Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

RÁC

Rác bay bay theo ngọn gió lùa ngoài đồng cỏ, rác bay theo bước chân người vụt đi mặc rác đang đuổi theo gót, rác lăn trên quãng đường vắng đợi một cái gì đó hất mình đi đến nơi khác, rác chờ loài người vô tâm đến để trả thù.

Mảnh chai ấy nằm trên con đường nhỏ dẫn đến trường học.

Nó là của một cậu học sinh vứt ra khi cậu vừa uống xong một chai nước ngọt và tiện tay quăng ra con đường đi học thân quen mỗi ngày. Mọi người trong phố chắc cũng đã quen với rác nên vẫn chưa ai nhặt nó vứt đi, còn mảnh chai thì cứ nằm im lìm đó đợi vật gì hất mình đi đến nơi khác.

Nhưng mãi những ngày qua nó vẫn nằm đó, đón bao cơn nóng gắt gỏng đến rát mình, nó tưởng lớp da thịt nó đang tan chảy thành một chất lỏng bầy nhầy, nhớp nháp hòa vào đường nhựa, hòa vào mặt đường xám xịt trơ mặt cho xe cộ đi qua.

Nhưng nó vẫn vậy, vẫn chỉ là một chai nhựa bằng cao sư cứng khó phân hùy cũng khó di dời, nó vẫn nằm đó, hứng những giọt mưa nặng trĩu như những mũi tên rơi lộp độp bắn vào người nó làm nó có cảm tưởng thân nó sẽ toang hoát những lỗ tròn, rồi lại những lỗ tròn do nước mưa đục đẽo, những lỗ tròn đen kịt đọng ứ nước mưa ướt đẫm những lỗ tròn như cái hố sâu hâu hút đục từ da thịt nó thu hút ruồi bọ bâu vào hay cả bọn kiến cũng sẽ túm tụm lại hút chất hóa chất ngọt lịm từ mảnh chai.

Chẳng may chúng sẽ lọt tõm xuống những hố nước mưa kia và chết ngạt vì nước. vì chất hóa học loài người tự đầu độc nhau và vì cả sự rỗng tuếch, cô độc, trong người mảnh chai. Nhưng không như nó tưởng, nó vẫn chỉ là mảnh chai nằm yên vị trên con phố vì không một ai ra nhặt.

Mảnh rác hậm hực cố năn nỉ gió hãy lăn nó đi nhưng gió cười khẩy mà bỏ đi. Gió khinh một mảnh rác. Ai cũng khinh một mảnh rác, thế nên có ai nghe mảnh rác nói chuyện, có ai hiểu được mảnh rác đâu. Mảnh rác chưa bao nghĩ nó lá một mảnh rác cả, nó nhớ từ hồi vẫn còn chỉ là một đống chất bầy nhầy nó được đúc khuôn và chuyển qua những công đoan vô cùng phức tạp trên bang chuyền trước khi mang trong mình nghĩa vụ mang trong mình thứ hóa chất độc hại đi đầu độc con người.

Nó biết rõ những thứ hóa chất ấy khi con người uông vào sẽ thế nào và nó khoái chí khi họ chưa chết ngay tức khắc mà sẽ mang về cho cơ thể một mầm bệnh ẩn nấu đến khi thíchhợp mầm bệnh ấy sẽ thoát khỏi cơ thể người.

Để ròi nó sẽ bùng nổ thiêu đốt con người bằngnhững thứ bệnh nguy hiểm và nó sẽ dằn vặt họ. Biến thời gian thành nổi đau cho họ nhắm nháp. Biến nỗi buồn là những cơn đau họ phỉa hứng chịu. Từ từ và chậm rãi như cái cách tóc họ rụng dần rơi lả tả xuống sàn lạnh buốt. Răng họ rớt lốp cốp vào khay kim loại lạnh, họ dần phải ăn qua những ống nối và mạng sống cũng mỏng manh như thể những đường ngang dọc trên đồ thị nhịp tim.

Để rồi chỉ còn lại một tiếng ngân dài báo hiệu linh hồn bị chất hóa học kia đốt cháy tiêu tan. Đó là cách rác giết một con người, và nó đã hả hê hơn khi dung dịch đang sôi ùng ục trong nó hòa tan với một phần chất lỏng của cơ thể nó cùng khói bụi, cùng xác kiến, gián trương phình trong cái nồi hóa chất to tướng kia."

"Thử xem nhiêu đây có khiến hung mày chết không"- Nó hả hê nghĩ.

Và nó đã điên tiếc khi thằng bé kia đã quẳng nó đi quá sớm mà không quăng nó vào thùng rác hay đem nó về nhà. Bởi nó biết thay vì lăn long lóc trên đường như thế này đây thì ắt hẳn nó đã được tái sử dụng, nó sẽ giao du cùng đống hóa chất kia thêm lần nữa hay về nhà thằng bé để kịp lây lan cho những người khác bằng những hóa chất còn sót lại mà những chất tẩy rửa không thể nào tầy sạch.

Rác nằm im lim chờ chân ai đá nó vào một góc để nó có thể làm bạn với chuột bọ hay những mành ni long bay vất vưởng trên lề đường đang phất phờ chào nó. Nhưng mãi chẳng có ai, nhưng mãi nó chỉ thấy những bàn chân dơ dáy thôi thúi của lũ người đang trên nó, đi trên đống rác mà chúng tạo ra. Chúng dửng dưng chẳng ai nhìn ai, chúng dửng dưng lướt ngang qua nhau chẳng nói lời chào.

Trời chiều nóng đổ lữa, rác cố nhích mình về vỉa hè. Nó lăn lon ton,lon ton vừa lăn nó vừa rủa tên gió kia đã không đẩy mình giúp một quãng. Mảnh rác vẫn cứ lắn long lóc trên đường, nó nhích từng chút, từng chút một. Mồ hôi nó nhễ nhãi hóa thành chất nhựa nhầy nhụa bám trên mặt đường, và rồi Bốp! Tiếng chân ai đi ngang qua sút vào nó một quãng xa như thể một cầu thù sút bóng vào khung thành.

Mảnh rác chưa kịp vui thì một tiếng đùng làm nó giật bắn mình, người nó bị bắn ra một quãng xa để lại bóng người vừa mới sút nó xong bần thần.

Định thần lại, trước mặt rác là một tai nạn thảm khốc. Chiếc xe máy bị chiếc xe buýt ép bẹp dí. Phía dưới là máu và thịt nhầy nhụa của một thi thể người giờđã không còn hình dạng.

Thì ra có hai ông cháu đang trên đường về thì gặp trúng mảnh rác chẳng biết ai vứt ra làm chệch hướng lái và va vào chiếc xe buýt đang đi. Người ông may mắn bị hất vào lòng đường nhưng người cháu chẳng may bị ép bẹp dí dưới bánh xe buýt to kềnh càng. Mảnh rác nhìn về phía kẻ vừa đá mình nhưng nó nhận ra hắn đã chạy mất.

Đêm đó, trên con đường vắng âm u người ta nghe tiếng khóc nỉ non của một cặp vợ chồng trẻ cùng tiếng gào thét thất thần của người đàn ông đứng tuổ.

Nhưng chẳng ai quan tâm vì những bức ảnh của vụ tai nạn ban chiều đã tràn lan trên mạng xã hôi, làm người ta bận than khóc nỉ non giùm đứa bé và mắng chửi ông già tội nghiệp.

Sáng hôm sau họ lại túm tụm quanh xác ông già kia như bầy kiến bâu vào mồi. Xác ông cũng nát nhừ như đứa cháu tội nghiệp vì nghe đâu ông đã trốn dưới gầm xe tải để xe chẹt qua mình mình mà chết cùng cháu.

Trong đám người hỗn loạn vẫn có mảnh rác là mảnh chai nước ngọt lăn lon ton , vẫn có mảnh ni lon lướt thướt bay như đoàn binh đi đưa tang. Hay chúng đang tìm kẻ tiếp theo mà trả thù?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top