Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch!!!  Rầm~~
RM: Yah JungKook!  Em bị sao thế?Sao lại đóng cửa mạnh như vậy? - RM bị tiếng đóng cửa lớn làm khó chịu.

JM: Này sao bỗng dưng em lại chạy đi ra ngoài thế - JM bước lại vỗ vai JK như mọi khi thì bị cậu hất tay ra.

JK: Không có gì đâu ạ.
Nói xong cậu bỏ đi lại trong góc phòng tập, cậu kéo áo khoác lên và nhắm mắt lại vờ như đang ngủ.
V: Này ai làm thằng bé bực à. 

JH: Sao tự dưng JK lại bực như vậy.  Có chuyện gì mà anh không biết sao?

Cả đám im lặng khó hiểu nhìn nhau.  Nhưng có ai biết thâm tâm JK đang rất ư là bực bội,  cậu tức giận, cậu hồi hộp,  cậu vui mừng.  Biết bao cảm xúc hỗn loạn trong lòng cậu như vậy nhưng đáp lại là sự lạnh nhạt như người xa lạ.

Tại sao cậu ấy lại như vậy?.  Tại sao chứ. ?Tại sao cậu ấy lại vờ như không biết mình?.  Tại sao cậu ấy lại ở đây?  Cậu ấy đến đây làm là vì mình ư? JK thầm nghĩ

Có biết bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu cậu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quay lại thời điểm trước cửa thang máy

Tôi giật mình : Ơ... ơ... không cần không... Tôi cầm được mà.
Đáp lại là sự im lặng của ai kia.  Cậu ấy cứ như thế đi về phía trước bỏ ngoài tay lời tôi nói. Tôi thì chỉ biết đứng nhìn theo cậu mà không biết phải làm như thế nào.
Bỗng JungKook quay lại nhìn tôi.

JK: Không đi à.  Cái này phải mang đến đâu? - Trước mắt tôi bây giờ không có từ nào khác có thể diễn tả bằng từ sợ.  Giọng nói cùng với ánh mắt lạnh như băng đó, tôi không thể nào quên được.

Tôi ngập ngừng đáp trả: Phòng.. phòng tập tầng...tầng 5 ạ.

Thế là tôi chỉ biết lẽo đẽo đi sau JK. Từ phía sau tôi có thể nhìn thấy tấm lưng rộng đó. Sao mà xa vời quá,  tôi phải đối mặt với cậu ấy như thế nào đây .

À còn bên trong thang máy khi nãy ,Sugar đã nhanh chóng bấm nút chờ khi thấy JK bước ra.  Cả đám con trai chỉ biết đứng như tượng và nhìn cảnh một trai một gái đang ngược nhau mà không dám động đậy.  Đến cả thở còn không dám nói chi là bước ra ngoài đó.  Ai cũng ngầm hiểu lí do tại sao thời gian gần đây ngoại trừ xuất hiện trước fan thì JK luôn trầm tính và ít nói.  Thì ra có nguyên nhân tác động đến cậu nhóc này.

Tôi: Đến nơi rồi.  Ừm... Ờ... Anh để đấy tôi mang vào. Cám ơn.

JK nhìn tôi như muốn xuyên thủng cả người tôi vậy: Cô sợ mọi người phát hiện cô quen biết với tôi à.  Cô sợ ảnh hưởng tới công việc của cô vậy ư?

Tôi thật sự lúc đó vì giọng nói cậu ấy có hơi sợ hãi, miệng tôi ấp úng không thể nói trôi chảy được cả một câu nói
Tôi: Không...phải như...vậy.  Thật ra..  Chuyện là....

JK: Thôi được rồi. Tôi biết hết rồi. Đồng tiền quan trọng với cô tới mức cô có thể làm những chuyện chạy vặt như thể này à.  À đúng rồi nên cô tỏ ra không biết tôi vì sợ ảnh hướng tới công việc rồi bị sa thải chứ gì.  Hừ thật sự tôi đã nhìn lầm cô. - JK nói xong và đặt mấy cốc cafe xuống rồi bỏ đi.

Tôi giận, tôi tức giận,  tôi cảm thấy oan ức.  Tại sao cậu ấy lại có thể nghĩ tôi là người xem trọng vật chất đến như vậy.  Sao cậu ấy có thể nói những lời đó vói tôi như vậy.  Hóa ra tôi trong mắt cậu ấy chỉ có như vậy thôi....

JK tức giận, cậu ấy đi tới cầu thang thoát hiểm và ngồi xuống.  Cậu vò đầu bức tóc:
Tại sao mình lại tức giận? Tại sao mình lại không kìm chế được khi thấy cô ấy làm những việc đó. .... Thật là... Mình đã nói những lời không hay rồi.

Những ngày sau đó chúng tôi thường tình cờ gặp nhau khi đến giờ nghỉ trưa hoặc là lúc tan làm.  Tôi không biết do tình cờ hay là cố ý, nhưng tôi cứ bắt gặp cậu ấy mỗi ngày như vậy.  Gặp nhau thì đã sao, cả hai cũng chỉ vờ như không biết nhau và đi lướt ngang như người xa lạ.

~~~~~~~~~~~•~~•~~~~•••~~~~~~~••~
Hôm nay là ngày họp phân bố lại công việc cho nhân sự thì có một chuyện không hay đã xảy ra. Nhóm thực tập sinh của Big Hit được gửi đến cuộc thi produce 101 nên có sự thay đổi nhân sự về quản lý chung.  Số tôi đen đủi hay sao tôi nhìn vào tờ giấy biên bản họp trên bàn. ... Tôi được chuyển sang làm trợ lý phụ của tổ BTS vì một số chị staff lớn đã đc đổi sang để theo sát các bạn thực tập sinh mới.  Chỉ bấy nhiêu thôi là tôi đã thấy trước mắt thời gian sắp tới cực khổ như thế nào rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi: Naeun tớ nghe đây.  Thật sư tớ không đi được mà, dạo này công việc nhiều quá.

Naeun hét lên trong điện thoại: Yah cậu này.  Giúp tớ một lần thôi,  có mỗi tớ là con gái thôi, cậu đi với tớ đi mà

Tôi: Thôi thôi được rồi đừng hét vào tai tớ như vậy chứ.  Xong việc tớ sẽ ghé qua. Nhưng nói trước là tớ không hứng thú với việc gặp mặt này đâu cậu khỏi hi vọng nhiều ở tớ đây.

Tắt điện thoại tôi quay trở lại phòng chờ của BTS, vì hôm nay họ phải dự một buổi fansigh nên tôi đã phải bận từ 3h sáng đến bây giờ tới nổi một hột cơm còn không có trong bụng nữa là.
Vừa xoay người toan bức vào phòng
Tôi: Ôi mẹ ơi! Giật cả mình.  Là... Là anh à.. JiMin

JM: Anh không có ý định nghe lén chỉ là anh tình cờ đi ngang rồi đợi em vào cùng thôi.
Jimin ngượng ngùng cười với tôi. Anh đưa cho tôi cốc latte đá

Tôi: Cám ơn anh. Anh mua cho em à.

JM: Ừm.  Khi nãy anh đi mua cafe chợt nhớ hôm qua vì anh khát nên em đã nhường ly latte cho anh nên hôm nay anh đền bù lại cho em.

Tôi: Ôi trời anh khách sao quá.  Đó là việc của một staff mà anh.  Phài chăm lo cho idol mìn chứ.  - Tôi cười vui vẻ với anh. Cả hai vừa đi vừa nói bước vào phòng thì JK thấy cảnh đó,  đã vậy cậu còn nghe hai người nói chuyện với nhau là JM đã mua cafe cho cô ấy nữa chớ nên JK đã bực bội.

JK: Đang giờ làm việc mà cô đi đâu đấy, không thấy mọi người bận rộn à.- JK nói với giọng khó chịu, mắt thì nhìn tôi xong lại nhìn xuống điện thoại.

Staff1: JK à em ấy đi nghe điện thoại mà, nãy em ấy có xin chị rồi. 
Staff2: Ôi chao sao dạo này bé út của chúng ta khó tính vậy nè. 

Cả tôi, Jimin và mọi người đều cảm thấy khó xử.  Tôi thì kể từ ngày bắt đầu làm việc với BTS thì đều phải nhìn sắc mặt của họ mà làm viêc, nhất là JungKook.  May mắn là các thành viên khác họ hiểu chuyện và cũng vờ như chưa quen biết tôi trước đó, họ thân thiện và giúp đỡ tôi rất nhiều.  Không như ai kia chỉ toàn làm khó dễ cho tôi. 

JM: Này JK.. JM chưa nói hết câu JK đã đứng dạy bỏ ra ngoài,  không thèm quan tâm đến câu nói của JM

V: Tại cậu cười nói với Mina đấy,  đã vậy cậu còn mua cafe cho con bé nên JK mới vậy.

JM: Ơ tớ chỉ trả lại ly cafe hôm qua em ấy mua cho tớ thôi mà.  Cái thằng nhóc này ganh tị ra mặt vậy sao.

Kết thúc fansign mọi người rủ nhau ăn tối rồi về nhưng vì tôi đã có hẹn với Naeun đi gặp mặt cùng cô ấy nên tôi về trước.

Tôi: Em xin lỗi ạ,  em có việc bận không thể đi ăn cùng mọi người được.  Nhất đinh lần sau em sẽ đi cùng ạ.

Staff1: lần này thôi nhé,  lần sau chị không cho em về vậy nữa đâu.  Tạm biệt em.

Tôi: Em chào mọi người- Tôi nhìn về phía BTS, ánh mặt tôi ngừng lại trước mặt cậu ấy vài giây rồi tôi xoay người đi về.

JM: Em ấy về sớm để đến buổi gặp mặt đó à ?

JH: Gặp mặt,gặp mặt gì.  Chú mày đang nói gì vậy.

JM: à không có gì chỉ là khi nãy em tình cờ nghe được tối nay MiNa có một buổi gặp mặt bạn gì đó

Jin la lên: A gặp mặt kiểu con trai với con gái chứ gì.  Hô hô hồi xưa lúc còn đi học anh cũng đã từng đi như vậy với bạn bè.  Có biết bao cặp đôi đến với nhau nhờ những buổi gặp mặt như vậy đấy.

RM nghe xong liền huých vai anh Jin: Anh này! Đừng nói nữa nếu anh không muốn thấy JK điên lên. 
Nge xong cả bọn nhìn nhau rồi ra hiệu im lặng. Sugar cất tiếng nói:
Đấy xem kìa, mọi người lại đổ thêm dầu vào lửa.

~~~~~~~~~~
Thật ra buổi gặp mặt đối với tôi cũng không có gì thú vị cho lắm mà lại có phần hơi nhàm chán nữa.  Tôi không hứng thú với loại con trai bằng tuổi vì cứ có cảm giác là trẻ con, không chín chắn.  Kết thúc buổi gặp mặt thì cậu bạn hôm nay bắt cặp với tôi đưa tôi về nhà. Như một phép lịch sự chứ tôi đã từ chối, tôi cảm thấy không thoải mái khi ở riêng với cậu ta.
Vừa chuẩn bị rời khỏi tiệm ăn thì điện thoại tôi reo lên. 
Tôi: Alo em nghe nè chị... Ơ là anh Suga à. Sao anh nói sao.  Bây giờ à?? Em đến ngay đây ạ.

Cúp máy tôi quay sang cậu bạn đó.
Tôi: Xin lỗi chắc tôi phải đi liền rồi,  công ty có việc đột xuất.  Tạm biệt cậu nhé. 
Chưa đợi cậu ta phản ứng tôi đã chạy một mạch ra đường bắt taxi.
Đến ngay ktx của BTS, tôi nhấn mật khẩu bước vào.

Tôi: Em xin lỗi. Sao không tìm thấy được ạ.  Em nhớ em đã cho vào rồi mà.- Tôi thở hộc hộc,  vì tôi đã chạy như một con điên lên tới tầng cao như vầy.

JK: Tôi tôi không biết nhưng usb đó biên mất rồi. Ngày mai thì phải thu âm rồi.  Cô tính như nào đây.  Đã vậy còn tâm trí đi hẹn hò nữa.

Tôi: Tôi không có đi hẹn hò,  đừng nói tôi như vậy. Tôi thật sự đã kiểm tra rồi mới về.  Bây giờ có thể làm kịp ko. Hay tôi chạy sang công ty kiếm nhé.

JK: Khỏi cần đi. Mấy anh đã sang công ty kiếm với mọi người rồi- JK vừa nói tay vừa đưa vào túi quần.

Tôi luống cuống: Vậy bây giờ tôi phải làm gì đây....

JK: Vào đây phụ tôi. Tôi sẽ cố gắng làm lại nhanh nhất bản trong usb.  Còn cô ngồi đó phụ tôi coi lại kịch bản đi mv đi, kiểm tra sai sót hay có gì đó không phù hợp thì ghi chú ra.

Tôi: Sao sao tôi biết mà làm mấy này, tôi không phải chuyên gia... Tôi sợ..

JK hét lên: Cô có thôi đi không, cô đã phạm lỗi ngày hôm nay làm ảnh hưởng bao nhiêu người rồi.  Giờ chỉ mỗi việc cô làm giúp tôi để kịp tiến độ thôi mà cô cằn nhằn là như thế nào.  Đó có phải là việc nên làm của một người quản lý không? .

Jk: Ơ hình như mình có nói hơi quá lời rồi.  Cố ấy khóc à.  Phải làm sao đây cô ấy rưng rưng rồi.

Tôi : Tôi xin lỗi tôi sẽ làm ngay đây. - Nói xong tôi bỏ túi xách xuống ngồi vào bàn phía sau bàn máy tính của JK. Cậu thì cứ đứng nhìn tôi với gương mặt áy náy.

JK: Tôi tôi... Nói như vậy là vì.. Ờ vì hôm nay cô đã mắc lỗi...  Tôi chỉ nói để cô sau này để ý hơn thôi...  Chứ chứ tôi không có ý gì..

Tôi : Ừm tôi xin lỗi.

Một bầu không khí im lặng đến đáng sợ.  Hai con người trong cùng một không gian kín,  xung quanh thì không có thêm ai nữa. Thật sự nó rất ngượng ngùng. Một cô gái thì đang cảm thấy oan ức và tổn thuơng vì những lời nói từ ai kia thốt ra gần đây. Còn cậu con trai tay thì đang làm việc nhưng trong đầu thì có biết bao nhiêu câu hỏi, cậu ấy vừa muốn lại gần vừa lại không muốn,  chốc chốc lại quay sang nhìn cô gái đó xem cô đang làm gì. 
Khoảng một tiếng sau JK thấy tôi đã ngủ thiếp đi trên đống giấy từ bao giờ.  Cậu đi lại gần tôi bỗng dưng cậu cười nhẹ nhàng. 
Trên tờ giấy ghi chú là những nét chữ xinh đẹp, nhỏ nhắn
Jeon Jung Kook đáng ghét.  Yahhhhh tôi ghét cậu.... Tôi không có đi hẹn hò,  tôi cũng không mê tiền.  Đồ xấu xa...
JK: Cái cô gái này ghi linh tinh gì thế kia. .- Bỗng dưng cậu trông thấy phía cuối tờ giấy.
Đừng nói những lời làm tôi đau lòng như vậy nữa.
Cậu đọc xong cậu bất chợt hiểu ra,  hóa ra những lời nói khi tức giận của cậu đã làm cho tôi tổn thương biết bao nhiêu. Câu đưa tay vén tóc tôi, cậu ngồi đó im lặng và nhìn tôi ngủ.
Cậu đưa tay vào túi quần lấy ra một cái usb
JK: Đôi khi mình phải giả dối một vài lần trong đời.
Nói xong cậu cất usb vào hộc tủ, cậu quay người lại và bế tôi vào phòng ngủ.  Vì đã làm từ 3 giờ sáng nên tôi đã cạn kiệt sức lực lắm rồi, đã vậy còn phải ngồi trong phòng với máy điều hòa lạnh ở buổi gặp mặt 2 tiếng nữa chứ.  Tôi ngủ nhưng tôi cảm nhận được mình đang bị nhấc bổng lên,  dường như có ai đó đang bế tôi vậy.  Suy nghĩ trong đầu tôi lúc đó là biến thái nữa ư.  Ai mà lại đi bế tôi như vậy chứ. Nhưng tôi không tài nào mở mắt ra đc,  cơn buồn ngủ đã khuất phục tôi rồi.

JK bế tôi đặt lên giường cậu, sau đó cậu tắt đèn và nằm cạnh tôi.  Một đôi nam nữ đã ngủ trên cùng một giường với nhau nhưng có chuyện gì xảy ra không thì tôi không rõ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top