Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 117 - 119: Cao Thủ Châm Cứu

Dương Tử Mi vào lớp học, các bạn cùng lớp ngước lên nhìn cô một cái, ra vẻ không có gì khác lạ, sau đó lại cúi đầu chăm chú học bài.

Thấy cô đến, Hoàng Nhất Phong vui vẻ kéo ghế giúp cô.

- Cám ơn cậu.

Dương Tử Mi khẽ cười nói.

- Không cần khách sáo, cậu giúp tớ chữa bệnh nặng mùi, tớ không biết cám ơn cậu thế nào mới được đây.

Hoàng Nhất Phong nói vẻ chân thành, thật thà.

- Cũng chỉ tiện tay thôi, chúng ta là bạn học, cậu không cần khách sáo như thế.

Lúc này, Hạ Muội ngồi phía trên cũng đưa cho Dương Tử Mi một mảnh giấy nhỏ.

"

Dương Tử Mi hồi đáp.

"

Hạ Muội cảm kích nhìn cô.

Đúng lúc, cô bạn học mặt đầy mụn trứng cá Hoàng Thu Nhàn cũng đến chỗ Dương Tử Mi, cúi đầu lí nhí hỏi Dương Tử Mi:

- Dương Tử Mi, cậu có thể giúp mình trị... mụn trứng cá không?

Dương Tử Mi ngước mặt nhìn Hoàng Thu Nhàn.

Hoàng Thu Nhàn vốn có gương mặt rất xinh xắn, da cũng trắng, chỉ là trên mặt có quá nhiều mụn trứng cá nên vẻ đẹp vốn có của cô bị che lấp mất. Cũng chính vì bị mụn nên trước giờ cô rất tự ti. Cô thường cảm thấy hầu như tất cả mọi người trên thế giới này đều đang soi mói gương mặt đầy mụn kia của mình, nên trước giờ cô thường để tóc dài che hết gần nửa khuôn mặt. Bình thường cô cũng không dám tham gia hoạt động gì, nói chuyện cũng e dè hơn các bạn khác.

Sau khi biết chứng nặng mùi của Hoàng Nhất Phong được Dương Tử Mi chữa khỏi, nên Hoàng Thu Nhàn cũng thấy có chút hi vọng. Cô mong Dương Tử Mi có thể giúp cô nên mới lấy hết dũng khí chạy đến hỏi Dương Tử Mi.

- Đương nhiên là được rồi. Do tinh thần của cậu không được thoải mái một thời gian dài nên cơ thể mới sinh nhiệt và tích tụ dưới da hoặc trong các kinh lạc khiến cho khí huyết và mạch bị bít lại, không lưu thông. Lâu ngày các lỗ chân lông bị bít kia bị mưng mủ và trồi lên mặt gây mụn. Cho nên hoàn toàn có thể dùng châm cứu để đả thông huyệt vị, giúp máu tuần hoàn tốt hơn để có thể thanh nhiệt giải độc.

Dương Tử Mi gật đầu nói.

Nghe Dương Tử Mi nói thế, một nữ sinh trước nay vốn tự ti như Hoàng Thu Nhàn cũng tự tin ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ cảm kích nhìn Dương Tử Mi nói:

- Thật... thật sao?

- Ừm, trị mụn trứng cá cũng đơn giản lắm.

Dương Tử Mi gật đầu xác nhận.

- Vậy... Khi nào cậu có thể chữa mụn giúp tớ?

Hoàng Thu Nhàn vội vã hỏi.

- Chỉ cần hai phút thôi. Giờ còn mười phút nữa mới vào học. Nếu cậu đồng ý thì bây giờ tớ sẽ châm cứu cho cậu.

Dương Tử Mi nhìn đồng hồ và đáp.

- Trong lớp luôn sao?

- Ừm.

Không phải Dương Tử Mi muốn khoe khoang tài châm cứu của mình mà cô chỉ muốn dùng sự thật để chứng minh chuyện giữa cô và Hoàng Nhất Phong nhằm tránh cho những người khác không phải bóng gió gì cô nữa.

- Vậy tớ phải làm gì đây?

Hoàng Thu Nhàn hồi hộp hỏi.

- Cậu ngồi xuống đây là được.

Hoàng Nhất Phong vội nhường chỗ của mình cho Hoàng Thu Nhàn.

Các bạn cùng lớp khác nghe Dương Tử Mi nói là sẽ châm cứu ngay tại lớp học nên cũng nhanh chân chạy đến xem.

Dương Tử Mi bình thản lấy bộ kim châm cứu ra để lên bàn. Sau khi khử trùng xong cô bảo Hoàng Thu Nhàn hơi ngước đầu lên một chút và dùng kim lần lượt châm vào các huyệt đại chùy và đốc mạch vài lần. Đốc mạch là dương kinh, là nơi kiểm soát các quá trình diễn ra trong cơ thể. Dương kinh là nơi rất dễ tích tụ nhiệt và chất độc trong người. Còn đại chùy lại là mạch tiếp giáp giữa thủ tam dương kinh và đốc mạch và còn có tên gọi khác là Chư Dương Hội. Nếu có thể đả thông khí huyết ở huyệt này thì có thể giải nhiệt cho phổi và vị từ đó khiến nhiệt trong người cũng tản ra giúp cơ thể hoạt huyết, thanh nhiệt.

Trong mắt người khác, động tác của cô nhìn có vẻ đơn giản nhưng không ai biết rằng mỗi một kim cô châm vào đều tổn hao rất nhiều nội lực. Nguồn nội lực tổn hao kia còn nhiều hơn gấp mầy lần so với nguồn năng lượng bị tổn hao khi phải chạy cả ngàn mét nữa.

Tuy nhiên, đối với Dương Tử Mi mà nói thì không hề gì,

Hai phút trôi qua, Dương Tử Mi rút hết tất cả các kim châm cứu ra. Cô bảo Hoàng Thu Nhàn ngồi thẳng người lại, sau đó dùng hai lòng bàn tay đã được vận nội công áp của mình áp nhẹ lên mặt Hoàng Thu Nhàn. Một lúc sau, cô nói:

- Xong rồi, hai ngày tới, chỉ cần cậu ăn uống thanh đạm, dùng nước ấm rửa mặt, nghỉ ngơi đúng giờ thì mấy nốt mụn kia sẽ biến mất.

Hoàng Thu Nhàn vô cùng vui mừng.

Lúc nãy, khi Dương Tử Mi châm cứu cho cô, cô cảm thấy như có một luồng sức mạnh thần kỳ nào đó đang chạy khắp người khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

- Đơn giản vậy sao? Bình thường xem ti vi, thấy mấy bác sĩ đông y cứ nói là phải chữa trị mấy lần ngoài ra còn kết hợp với uống thuốc nữa. Còn cậu chỉ cần châm châm vài cái là xong rồi sao? Không phải lừa bịp người khác chứ?

Trần Tiểu Cường la lên.

Dương Tử Mi cười nói:

- Có lừa hay không chờ vài ngày nữa xem hiệu quả chữa trị là biết thôi mà. Còn mấy thứ khác, tớ có giải thích cậu cũng không hiểu.

Thông thường, khi châm cứu, cần phải theo một liệu trình nhất định. Nhưng Dương Tử Mi dùng khí để trị liệu nên hiệu quả và thời gian trị liệu của cô cũng khác. Đạo khí thuật mà cô thường luyện hằng ngày vốn đã có tác dụng chữa bệnh. Nếu như không phải là bạn bè thì cô cũng sẽ không tùy tiện dùng.

- Tớ tin Dương Tử Mi. Có hiệu quả hay không, tớ biết rõ nhất. Các cậu đừng nghi ngờ cậu ấy.

Hoàng Thu Nhàn vừa sờ lên mặt mình vừa nói.

- Vậy chờ hai ngày nữa xem sao. Nếu lúc đó mặt cậu hết mụn thì tớ mới tin.

Trần Tiểu Cường lại la lớn.

- Ồn ào cái gì vậy? Chuông vào học reo rồi, còn tụ tập ở đó làm gì?

Đột nhiên tiếng của giáo viên tiếng Anh Cao Ngọc vang lên. Đám đông vội vàng giải tán, ai trở về bàn nấy.

Còn Dương Tử Mi thì cúi đầu thu dọn kim châm cứu lại,

- Đây là gì? Mấy cây kim này ở đâu ra?

Thấy một dãy kim châm cứu đang để trên bàn Dương Tử Mi, Cao Ngọc nghiêm giọng hỏi?

- Dạ, là kim châm cứu của em ạ. Lúc nãy em mới châm cứu giúp bạn.

Dương Tử Mi trả lời.

- Dạ đúng rồi đó cô, Dương Tử Mi lúc nãy châm cứu trị mụn cho Hoàng Thu Nhàn. Lúc trước cậu ấy châm cứu chữa chứng nặng mùi giúp em nên giờ em đã hoàn toàn khỏi bệnh. Giờ em không còn bị nặng mùi nữa cô ạ.

Hoàng Nhất Phong lật đật lên tiếng.

- Hả? Châm cứu có thể làm lung tung như vậy được ssao? Không cẩn thận sẽ chết người đấy?

Cao Ngọc hiếu kỳ nói tiếp.

- Cô ơi, Dương Tử Mi cậu ấy biết châm cứu thật mà. Cậu ấy đã giúp chữa khỏi bệnh nặng mùi cho Hoàng Nhất Phong đấy ạ.

Hạ Muội đứng dậy nói.

Thấy Hạ Muội cũng lên tiếng nên Cao Ngọc cũng không nghi ngờ như lúc nãy nữa.

Hạ Muội là học trò cưng của Cao Ngọc. Bình thường, thái độ cũng như cách cư xử của Hạ Muội rất nhiệt tình và thân thiện, lại hết sức công bằng nên Cao Ngọc rất thích. Vì thế lời nói của Hạ Muội cũng rất được tin tưởng.

Tuy nhiên, Cao Ngọc vẫn không thể tin là một cô bé còn nhỏ tuổi như Dương Tử Mi lại biết châm cứu.

"

Bản thân Cao Ngọc cũng bị một số bệnh, theo tây y chữa mãi mà không hết. Đến giờ, bà vẫn đang tìm bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mình nhưng tìm hoài không thấy.

Chứng nặng mùi của Hoàng Nhất Phong bà cũng biết. Trước đây, chưa đi đến gần chỗ ngồi của Hoàng Nhất Phong là mùi hôi kia lập tức xộc vào mũi bà. Nhưng giờ, hình như mùi hôi đó không còn nữa, chẳng lẽ Hoàng Nhất Phong đã khỏi bệnh thật sao?

Mắt Cao Ngọc bỗng nhiên sáng lên, sau đó bà ho khẽ một tiếng rồi đưa tay gõ gõ lên bàn của Dương Tử Mi nói:

- Dương Tử Mi à, mời em đến văn phòng của cô một chút, cô có tài liệu muốn đưa cho em.

- Dạ.

Dương Tử Mi nhanh chóng đứng dậy và đi theo Cao Ngọc đến văn phòng.

Sau khi vào phòng, Cao Ngọc mới hỏi khẽ:

- Dương Tử Mi à, em biết châm cứu thật sao?

Dương Tử Mi gật đầu. Lúc này, thông qua sắc mặt của Cao Ngọc, cô cũng biết là bà bị bệnh gì và cũng đoán biết được mục đích bà gọi cô đến văn phòng.

- Vậy em có biết chữa bệnh phụ khoa không?

- Cô ơi, kinh nguyệt của cô cứ hết rồi lại có, có rồi lại hết hơn nửa tháng nay rồi đúng không ạ?

Cao Ngọc kinh ngạc hỏi:

- Sao em biết?

Dương Tử Mi cười nói:

- Mắt cô thâm quầng, sắc mặt nhợt nhạt, da mặt bị đồi mồi, giọng gấp khí ngắn, vừa nhìn là biết là bệnh phụ khoa rồi ạ.

Cao Ngọc sờ lên mặt mình hỏi:

- Rõ vậy sao? Nhưng sao em biết là kinh nguyệt của cô hơn nửa tháng nay chưa hết vậy?

- Dạ, có thể nhìn và biết được thông qua khí sắc của cô ạ.

Giờ, Cao Ngọc hoàn toàn tin là Dương Tử Mi biết y thuật. Thế nên bà mừng như bắt được vàng và vội vàng nắm tay Dương Tử Mi hỏi:

- Vậy em có thể chữa giúp cô không?

- Dạ, bệnh của cô không khó chữa, nguyên nhân là do buồng trứng suy yếu sớm, tử cung bị lạnh nên kinh nguyệt của cô mới thất thường như thế, thậm chí còn có nguy cơ bị băng huyết nữa.

Những gì Dương Tử Mi nói hoàn toàn trùng khớp với những gì bác sĩ nói nên Cao Ngọc càng tin cô hơn, bà tiếp tục hỏi:

- Vậy khi nào em có thể châm cứu cho cô?

- À, châm cứu chữa bệnh này thì có chút phức tạp nên cần khoảng nửa tiếng. Chờ sau khi tan học, em sẽ đến ký túc xá giáo viên tìm cô ạ.

- Được được, cám ơn em nhiều lắm.

Cao Ngọc vô cùng vui mừng. Sau đó, bà rút ra một tập tài liệu đưa cho Dương Tử Mi nói:

- Đây là tài liệu phụ đạo rất tốt, tiếng Anh của em còn yếu nên nếu như em có cần phụ đạo gì thì em cứ nói với cô nhé.

- Dạ, em cám ơn cô, em sẽ cố gắng học tiếng Anh ạ.

Dương Tử Mi lễ phép nói.

Chương trình tiểu học đến trung học cơ sở, cô đều tự học. Hầu như tất cả các môn cô đều có thể tiếp thu một cách dễ dàng, nhưng chỉ có tiếng Anh là lại không được như các môn khác. Có học thế nào cô cũng chẳng khá lên được.

- Nếu như em có thể chữa bệnh giúp cô, thì người nên nói lời cám ơn là cô mới đúng. Giờ chúng ta vào lớp thôi. À, chuyện cô tìm em để nhờ chữa bệnh, em đừng nói cho ai biết nhé.

Cao Ngọc vừa đứng dậy vừa nói.

- Dạ.

Dương Tử Mi đáp.

Sau khi trở về lớp học, ngồi vào bàn, cả lớp thấy cô cầm một tập tài liệu trên tay, mặt cũng không có vẻ gì là buồn bã vì bị trách mắng nên cũng bắt đầu ganh tỵ nghĩ là giáo viên thiên vị cô,

Tiết học này, Cao Ngọc quả nhiên rất thiên vị. Ánh mắt của bà thường nhìn về phía Dương Tử Mi và cũng thường hay hỏi Dương Tử Mi này nọ. Mỗi lần cô trả lời xong, bà còn không quên nhắc nhở, nhận xét rất nhẹ nhàng. Cả lớp thấy vậy càng không ngừng đố kỵ hơn.

Dương Tử Mi cũng chỉ biết than thầm trong bụng:

"

Giờ ra chơi, một nữ sinh lớp khác xuất hiện ngay cửa lớp của Dương Tử Mi. Mọi người đều nhận ra, đó chính là Lam Chi Tình, bạn thân của Mộ Dung Nghiên.

- Gọi Dương Tử Mi ra dùm tớ.

Lam Chi Tình bực dọc nói với Trần Tiểu Cường.

- Muốn làm gì? Có phải hoa khôi lớp cậu ganh tỵ với Dương Tử Mi lớp tớ nên giờ muốn đến tính sổ chăng?

- Ganh tỵ? Nó là cái gì mà phải ganh tỵ chứ? Có bằng móng tay của Mộ Dung Nghiên không? Tớ tìm nó là vì Mộ Dung Nghiên muốn nói chuyện với nó.

Lam Chi Tình cười nhạt nói.

- Tớ thấy hai người họ không có gì phải nói với nhau hết.

Trẩn Tiểu Cường nói tiếp.

- Trần Tiểu Cường, cậu tránh qua một bên dùm cái đi, liên quan gì đến cậu chứ?

Vừa nói, Lam Chi Tình vừa đẩy mạnh Trần Tiểu Cường qua một bên và với vào lớp gọi lớn:

- Dương Tử Mi, ra đây đi!

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi bình thản đứng dậy đi ra cửa lớp.

- Tớ đi theo cậu!

Hạ Muội lo lắng kéo tay Dương Tử Mi nói.

- Không sao đâu, một mình tớ là được rồi.

Dương Tử Mi từ chối.

- Lam Chi Tình và Mộ Dung Nghiên không có ý tốt gì đâu. Hôm nay Mẫn Cương đối xử tốt với cậu như thế, hai người đó nhất định là đang ganh tỵ và muốn đối phó với cậu đó.

Hạ Muội nói tiếp.

- Đối phó với tớ sao? Hai người đó không phải là đối thủ của tớ.

Dương Tử Mi kiêu ngạo đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top