Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 236,237: Khắc Phục Nỗi Sợ, Nội Tâm Mạnh Mẽ

Dương Tử Mi vò bức chân dung kia lại và ném đi.

- Tử... Mi...

Thấy cô có vẻ tức giận, Lam Nha Nha chỉ biết khe khẽ gọi tên cô, an ủi nói:

- Cậu cũng đừng sợ, sẽ... ổn thôi. Có thể mời người đến đuổi nó đi.

Dương Tử Mi khẽ mỉm cười.

Cô quay sang nhìn Lam Nha Nha.

Lam Nha Nha quả là một cô bé tốt bụng. Mỗi ngày đều bị mắt âm dương dày vò như thế nhưng vẫn rất quan tâm đến người khác.

Chỉ tiếc là tứ trụ của Lam Nha Nha toàn âm, nếu không Dương Tử Mi đã có thể giúp cô đóng mắt âm dương lại để cô không bị các âm linh kia quấy rầy nữa.

Dương Tử Mi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lam Nha Nha nói:

- Nha Nha à, tớ không sợ. Ma quỷ không có gì đáng sợ hết. Cậu cũng đừng sợ. Chỉ cần ý chí của cậu mạnh mẽ hơn và xem chúng như người bình thường thì sẽ không có việc gì cả đâu.

- Ừm.

Thấy Dương Tử Mi vẫn vui vẻ nói cười với mình, hoàn toàn không hề tỏ vẻ sợ sệt gì mặc dù đang bị ma nhập nên Lam Nha Nha cũng cảm thấy được động viên, an ủi.

- Nha Nha, cậu có biết mắt âm dương hình thành như thế nào không? Không phải cậu là quái vật gì đâu mà là vì cậu có một tâm hồn lương thiện, trong sáng nên ông trời mới chọn cậu và cho cậu có một đôi mắt âm dương đặc biệt đấy. Thông thường thì chỉ có những người có tố chất đặc biệt gần với các vị thần mới có mắt âm dương thôi. Cho nên cậu rất may mắn đấy. Cậu là một người đặc biệt gần giống với các vị thần vậy.

Khi nói những lời này với Lam Nha Nha, Dương Tử Mi cố ý làm ra vẻ ngưỡng mộ tột độ.

Nghe cô nói thế, Lam Nha Nha cũng phấn chấn hơn. Đôi mắt vốn vô hồn do bị dày vò nhiều năm kia của Lam Nha Nha bất giác sáng lên, cô xúc động nói:

- Tử Mi, cậu nói thật sao? Mắt âm dương của tớ không phải là vì tớ là người gian tà gì mà là vì tớ có thần tính sao?

- Ừ, đúng là vậy mà.

Dương Tử Mi gật đầu, sau đó động viên nói:

- Cho nên cậu đừng cứ suốt ngày cúi đầu, rụt rè nữa. Cậu cứ ngẩng mặt tự hào mà sống. Tớ cho cậu biết chuyện này nha, thật ra tớ cũng có mắt âm dương, hơn nữa tớ còn bị ma nhập nhưng tớ vẫn sống vui vẻ, khỏe mạnh đấy thôi.

- Cậu cũng có mắt âm dương sao?

Lam Nha Nha hào hứng hỏi, cứ như là tìm được đồng minh vậy.

Dương Tử Mi gật đầu. Cô đưa mắt nhìn ra xa xa, sau đó giơ tay lên chỉ nói:

- Bên kia có một nữ sinh đang mặc đồng phục, cô ta là du hồn. Cậu có nhìn thấy không?

Lam Nha Nha nhìn theo hướng tay Dương Tử Mi chỉ, sau đó hoảng hốt quay mặt đi, nói giọng run run:

- Đúng vậy, tớ... cũng... nhìn thấy.

- Hi hi, vậy tớ và cậu giống nhau nhé. Thế nên cậu cũng có thể giống như tớ vậy, cứ sống vui vẻ, can đảm đối mặt với mọi người và với các hồn ma thôi. Như vậy cậu sẽ phát hiện không có gì đáng sợ hết.

Dương Tử Mi cười trấn an Lam Nha Nha nói.

Thấy gương mặt tươi vui, bừng sáng như mặt trời của Dương Tử Mi, Lam Nha Nha lẩm bẩm nói:

- Nhưng, mọi người lại không như cậu, họ không biết những điều cậu nói, họ chỉ bài xích tớ và xem tớ như quái vật vậy đó. Họ còn nói là tớ dẫn ma đến nên không chơi với tớ.

- Không sao, chỉ cần cậu dũng cảm đối mặt với bản thân mình thì dần dần người khác cũng sẽ dũng cảm đối mặt với cậu thôi. Nha Nha, cậu phải dũng cảm lên!

Dương Tử Mi tiếp tục động viên Lam Nha Nha.

Lam Nha Nha gật đầu.

- Thật ra, chúng ta cũng còn một khả năng nữa.

Dương Tử Mi kề tai Lam Nha Nha nói nhỏ:

- Ngoài con người ra, chúng ta còn có thể giao tiếp với hồn ma.

Nghe thế, Lam Nha Nha thất kinh, lắc đầu nói:

- Tớ không muốn đâu, sợ lắm.

- Không có gì đáng sợ đâu. Chỉ cần cậu đối xử với họ thật lòng thì họ cũng sẽ đối xử thật lòng với cậu. Đương nhiên, hồn ma vốn có âm khí rất nặng nên con người không tiện tiếp xúc nhiều với họ. Tuy nhiên, Nha Nha à, tớ sẽ cho cậu một lá bùa Tụ Linh. Có lá bùa này, cậu sẽ không sợ bị âm khí của họ làm ảnh hưởng nữa. Sau đó cậu có thể thử kết bạn với họ xem sao.

Dương Tử Mi cười nói.

- Tớ... vẫn thấy rất sợ, họ là ma mà.

Lam Nha Nha lắc đầu nói.

- Ma quỷ cũng có linh hồn và không phải tất cả đều ác hết. Tuy nhiên, cậu không muốn kết bạn với họ cũng không sao, chỉ cần cậu không sợ họ nữa là được. Tớ thì chẳng thấy sợ gì cả.

Dương Tử Mi cười nói.

- Cậu không sợ thật à?

Lam Nha Nha nhìn Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.

Dương Tử Mi lại cười, sau đó cô tiến đến gần một hồn ma đang nấp trong một góc khuất nọ và vẫy tay chào hồn ma đó.

Hồn ma kia e dè tiến đến trước mặt cô.

Dương Tử Mi dùng Thông Linh Pháp Chú để trao đổi với hồn ma kia và biết được nguyên nhân tử vong của hồn ma đó. Hồn ma đó là nữ, lúc sinh thời, vì bị giáo viên phê bình nên trong lúc nghĩ quẩn đã nhảy lầu tự tử. Sau khi chết, hồn phách vất vưởng, không nơi nương thân và chỉ biết loanh quanh ở trường, hối hận không thôi.

Dương Tử Mi hứa là sẽ niệm Vãng Sinh Chú để giúp hồn ma nọ vào luân hồi.

Hồn ma kia quỳ gối khấu đầu cám ơn Dương Tử Mi.

Đoạn, Dương Tử Mi bảo hồn ma nọ theo cô đến chỗ Lam Nha Nha.

Thấy Dương Tử Mi dẫn theo một hồn ma đến, Lam Nha Nha vô cùng sợ hãi. Cô vội đưa tay bịt mắt lại. Tuy nhiên, thấy Dương Tử Mi chẳng có chút sợ hãi gì nên Lam Nha Nha cũng hé hé mắt ra nhìn.

Dương Tử Mi lấy hai tay đang che mắt của Lam Nha Nha xuống và bảo cô nhìn thẳng vào hồn ma nữ sinh kia:

- Nha Nha, dũng cảm lên. Cậu phải khắc phục được nỗi sợ của mình, có như vậy thì sau này cậu sẽ không sợ gì nữa cả. Cậu ấy không làm hại cậu đâu.

Nghe thế, Lam Nha Nha mới đám nhìn thẳng vào mặt hồn ma nữ sinh đang đứng trước mặt kia.

Hồn ma nọ cười với cô. Tuy gương mặt trắng bệt nhưng nụ cười lại rất thiện ý.

Dần dần, Lam Nha Nha cũng không còn sợ hãi nữa. Cô để tay xuống và xem hồn ma kia như những người bình thường khác.

- Nha Nha, tớ chỉ cậu niệm Vãng Sanh Chú. Cậu giúp siêu độ cho cậu ấy được vào luân hồi, được không?

Dương Tử Mi hỏi Lam Nha Nha.

Lam Nha Nha kinh ngạc hỏi Dương Tử Mi:

- Tớ... được không?

Dương Tử Mi gật đầu đáp:

- Cậu được mà. Tâm hồn cậu rất trong sáng và lương thiện nên bản thân cậu vốn đã có linh lực rồi. Nếu cậu giúp siêu độ cho họ thì hiệu quả sẽ rất tốt đấy. Những hồn ma mà cậu thấy được hàng ngày hầu hết đều rất đáng thương. Vì họ không có người giúp siêu độ để vào luân hồi nên mới phải vất vưởng khắp nơi như thế. Cậu nếu đã nhìn thấy họ thì tại sao lại không giúp họ chứ?

Lam Nha Nha tròn xoe mắt nói:

- Có thật là... tớ có thể giúp họ không?

- Đương nhiên là thật rồi. Chỉ cần cậu thành tâm niệm Vãng Sanh Chú là được. Nha Nha, đây là việc làm có công đức vô lượng. Tuy mắt âm dương của cậu không thể đóng lại được nhưng nếu như cậu tích đức, tích phúc, đối xử tốt với những hồn ma mà cậu thấy thì tất cả sẽ tốt hơn thôi.

Dương Tử Mi cười động viên Lam Nha Nha. Cô hi vọng có thể dùng cách này để giúp Lam Nha Nha vượt qua được nỗi sợ và sự đau khổ cũng như cảm thấy được giá trị của bản thân đồng thời có thể giúp giảm bớt những hồn ma vất vưởng trên thế giới này.

- Vậy... Vãng Sanh Chú phải niệm như thế nào?

Lam Nha Nha đã có ý muốn thử.

Vãng Sanh Chú có tổng cộng mười bốn câu và không khó để niệm. Lam Nha Nha vốn đã có một tâm hồn trong sáng nên rất dễ vào trạng thái thanh tĩnh và nhanh chóng giúp siêu độ cho hồn ma nữ sinh kia vào luân hồi.

Phát hiện bản thân có thể giúp cho âm hồn vãng sanh, Lam Nha Nha vô cùng phấn khởi. Lúc này đây, cô cũng bắt đầu cảm thấy ma không còn đáng sợ nữa.

Dương Tử Mi cũng chỉ Lam Nha Nha một số kết ấn đơn giản.

Lam Nha Nha thông minh nên học rất nhanh.

- Nha Nha, sau này cậu còn sợ nữa không?

Thấy vẻ mặt rạng rỡ của Lam Nha Nha, Dương Tử Mi vui vẻ hỏi.

Lam Nha Nha lắc đầu đáp:

- Sau này tớ sẽ cố gắng không sợ họ nữa, cám ơn cậu.

- Cậu phải nhớ là nếu gặp phải những hồn ma ác thì phải tránh xa họ nhé. Tuy nhiên, tâm hồn cậu trong sáng vậy nếu có gặp phải những hồn ma ác thì họ cũng sẽ không hại cậu được đâu. Chỉ cần cậu đừng ra vẻ khinh ghét họ là được.

Dương Tử Mi ân cần dặn dò.

Lúc này đây, Lam Nha Nha đã hoàn toàn tin tưởng cô nên nghe cô dặn vậy Lam Nha Nha gật đầu liên tục. Dũng khí cũng dâng trào, ánh mắt vui vẻ, kiên định, tự tin hơn rất nhiều.

Dương Tử Mi định sẽ về nhà vẽ một lá bùa Tụ Linh cho Lam Nha Nha để cô có thể mang theo bên mình. Có vậy, âm khí trên người Lam Nha Nha sẽ giảm bớt. Chỉ cần tinh thần vững vàng thì tất cả những thứ khác cũng sẽ tốt lên theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top