Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Xe Buýt




Chuyến xe buýt buổi sáng đông nghẹt người. Những con người lạ quen cứ chen chúc nhau thành một hàng dài ken đầy chuyến xe, lúc nhúc như những con ba khía bám chặt những cây gỗ mục. Chuyến xe buýt người là người. Chuyến xe búyt đầy hơi người. Những kẻ lạ  quen cứ đứng nép vào nhau, toả ra những thứ mùi hương đặc trưng riêng để rồi tạo thành một khối hỗn độn, vón cục vá xô đẩy lẫn nhau trên chiếc xe buýt nhỏ bé như mộ cái khuôn chất đầy hình người bị nén chặt, căng cứng, làm ta có cảm tưởng rồi một ngày cái khuôn kia sẽ gãy đôi làm cái khói người rỉ rả chảy ra như con người nhỏ bé lúc nhúc bò, quờ quạo trên nền đất mềm.

Biết đâu chừng họ sẽ tan ra. Biết đâu chừng họ sẽ chảy hết, nhão nhoét. Những cái đầu sẽ chảy trước tiên bởi nó hứng nắng nhiều nhất. Màu nắng sẽ vờn lấy nó, bao trùm nó và hun nó thành một màu đỏ ói, chói chang, rồi lớp da bao bọc kia bắt đầu căng phồng và bong tróc để lộ lớp biểu bì xếp chồng lên nhau. Những mao mạch điều khiển cảm xúc hốt hoảng, hai hốc mắt hoảng loạng cùng xương hàm trắng toát ngoát ra và máu sẽ chảy ròng hòa nắng rồi nắng sẽ lan khắp cơ thể để cuối cùng biến loài sinh vật thông minh nhất chỉ còn là một quệt lỏng bỏng, lợt nhợt, có mùi của người quện vào nhau.Mùi xác phân hủy và mùi người lúc còn sống.

Thường ớn lạnh bởi ý nghĩ đó, chẳng hiểu sao mỗi lần lên xe buýt anh vẫn thường nghĩ về một viễn cảnh kinh dị như vậy. Nó ẩn hiện ở một ý nghĩ vu vơ, hiện hữu trong một giấc mơ khi anh ngủ gật và đạc quánh, dính quợn , ám ảnh trong cái hơi xe buýt. Có lần Thường mơ thấy rằng chiếc xe buýt sẽ bị một chiếc container nào đó cán bẹp, nó sẽ nằm rúm ró dưới cái hàm lớn rộng của chiếc container.

Và khối người trong xe buýt sẽ bị một lực phi thưởng nén lại đến vỡ tung tóe, những chất lỏng bầy nhầy sẽ quyện vào nhau rồi hòa thành một khối chất rắn dài oằn, to lớn  như  một con giun đất khổng lồ. Nó sẽ bò ra ngoài và quấn chết nghẹt tên tài xế thất đức đã điều khiển chiếc xe container kia, nó sẽ nuốt hết đám người ác nhơn cầm điện thoại bâu quanh như ruồi, muỗi, như đám côn trùng bâu vào xâu xé thức ăn. Nó sẽ nuốt hết chúng để chúng không kịp chụp lại hiện trường, để chúng chẳng thể nào chụp lại nó, chẳng thể chụp lại xác người nằm la liệt cùng máu me bê bết, chẳng thể chụp lại những vong linh đã mất chỉ để đổi lấy những cái like rẻ tiền trên mạng. Và sau khi nuốt hế bọn chúng con quái vật kia chẳng biết sẽ đi đâu?

Hay bọn họ sẽ rã ra để trở thành những xác sống ăn não, hôi thối một mùi xe buýt. Hay họ sẽ cứ ken chặt nhau bò vào rừng mà ăn thịt đồng loại, hút máu đồng loại mình. Thường không biết và Thường cũng quá sợ hãi để biết.

Hôm nay chiếc xe buýt chạy có vẻ chậm hơn so với mọi hôm. Chiếc xe buýt này đã cũ, cứ chạy lịch xịch, lục cục mãi. Lâu lâu bỗng chiếc xe nhảy xổng lên như xon ngựa phi gặp ngay đường gập ghềnh là cả xe thốt tim. 

Chiếc xe buýt đã đi qua bao nẻo đường Sài Gòn, rước thêm bao nhiêu là khách mà vẫn không dừng lại. Thường nhìn đồng hồ, đã quá 6 giờ rưỡi còn mười lăm phút nữa thôi là anh sẽ trễ giờ làm, anh cuống quýt.

Chiếc xe búyt người đông nghẹt, chen chúc nhau đến chắc cả chỗ anh, mùi chiéc xe bắt đầu tanh nồng đến cả gió cũng chẳng thể rửa nổi mùi hương của hang trăm con ngươì, đến nỗi như bây giờ chiếc xe nhận diên nhau bằng mùi hương bởi trogn lúc nhúc mặt người kia sẽ chẳng bao giờ biết ai là ai được. Nhưng Thường nào có thể nhìn mặt họ đâu, người cúi đầu xuồng sàn còn kẻ như đang chăm chú làm gì đó ,mọi thứ cứ dần ki quái như những giấc mơ của Thường. Đã gần trễ giờ Thường vội la lớn:

- Cho xe đến cơ sở vật liệu xây dựng Xuân Thường đi bác tài ơi, tôi gấp lắm rồi!!!

  Chiếc xe buýt bỗng lao xao. Tiếng lao xao inh tai nhất mà Thường từng nghe trong đời, nó gợi nhớ anh đến khoảnh khắc nào đó. Khoảnh khắc nào đó quá khứ cũ xưa, khoảnh khắc những tưởng đã bị chô giấu bởi lớp bụi mờ thời gian nay lại bị đào bới, đánh bóng cho từng giây, từng phút rõ mồm một.  

Khoảnh khắc tiếng đổ rầm  trong sáng tinh sương, khoảnh khác Thường bị đay nghiến bởi một áp lực, khoảnh khắc Thường tỉnh dậy trong tiếng lao xao bên ngoài, khoảnh khắc Thường van xin ông bà chủ vật liệu xây dựng hãy giúp anh, hãy anh cứu khỏi cảnh tù lao, cậu nhớ vì sợ ảnh hưởng danh tiếng cữa hành đang làm ăn nên ông bà chủ đã gật đầu và  khoảnh khắc kì diệu nhất là khi đồng tiền xoay chuyển thái cực, Thường rớt nước mắt khi được tuyên bố trắng án trên vào móng ngựa. Đến giờ Thường cũng chẳng nhớ suốt hai tiếng hầu tòa người ta nói, chỉ nhớ lùng bùng lời ông luật sư oang oang là một tai nạn vô ý.

Thường cũng cố tin rằng đó là một tai nạn dù ai có than khóc, nói là anh  cố tình. Dù trong một phút nào đó anh chợt ân hận vì đã buồn ngủ, vì để lệch tay lái khỏi tầm kiểm soát. Nhưng rồi Thường lại mau quên bởi cuộc sống, bởi những lời quở trách, bởi tiền. Hay Thường chỉ cố quên.

Chiếc xe bỗng rung lắc dữ dội.

Một khúc cua quẹo làm Thường chuếnh choáng như hôm đó. Nhưng không phải một cơn ngất, một cơn chóng mặt mà lại là những người trên chuyến xe đang tiến về anh.

Họ lờ mờ, nhoeo nhoét như những ảo ảnh túm vào anh. Thường hoảng sợ, anh hoang mang, nhìn và nhìn mãi, kêu và kêu mãi nhưng ghẹn như bị giam vào một lồng kín bưng, chỉ mình anh và những hồn ma.

Chiếc xe buýt chùng chình, chùng chình. Mồ hôi Thường đổ, ướt đẫm áo, Thường đập mạnh vào vách xe để mong tìm chỗ thoát nhưng những con người kia cứ đu lấy anh, bám riết anh, lanh lùng,  Thường nhìn qua tấm cửa sổ. Một kẽ hở duy nhất để anh thoát thân, anh nhanh rúc đầu mình khỏi tấm cửa nhưng tấm của bé quá chẳng thể nào giúp anh chui tọt qua, giọng anh la đến lạc giọng nhưng tiếng anh bị gió pha loãng tan vào thinh không.

Thường thò vọi cánh tay bám vào một nhánh cây bên đường để gió cuốn phăng anh đi, để anh không bị vương mình trong đám tội lỗi của mình.

Người ta thấy Thường lần cuối khi treo tòng teng trên cành cây xanh cho nắng xuyên thấy rõ máu rỉ ướt bãi cỏ xanh. Người ta bảo anh chết vì mơ một giấc mơ và hoảng loạng nhoài người khỏi cửa sổ bám vào một cành cây ven đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top