Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 1

Vì quá dài nên mình chia làm 2 phần. Fic này vừa dài vừa khó edit, nhưng thấy hay quá nên lăn ra làm, với cả cũng nhớ 2 đứa quá ấy ;;v;; nếu có thể thì thích/cmt cho mình với nha ^^~

__________
Tác giả: kissyoutoday @ lofter
Edit: Alice
Thể loại: nhiều năm trôi qua, nguỵ thầy trò, gương vỡ lại lành.

Thái Từ Khôn ngồi ngay ngắn trên ghế, có chút tâm hoảng ý loạn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, trên màn hình chính là diễn đàn trường học, bài mới đăng được nửa ngày ngắn ngủi liền thu hút đến 2799 bình luận, tiêu đề viết đầy hứng khởi——【 Giảng viên đẹp trai nhất của học viện kỹ thuật tới rồi!!!】

Hình ảnh là do một học sinh chụp lén, giảng viên trẻ tuổi trong ảnh đứng trên bục giảng có thân hình rất cao, gương mặt cương nghị, mặc một kiện áo sơ mi trắng đơn giản nhưng giá cả có vẻ không hề ít, tay áo tùy ý xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay có đường cong cơ bắp xinh đẹp, anh đối bên dưới lớp nở một nụ cười ôn nhu.

Mấy năm không gặp, anh trở nên đẹp trai hơn, cũng ngày càng thành thục. Thái Từ Khôn vươn tay, cẩn thận từng li từng tí chạm vào gương mặt giảng viên trẻ tuổi trên màn hình, trong ánh mắt toát ra một tia mê luyến. Rất nhanh, cậu lại như bị giật điện mà nắm tay rụt trở về, vội vã khóa màn hình rồi đẩy di động đi thật xa. Cậu lấy ly nước trên bàn uống một hớp lớn, hít thở sâu mấy lần, lại đem điện thoại di động cầm lên, mở khoá màn hình và lưu lại tấm ảnh chụp kia.

Cộc cộc cộc. Lâm lão sư cùng ban gõ cửa tiến đến, mời Thái Từ Khôn buổi tối tham gia liên hoan chào mừng đồng nghiệp mới. Cậu luống cuống lấy tay xoa trên đùi hai lần, gật đầu đáp ứng. Sau khi Lâm lão sư rời khỏi, phản ứng đầu tiên của Thái Từ Khôn chính là đứng lên nhìn lại trang phục hôm nay. Áo phông trắng, quần màu xám, giày thể thao trắng, thật sự, thật sự không giống một thầy giáo. Thái Từ Khôn thở dài, cậu đã sắp 30 tuổi, vậy mà thói quen ăn mặc vẫn không thay đổi, cũng không biết nên xem như chuyện tốt hay chuyện xấu.

Buổi tối đi liên hoan, Thái Từ Khôn vẫn là đem áo phông trắng thay thành một chiếc áo sơ mi đơn giản chuẩn bị sẵn ở văn phòng, cậu muốn mình nhìn thành thục một chút. Cậu đến sớm mười phút so với giờ hẹn, mọi người vẫn còn chưa đến đông đủ. Thái Từ Khôn cùng với vài giáo viên đến sớm hàn huyên vài câu, sau đó cậu liền chọn lấy chỗ ngồi gần nhất, lướt điện thoại di động để che giấu tâm tình căng thẳng.

Cũng không lâu sau, cửa lại bị đẩy ra, chủ nhiệm khoa của học viện kỹ thuật dẫn nhân vật chính của hôm nay đến. Thái Từ Khôn ngẩng đầu, bỗng nhiên mắt của cậu và người nọ chạm nhau. Đáy mắt của đối phương chìm xuống một chút, Thái Từ Khôn liền có chút bối rối rời đi ánh nhìn.

—— Tới tới tới, để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là giảng viên mới tới của học viện chúng ta, Vương Tử Dị. Cậu ấy tốt nghiệp hai bằng tiến sĩ ở Đại học Nam Úc. Tin được không, cậu ấy từ chối lời mời ở lại trường bên Úc để quay về cống hiến cho Tổ quốc, ha ha ha ha, tuổi trẻ tài cao! Lại nói đến, cậu ấy hồi xưa cũng từng học đại học ở trường chúng ta, là đồng học rất kiệt xuất. Hiện tại mọi người lại trở thành đồng nghiệp, cậu ấy chính là một thành viên của đại gia đình học viện chúng ta. Về sau mong các giảng viên tích cực nghiên cứu thảo luận với nhau, cùng nhau tiến bộ.

Vương Tử Dị mỉm cười, nói đơn giản vài câu, cuối cùng lễ phép gật đầu xin mọi người chiếu cố thật nhiều. Về sau, chủ nhiệm khoa lại giới thiệu cho Vương Tử Dị từng giáo viên đang ngồi tại đó. Thời điểm giới thiệu đến Thái Từ Khôn, nét mặt Vương Tử Dị vẫn bình thường, chỉ hướng cậu gật đầu một chút như ra hiệu. Thái Từ Khôn cũng cười nói xin chào, phản ứng của cậu như các giáo viên khác, tựa như mới gặp, lạnh nhạt khách sáo.

Bữa cơm này Thái Từ Khôn ăn hoàn toàn không thấy ngon miệng. Vương Tử Dị ngồi đối diện, ánh mắt như có như không rơi vào trên người cậu, để cậu cảm thấy như ngồi trên đống kim châm. Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên nhìn, anh lại đang cùng giáo viên ngồi cạnh nhỏ giọng trò chuyện, bình tĩnh giống như những ánh mắt kia chỉ là do ảo giác của cậu mà thôi. Thái Từ Khôn cầm lấy ly bia trên bàn uống hai ngụm, nhịn không được ở trong lòng tự giễu, Thái Từ Khôn a Thái Từ Khôn, đã nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện cũng thay đổi rồi.

Thật vất vả chịu đựng đến khi liên hoan kết thúc, Thái Từ Khôn cùng mọi người tạm biệt liền vội vàng rời đi, thẳng đến khi qua một con phố cậu mới dần dần thả chậm bước chân. Địa điểm liên hoan là phòng tiếp khách trong nhà ăn của trường, mà cậu lại ở ký túc xá ngay phía sau học viện, cũng là ký túc lớn nhất của nhân viên trường. Tửu lượng Thái Từ Khôn không tốt, dù chỉ uống có nửa chai bia cũng cảm thấy có chút say. Ánh trăng nhu hòa chiếu xuống mặt đất, không khí như được một tầng sương mù mông lung bao phủ. Thái Từ Khôn cúi đầu, ngắm nhìn chiếc bóng của mình duỗi dài rút ngắn theo đèn đường, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, bỗng có cảm giác ánh trăng không hiểu men say, bóng hình mang đến ưu sầu.

—— Lão sư.

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, Thái Từ Khôn khẽ giật mình dừng bước. Vương Tử Dị từ phía sau chạy đến đứng trước mặt cậu.

—— Lão sư, em uống say rồi, để tôi đưa em về nhà.

Dưới ánh trăng, nam nhân đứng trước mặt Thái Từ Khôn tựa như vẫn là cậu bé nhiều năm trước gãi đầu nói muốn đưa cậu về nhà. Thái Từ Khôn chớp mắt vài lần, tự ngăn mình hồi tưởng lại chuyện trước kia.

—— A, tôi mới uống một chút bia thôi, không cần người đưa về đâu.
—— Tôi nhớ rằng lão sư tửu lượng không tốt, vẫn là để tôi cùng em đi một đoạn đi.
—— Vậy cám ơn cậu.

Về sau, hai người trầm mặc một hồi lâu. Thái Từ Khôn không nói lời nào, Vương Tử Dị cũng không mở miệng. Hai người bước đi song song, yên lặng trên con đường nhỏ trong sân trường. Thái Từ Khôn không tự chủ được thả chậm bước chân, cậu cảm thấy tràng cảnh tĩnh mịch hoàn mỹ ngay giờ phút này như là một giấc mộng, cho nên cậu đến thở mạnh cũng không dám, sợ rằng mình sẽ thức dậy khỏi giấc mộng đẹp, sợ rằng lúc tỉnh lại, cậu vẫn một thân một mình, cô đơn lẻ bóng.

—— Lão sư.

Sắp đến dưới lầu ký túc xá Thái Từ Khôn, Vương Tử Dị bỗng nhiên gọi cậu lại.

—— Ừ, sao thế?
—— Em tại sao không hỏi tôi, vì cái gì trở về?
——......
—— Còn có, tôi mấy năm nay sống thế nào, tại sao em không hỏi?
——...... Tôi......
—— Lão sư, không, tôi bây giờ không phải là học sinh của em. Về sau tôi có thể gọi em là Khôn Khôn không?
—— Không, không thích hợp, cậu có thể giống như những người khác, gọi tôi là Thái lão sư.
—— Tôi không thích giống như những người khác.
—— Cậu......
—— Em lên phòng đi, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai gặp.

Vương Tử Dị nói xong liền đi. Thái Từ Khôn ngây ngốc đứng yên một hồi mới kịp phản ứng, chậm rãi quay người lên lầu ký túc xá, máy móc nhấn nút thang máy, máy móc tìm chìa khoá. Chờ đến lúc cậu rốt cục ngồi vào ghế sofa trong nhà mình, trong lòng mới bắt đầu nổi lên một tia ủy khuất —— Vương Tử Dị, vậy anh làm sao không hỏi xem, những năm này em đã trải qua thế nào.

Ngày hôm sau Thái Từ Khôn đến văn phòng, trên mặt bàn cậu đặt sẵn một túi đồ ăn sáng, là bánh trứng cậu thích, cùng sườn không thêm xà lách. Thái Từ Khôn nhìn xung quanh một vòng, vị trí vốn trống không kia giờ đã bày đầy đồ vật, nhưng chủ nhân của đống đồ đạc ước chừng là vì buổi sáng không có lớp, cho nên cũng không có mặt. Mũi Thái Từ Khôn chua chua, tay nắm vuốt túi đồ ăn sáng có chút dùng sức. Bữa sáng vẫn rất nóng, tản ra hương thơm đồ ăn ngọt ngào, cậu ngồi xuống, từng ngụm nhỏ cắn bánh trứng, tựa như không có tâm trạng ăn uống.

Cậu ăn điểm tâm xong, mượn lúc đi lấy nước cố ý đến chỗ ngồi của Vương Tử Dị, mắt vụng trộm nhìn thời khoá biểu anh đặt dưới mặt bàn pha lê. Phát hiện cả ngày hôm nay anh đều không có lớp, Thái Từ Khôn có chút thất vọng, vốn còn muốn nói với anh một tiếng cám ơn. Cũng không lâu sau, Thái Từ Khôn lại cảm thấy lời cám ơn này vẫn là không nói thì tốt hơn. Vạn nhất anh thừa nhận đó là anh mua, vậy thì tình cảnh sẽ có thể rất xấu hổ? Nhưng vạn nhất anh không thừa nhận là anh mua, vậy thì mình làm sao chịu nổi?

Thái Từ Khôn a Thái Từ Khôn, tính tình này của mày, thật là không thích nổi mà. Thái Từ Khôn chán ghét bản thân nghĩ thầm một câu, lặng lẽ cầm điện thoại di động chụp lại thời khoá biểu của Vương Tử Dị, sau đó liền cầm sách giáo khoa cùng dụng cụ đi dạy học.

Kết quả đến buổi trưa, người vốn có thể cả ngày không cần tới lại xuất hiện ở phòng giáo viên, vừa lúc gặp phải Thái Từ Khôn hết giờ làm việc. Thái Từ Khôn vừa sửa soạn xong đồ đạc, chuẩn bị trở về ký túc xá, liền bị Vương Tử Dị ngăn lại ở hành lang.

—— Khôn Khôn, em có rảnh không?
—— Có, có......
—— Vậy có thể giúp tôi dọn nhà không? Tôi mới đến được vài ngày, ngoại trừ em đều không quen ai cả, không muốn phiền phức người khác......
—— Dọn nhà? Ở ký túc xá của nhân viên trường sao?
—— Không phải, tôi ở bên ngoài mua một căn phòng, cách trường cũng gần, điều kiện sống cũng tốt.
—— Cậu, cậu làm sao nhanh như vậy? Vừa về nước không bao lâu đã xong xuôi chuyện nhà cửa rồi.
——Một năm trước tôi đã nhờ bạn bè xử lý chuyện phòng ở giúp rồi, hiện tại có thể chuyển vào luôn.
—— Một năm trước...... Cậu, từ lúc đó đã định về nước phát triển sự nghiệp sao?
—— Từ thời điểm tôi rời đi, đã quyết định muốn trở về rồi.

Từ khi rời đi, đã quyết định muốn trở về. Trong lúc này, phảng phất như sáu năm dài dằng dặc chỉ là vài tháng ngắn ngủi, phảng phất như lời từ biệt chính là để bây giờ trùng phùng. Tâm Thái Từ Khôn không thể kiềm chế mà dậy sóng, những điều anh làm từ đầu đến cuối đều với lý do để trở về, có phải trong lý do đó cũng có cậu?

***

Nói là muốn Thái Từ Khôn giúp đỡ chuyện khuân đồ, nhưng kỳ thật cũng chỉ là giúp xách chút đồ vật nhẹ nhàng. Vương Tử Dị vốn không có quá nhiều hành lý, vật nặng cũng đã sớm sắp xếp tốt, cho nên không đến một chuyến chuyển đồ liền chuyển xong nhà. Phòng Vương Tử Dị trang trí rất có phong cách của chính anh, kiểu dáng Châu Âu tối giản, thiết kế phóng khoáng, nhấn mạnh không gian.

Giữa sàn nhà phòng khách Vương Tử Dị có một rương hành lý đang mở, có thể bỏi vì mới chuyển đến nên đã dọn bớt, bên trong có chút lộn xộn, nhưng vẫn có thể hình dung được tình trạng nguyên bản vốn chỉnh tề. Vương Tử Dị để Thái Từ Khôn ngồi nghỉ ngơi, anh rót cho cậu ly nước trái cây xong liền mặc vào tạp dề, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn.

—— Khôn Khôn, để cảm ơn em đã giúp đỡ, tôi sẽ làm một bữa thật lớn cho em.
—— Cậu...... Lúc nào thì học nấu ăn vậy?
——Khi tới phía Nam nước Úc, bởi vì ăn cơm trưa ở quán Hoa rất đắt, cũng xa nhà, tôi ngại phiền phức nên cả ngày chỉ ăn tạm hotdog với hamburger. Lúc sau ăn đến dạ dày hỏng..... Không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình học vo gạo, nấu thức ăn.....
——...... Tốt......
—— Em ngồi chờ một chút, cứ đi xem xung quanh nhà, TV và máy tính có thể dùng thoải mái. Khi nào nấu xong tôi sẽ gọi em.
—— Được.

Thái Từ Khôn nhìn bóng lưng Vương Tử Dị khoác lên chiếc tạp dề, hốc mắt có chút cay. Lúc trước anh đừng nói là nấu ăn, đến gọt hoa quả đều không thành thạo. Cậu phải cắt gọn lại cho Vương Tử Dị từng miếng, anh liền đòi cậu đút cho ăn mới bằng lòng bỏ qua.

Thời gian có thể thay đổi một người, nhiều như vậy.

Bỗng nhiên, Thái Từ Khôn bị một góc ảnh lấp ló dưới đống sách trong rương hành lý hấp dẫn sự chú ý. Mặc dù chỉ nhìn thấy một phần nhỏ của tấm ảnh, nhưng cảm giác thân quen khiến cậu ngồi xuống trước rương, cẩn thận rút ra tấm hình kia.

Trong tấm ảnh là Thái Từ Khôn 23 Tuổi, cậu mặc tây trang màu đen, bên ngoài khoác một kiện áo choàng màu đen, mang chiếc mũ cũng đen tuyền, phía trên môi cùng trên cằm còn được vẽ 2 tia ria mép bá đạo. Rõ ràng là cos lại V trong "V for Vendetta", nhìn như một cậu bé mặc quần áo của người lớn, đầy sự không thích hợp thật buồn cười cùng đáng yêu. Mà người bên cạnh cậu đang tựa vào là Vương Tử Dị 20 Tuổi, anh mặc trang phục hoàng tử khoa trương, mái tóc màu đen chải về phía sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, dưới vầng trán là đôi mắt đang chăm chú nhìn Thái Từ Khôn, ánh mắt tựa như phát sáng.

Con mắt Thái Từ Khôn đỏ lên một vòng, cậu ngồi dưới sàn, ngước mắt nhìn về phía Vương Tự Dị. Đồ ăn đun sôi toát ra nhiệt khí, lượn lờ chui vào máy hút khói, có chút mông lung dán lên đôi mắt cậu. Hồi ức cứ như vậy vội vàng ập đến, không kịp chuẩn bị trào dâng, cách con sông dài của thời gian, cuốn lên bọt nước, vỗ xuống trên bờ ký ức sáu năm trước.

***

—— Ai da lão sư, thầy chờ một chút......
—— Nói bao nhiêu lần rồi, bạn học Vương Tử Dị, anh so với em chỉ lớn hơn một chút, em có thể gọi anh là trợ ban(*), cũng có thể gọi anh là học trưởng, tại sao lại muốn gọi anh là lão sư......
(*) mình cũng không rõ lắm nhưng trợ ban chắc từa tựa như giáo viên thực tập.
—— Lão sư êm tai mà! Khôn Khôn, hoặc là lão sư, thầy chọn một đi.
—— Vậy, vậy thì gọi lão sư đi......
—— Hắc hắc, lão sư, hội diễn Quốc Khánh sắp tới, em đã hội ý với mọi người, quyết định diễn một kịch bản Cosplay nhỏ, bọn em muốn mời thầy cùng tham gia.
—— Diễn kịch? Anh không được đâu, anh sao có thể diễn cái này......
—— Không sao hết, cũng chỉ là hội diễn của khoa thôi mà. Lúc đầu em nghĩ hợp xướng tập thể một ca khúc, lại bị Chu Chính Đình bên ban văn nghệ từ chối, lấy lý do các loại tiết mục hợp xướng quá nhiều. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là diễn kịch khá đơn giản, vả lại mọi người cũng không quan tâm tới kỹ thuật diễn xuất đâu. Đến lúc đó nghĩ ra mấy ý tưởng hay, để khán giả vui vui chẳng phải thành công rồi sao.
—— Vậy, vậy anh cũng không được, anh lên sân khấu là căng thẳng, đến lúc đó diễn hỏng, còn liên lụy tới mọi người......
—— Lão sư, lão sư nhìn đẹp như vậy, chỉ cần chịu đưa gương mặt đó lên diễn là chúng ta liền thắng rồi!
—— Em cứ nói mò gì đâu......
—— Thật mà lão sư, thầy đáp ứng đi! Em đã hứa với mọi người là nhất định sẽ thuyết phục được thầy rồi. Nếu thầy không đồng ý, chắc chắn bọn họ sẽ đem em ra làm trò cười, đến lúc đó lớp trưởng em đây biết giấu mặt vào đâu a......
—— Cái này......

Đôi mắt Vương Tử Dị vốn sáng ngời lại có thần, lúc nháy nháy mắt nhìn lại rất đáng thương, thật giống một chú chó lớn. Trong lòng Thái Từ Khôn mềm nhũn, liền mơ hồ gật đầu. Nhưng cuối cùng, khuôn mặt xinh đẹp của cậu vẫn không bị lộ ra. Vương Tử Dị không biết nghĩ thế nào, trước đó dụ cậu tham gia, nói chỉ cần đem gương mặt cậu lên sân khấu là nắm chắc phần thắng. Đến lúc mọi người tập hợp lại phân vai, anh lại đi ngược lại lời nói lúc trước.

Đám nam sinh kỹ thuật thường không có việc gì làm, hết giờ học liền tụ tập trong ký túc xá chơi game và xem phim. "V for Vendetta" là bộ phim được mở với tần suất khá cao trong ký túc, nên mọi người quyết định cải biên lại cảnh V đến trại tập trung cứu Evey, muốn diễn lại theo cách thư giãn hơn. Nữ sinh trong khoa kỹ thuật không nhiều, lại không có ai đẹp như trợ ban Thái Từ Khôn. Đám nam sinh ồn ào như ong vỡ tổ, đều muốn để Thái Từ Khôn diễn Evey.

Vương Tử Dị vỗ lên bàn một cái thật mạnh, độc tài đem nhân vật V phân cho Thái Từ Khôn, Evey thì phân cho một tráng hán cao lớn vạm vỡ người phương Bắc trong lớp. Tráng hán vung tay biểu thị sự bất mãn, Vương Tử Dị còn rất có đạo lý giải thích cho hắn —— Cũng không thể cho nữ sinh diễn, đến lúc đó diễn cảnh động thủ động cước, đối với nữ giới không tốt!

——Được, cậu là lớp trưởng, cậu cứ cân nhắc chu toàn, nam sinh toàn lớp biểu thị không còn lời nào để nói. Thái Từ Khôn ở một bên sững sờ há hốc nửa ngày, mình làm sao lại thành nhân vật chính mà chẳng có lý do gì thế này? Đều do Vương Tử Dị!

Nhưng về sau, khi rút thăm quyết định ai sẽ diễn vai kẻ xấu canh gác trại tập trung, Vương Tử Dị xui xẻo bất hạnh trúng phải, điều này khiến Thái Từ Khôn cảm thấy thật hả giận. Kết thúc buổi thảo luận tập thể, anh nhất định đòi đưa cậu về ký túc xá của nghiên cứu sinh. Cậu cũng không ngăn lại, bởi vì ngăn cản cũng vô dụng, dù sao cũng không phải lần một lần hai, nên liền đi theo Vương Tử Dị.

—— Hôm nay em tại sao lại để anh diễn V? Anh nhất định sẽ diễn không tốt......
—— Bởi vì V không lộ mặt......
——?? Trước em không phải nói muốn anh lộ mặt sao......
—— Em có nói vậy à? Ha ha ha ha ha, lão sư xinh đẹp như vậy, em không muốn để tất cả mọi người đến xem đâu!
—— Vương Tử Dị, em làm sao ngây thơ như vậy......
—— Em không thích lão sư bị nhiều người nhìn.
—— Vì cái gì thế?
—— Lão sư hôm nay làm sao hỏi nhiều vấn đề như vậy chứ!
—— A, thật xin lỗi ha ha ha ha ha, khả năng anh bị cuốn "Mười vạn câu hỏi vì sao" đập vào đầu......
—— A? Lão sư vừa rồi là đang pha trò cười sao?
—— Anh có à?
—— Có! Lão sư, lần đầu tiên em thấy thầy pha trò cười đấy!
—— A...... Anh bình thường rất cứng nhắc sao?
—— Cũng không phải, lão sư bình thường dáng vẻ rất cao lãnh, cho người ta một loại cảm giác rất khó tiếp cận.
—— Anh, điểm này của anh giống như không quá thích hợp làm trợ ban lớp các em......
—— Không có! Siêu phù hợp! Lão sư đừng sợ, có lớp trưởng em đây, em sẽ giúp thầy!
——...... Vậy, vậy thật cảm ơn em.
—— Chỉ cảm ơn thôi không đủ nha lão sư......
—— Vậy thì làm sao mới đủ?
—— Lão sư, không bằng thầy mời em ăn cơm chiều đi, em đói bụng rồi......
——...... Được......

Về sau, Vương Tử Dị lấy lý do thảo luận kịch bản quấn lấy Thái Từ Khôn. Rõ ràng lúc cả lớp tập luyện đều đã duyệt qua, nhưng anh nói khả năng diễn xuất của nam sinh kỹ thuật là con số âm, nhất định muốn cùng cậu diễn tập lời thoại. Có trời mới biết, Thái Từ Khôn cũng rất khổ sở, nhưng rốt cục lại không chịu nổi ánh mắt vô cùng đáng thương của Vương Tử Dị. Một nam sinh cao 185cm đứng trước mặt cậu chớp chớp mắt, thật sự là một đả kích lớn.

Đến ngày hội quốc khánh chính thức diễn ra, kỹ năng diễn xuất của Vương Tử Dị và Thái Từ Khôn xem như đã có thể miễn cưỡng đem lên sân khấu. Vốn cho rằng vở kịch sẽ thuận lợi hoàn thành, không nghĩ tới được một nửa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc Vương Tử Dị cùng Evey và V giằng co, Evey bởi vì căng thẳng đã không cẩn thận nói sai lời thoại. Đoạn kịch bản vốn là V yêu cầu được đổi chỗ với Evey, để lính gác trói anh thay cô, mà Evey sẽ ngay lập tức cự tuyệt lời đề nghị này. Cô bảo V hãy bỏ cô lại, sau đó anh nhân lúc lính gác buông lỏng cảnh giác, ra tay cứu cô.  Thế nhưng vị Evey này lại hét lên "Đổi! Nhanh đổi chỗ đi!" Dưới khán đài lập tức vang lên một trận cười. Vương Tử Dị vốn còn muốn cứu vãn tình hình, nhưng Thái Từ Khôn bởi vì bị Evey ảnh hưởng cũng nói sai lời thoại theo. Hai tay Vương Tử Dị buông thõng, hận không thể che lấy mặt mình.

——Đổi! Nhanh đổi chỗ đi! ( Evey, mặt sốt ruột)
—— Vẫn, vẫn là không nên đổi đi......(V, mặt ủy khuất)
—— Đổi! ( Evey, mặt hung dữ)
—— Vậy thì đổi......(V, mặt thỏa hiệp)
——??? Đến cùng đổi hay không? (Lính gác, mặt vô cảm)
—— Đổi! ( Evey, mặt kiên định)
—— Đổi......(V, mặt bất đắc dĩ )

Dưới khán đài đã cười muốn điên, nhưng cũng may kịch bản này vốn theo phong cách nhẹ nhàng khôi hài, trong lúc nhất thời mọi người cũng không nhìn ra đây là sự cố diễn xuất. Vương Tử Dị thừa dịp V cùng Evey tráo đổi vị trí, kéo Thái Từ Khôn lại, vụng trộm ghé vào lỗ tai cậu nói, "lát nữa lúc em trói thầy lại, thầy tìm cơ hội đạp em một cước, em ngã xuống liền rút súng chĩa vào em, như vậy có thể nối tiếp kịch bản trước đó."

"Được!" Thái Từ Khôn nhẹ gật đầu, tựa vào người Vương Tử Dị, làm bộ bị anh chế trụ. Tay anh lưu loát lấy dây thừng trên mặt đất bắt đầu làm bộ trói cậu lại, không ngờ cậu giơ chân lên giẫm một cước, trúng vào bàn chân anh. Vương Tử Dị lập tức nằm xuống, kỹ năng diễn xuất vô cùng tốt, còn hét to một tiếng. Thái Từ Khôn thấy thế liền lấy ra súng đồ chơi trong túi chĩa vào anh, nhưng lúc xoay người lại trượt chân, vô cùng chật vật ngã ở trên thân Vương Tử Dị.

Thái Từ Khôn ngơ ngẩn mở to hai mắt, lúc cậu rơi xuống, bờ môi liền chạm vào môi Vương Tử Dị, lại bởi cậu bị bắn ngược trở lại, lần nữa môi lại nhấn xuống môi anh. Giờ phút này mũi chạm nhau, môi kề sát, trước mặt cậu lại là hình ảnh phóng đại của Vương Tử Dị, trong mắt anh cậu thấy gương mặt hoảng hốt của chính mình.

Dưới khán đài hoàn toàn điên mất rồi, tràn ngập âm thanh ồn ào, tiếng hét chói tai, tiếng máy ảnh liên tiếp cùng tiếng xô đẩy, tất cả mọi người cơ hồ đều đứng lên, ngẩng cổ lên xem hai người trên sân khấu.

Thái Từ Khôn muốn chống đỡ lấy ngực Vương Tử Dị để đứng dậy, nhưng anh bất chợt nắm lấy cả eo của cậu, đem cậu ép xuống thân thể mình. Vương Tử Dị duỗi ra đầu lưỡi, liếm liếm bờ môi Thái Từ Khôn, nếm hương vị chocolate ngọt ngào. Lông mày anh nhíu vào, duỗi ra đầu lưỡi lại mút lấy cánh môi cậu. Bởi vì trang phục mà người ở dưới khán đài không thể nhìn thấy mặt bọn họ, chỉ thấy hai người chậm chạp ôm nhau mãi chưa đứng dậy, thế là âm thanh ồn ào càng lớn hơn.

Thái Từ Khôn bị hôn, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, cả khuôn mặt đều ửng hồng vì ngượng ngùng, khoé mắt đỏ lên nhàn nhạt, để cho người ta không nhịn được muốn khi dễ cậu. Vương Tử Dị thở dài, đến cùng vẫn là lý trí chiếm thế thượng phong, muốn khi dễ cậu cũng không thể khi dễ ở đây. Anh ghé vào tai Thái Từ Khôn thì thầm, "lão sư em đứng lên, cầm súng rồi lớn tiếng nói với Evey, là em cố ý bổ nhào vào tôi, rồi tìm thừa cơ nổ súng bắn tôi."

Hơi thở Vương Tử đảo qua lỗ tai Thái Từ Khôn, vành tai cậu nóng lên ngưa ngứa, Cậu chống đỡ lấy thân thể của anh rồi đứng lên, Vương Tử Dị hướng cậu nhíu mày, tại góc độ khán giả không thấy được, nói "lão sư, em đừng căng thằng, hít sâu một hơi ——"

Buổi biễu diễn cuối cùng vẫn hoàn thành trong náo loạn, không ai chú ý tới sự cố diễn xuất, tất cả mọi người đều bị chuyện ngã xuống mập mờ kia kích thích trí tưởng tượng. Trong lúc nhất thời, mục sinh hoạt của diễn đàn trường liền bị chủ đề này chiếm lĩnh.

Một đêm kia tâm trí Thái Từ Khôn như mê muội, trên má ửng đỏ một mực không chịu phai xuống, đầu óc căng thẳng, từng tế bào não chỉ lặp đi lặp lại một câu —— Mình cùng Vương Tử Dị hôn! Mình bị Vương Tử Dị liếm! Lão thiên gia a!

Sau khi hội diễn kết thúc, mọi người hẹn nhau đi ăn bữa khuya, Thái Từ Khôn cũng bị kéo đi. Kỳ thật lúc ấy tất cả chỉ có thể nhìn thấy hai người thân thể dính lấy nhau ngã vào cùng một chỗ, cũng không có nhìn thấy bọn họ hôn môi, cho nên mọi người cũng hoàn toàn như trước đây, trêu chọc đôi câu, nhưng không đem chuyện phát sinh lúc diễn xuất để trong lòng.

Lúc ăn bữa khuya, ánh mắt Vương Tử Dị cứ một lúc lại rơi vào trên người Thái Từ Khôn, cậu cảm nhận được nhưng cũng không dám quay sang nhìn, sợ rằng mặt mình sẽ thật sự bốc cháy. Cậu chỉ có thể căng thẳng nắm vuốt đũa, không ngừng gắp đồ ăn trước mặt, chỉ chốc lát sau, trong đĩa dần chất thành một núi thức ăn nhỏ.

Trong lúc đó, bỗng nhiên có người đề nghị muốn chơi Thật hay Thách(*), những người khác nhao nhao biểu thị đồng ý, Vương Tử Dị cũng cười nói được thôi, sau đó anh nhìn Thái Từ Khôn một chút. Cậu cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm đống sò biển chất trên đĩa, hai cánh tay cậu căng thẳng đan vào một chỗ dưới mặt bàn, bị nhào nặn qua lại đến đỏ lên.

(*)Thật hay Thách: Trò chơi Truth or Dare. Những người chơi sẽ chọn một hình thức để chọn ra người bị phạt, thường là xoay chai xem phần nắp hướng về người nào. Người bị phạt sẽ chọn giữa phải trả lời thành thật một câu hỏi hoặc bị thách thức làm một điều gì đó.

—— Trợ ban? Trợ ban? Thái trợ ban?
—— A...... A?

Thái Từ Khôn ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đều mang bộ mặt xem kịch vui mà nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu lúc này mới chú ý tới, phần miệng chai rượu ở giữa bàn được xoay nhắm đúng vào cậu......

—— Trợ ban, ha ha ha ha ha ha, xem vẻ mặt của trợ ban kìa, trợ ban đừng sợ, bọn em sẽ không quá đáng lắm đâu!
——......
—— Trợ ban muốn chọn Thật hay Thách?
——...... Thật, chọn nói thật đi.
—— Phần đáy chai chỉ vào Hoàng Minh Hạo, cậu ra câu hỏi đi!
—— Được, đến đây đến đây, em ngẫm lại xem a...... A, có rồi, trợ ban, lần gần nhất anh cùng người khác hôn là khi nào?
——......

Thái Từ Khôn sửng sốt một chút, Vương Tử Dị cách đó ba vị trí cũng sửng sốt.

—— Trợ ban làm sao trả lời lâu như vậy? Sẽ không phải là quá lâu rồi không hôn nên không nhớ nổi đi......
—— Anh, cái hôn kia......
—— Không cần quá cụ thể, nói đại khái thời gian là được.
——......
—— Được rồi được rồi! Đừng làm khó trợ ban nữa, không có chút nào tôn trọng học trưởng! Vấn đề này bỏ qua, trò chơi tiếp tục đi.

Mặt Thái Từ Khôn đỏ ửng lên giống như sắp nhỏ máu, tâm Vương Tử Dị run một cái, không nhìn nổi dáng vẻ bị làm khó của cậu, lập tức tiếp lời giúp cậu giải vây. Hoàng Minh Hạo le lưỡi, cũng không nhiều lời, thúc giục Thái Từ Khôn tiếp tục xoay chai rượu. Tay cậu vẫn còn mềm nhũn, chẳng có bao nhiêu sức, miệng bình khó khăn lắm xoay được non nửa vòng, lại nhắm đúng vào Vương Tử Dị.

—— Ha ha ha ha ha lớp trưởng! Rốt cục đến phiên lớp trưởng của chúng ta! Cậu là muốn nói lời thật lòng hay là thách thức mạo hiểm?

Vương Tử Dị nhìn thoáng qua Thái Từ Khôn, vừa lúc chạm phải ánh mắt của cậu. Thái Từ Khôn có chút bối rối như bị bắt quả tang, anh nhìn cậu như vậy thật cảm thấy quá đáng yêu, khoé môi liền nhếch lên một nửa, hướng cậu lộ ra một nụ cười xấu xa.

—— Nói thật đi.
—— Ha ha ha ha, Phạm Thừa Thừa cậu còn thất thần làm gì, hỏi mau, đến phiên cậu hỏi!
—— Hắc hắc hắc, Tử Dị, vậy tôi hỏi nhé......
——...... Hỏi đi.
—— Nếu như cậu phải đi hoang đảo, chỉ có thể mang một người cùng đi, cậu chọn ai? Không thể trả lời là bằng hữu thân thích, nhất định phải thuộc khoa chúng ta! A còn có, nhất định phải là nữ sinh! Hắc hắc hắc......
—— Tôi ai cũng không chọn.
—— Không được! Nhất định phải chọn một!
—— Vậy tôi chọn Thái Từ Khôn.
——??? Cậu phạm quy nhé Vương Tử Dị, đã nói nhất định phải là nữ sinh rồi!
—— Vậy tôi lựa chọn go die!

Thái Từ Khôn giả bộ như đang nghiên cứu đồ ăn trong mâm, kỳ thật lỗ tai cậu dựng thẳng lên cao. Khi nghe được Vương Tử Dị nói tên của mình, tim đang đập rất nhanh bỗng nhiên hụt một nhịp, ngay sau đó lồng ngực cậu càng điên cuồng co vào, cậu thật sự cuống đến muốn không thở nổi.

—— Tử Dị cậu thật là! Không có! Gan! Không phải cậu sợ mấy nữ sinh thầm mến cậu hiểu lầm sau đó suy nghĩ nhiều đấy chứ? Được được được, hỏi cậu một vấn đề khác, còn phạm quy nữa thì cần phải trừng phạt!
——...... Được, hỏi đi.
—— Cậu bây giờ có đang thích ai không?
—— Có.
—— Oa! Trời ạ! Là ai thế?
—— Cậu hỏi hết một vấn đề rồi.
——???? Cắt!

Thái Từ Khôn đưa mắt nhìn anh, chỉ gặp Vương Tử Dị dùng ngón tay gõ hai lần trên màn hình điện thoại di động, ra hiệu cậu kiểm tra Wechat. Thái Từ Khôn không biết vì sao mình lại có chút thấp thỏm, nhưng cùng lúc lại có chút chờ mong, cậu bị loại cảm xúc khó tả này khiến cho tâm loạn, không biết mình phải làm thế nào. Đến lúc cậu mở ra thông báo điện thoại, liền thấy được trên màn hình hiện lên hai chữ —— Là em.

(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top