt, anh cắn răng: "Em cố lên, anh lập tức đưa em đi bệnh viện."

Bạch Vi Vi cũng đã mất thị giác, trước mắt cô là một mảnh đen nhánh, cô biết mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa, mùi vị của cái chết cô từng trải qua rồi.

"Nếu, nếu em chết thì anh chôn cất em ở… ở một nơi có đầy… hoa tươi nở rộ. Em sợ lạnh… sợ cô… cô độc."

Cho nên không muốn một mình nằm lẻ loi ở nghĩa trang hết sức u ám.

Diễn kịch lâu như vậy, trước khi Bạch Vi Vi sắp chết cũng nói ra câu chân thật.

Cô thật sự mong rằng nơi chôn cất mình sau khi qua đời là một vùng đất đầy hoa tươi nở rộ. Không có ai cạnh bên thì ít nhất cũng có hoa ở với cô.

Tốt đẹp làm sao.

[Đinh, độ hảo cảm của nam chủ: 90. Tôi về rồi đây, có muốn sử dụng thuốc kéo dài sinh mệnh hay không? Có hay không. Mau chọn đi.]

Giọng nói của hệ thống hiếm khi hoảng hốt như vậy.

Bạch Vi Vi dùng hết sức lực cuối cùng, hé môi, không phát ra tiếng trả lời: "Dùng."

Sau đó cô mất ý thức, hoàn toàn chìm vào bóng đêm.

***

Hiệu quả của thuốc kéo dài sinh mệnh quá kinh người. Bạch Vi Vi tưởng rằng mình nhất định lìa đời nhưng ai ngờ khi cô tỉnh lại từ trong bóng đêm, bản thân thế mà không cảm nhận được quá nhiều đau đớn.

Cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một mảnh trắng xóa, cảm giác hơi choáng váng làm cô ngây ngẩn cả người.

"Vi Vi."

Có người kinh hoảng gọi cô, người đó dường như không thể tin nổi.

Bạch Vi Vi miễn cưỡng dời tầm mắt, nhìn tới một gương mặt điển trai nhưng lại phờ phạc đến bất kham. 

Bọng mắt Hàn Chính Vũ xanh xanh, vẻ mặt tiều tụy đau thương, ngay cả râu cũng không rõ đã bao lâu chưa cạo.

Bạch Vi Vi nhất thời cho rằng mình còn đang nằm mơ. Sao Hàn Chính Vũ luôn luôn lý trí, sạch sẽ lại biến thành thế này?

Cánh môi cô run run, dường như muốn nói gì đó. Chẳng qua là thân thể không đau nhưng giọng nói lại vô cùng khàn: "Nước…"

Lúc này Hàn Chính Vũ mới phản ứng lại, trong mắt anh ánh lên vẻ mừng như điên, đứng dậy đi rót nước ngay, do quá kích động nên ghế tựa bị anh quẹt ngã.

Bây giờ Bạch Vi Vi mới rảnh nói chuyện với hệ thống: "Ta còn chưa chết."

Hệ thống hừ lạnh: "Tai họa để lại nghìn năm. Ai chết thì chết riêng cô thì không chết được."

Bạch Vi Vi nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: "Cũng phải, có con tai họa như mi ở bên người che chở cho ta, ta chắc chắn có thể sống lâu."

Hệ thống suýt chút bị cô làm sặc chết. Sau đó nó nghiêm túc: "Tôi mua thiếu thuốc kéo dài sinh mệnh cho cô, vì mua thiếu nên có giới hạn nên tôi chỉ có thể cho cô nợ mười ngày dương thọ thôi."

Bạch Vi Vi thở dài một tiếng: "Mười ngày… Độ hảo cảm của Hàn Chính Vũ bao nhiêu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top