Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 253,254: Phỉ thúy ba màu

Hoàng Hùng Viễn chỉ đành cười trừ, không thể cưỡng cầu thêm nữa, mà tiếp tục chuyên tâm tìm kiếm chọn đá của ông ta.

Dương Tử Mi cầm lấy khối đá thô lên, đứng dậy, sau đó kinh hỉ khi trông thấy ông chú trung niên kia đang lắc đầu, cuối cùng đặt khối đá thô phát ra ánh sáng ba màu kia xuống.

Cô sợ sẽ có người khác đi trước một bước, nên cô chạy vội tới, ngồi xổm xuống trước khối đá thô kia, bắt đầu vờ vịt như đang đánh giá hàng, sau đó chọn nó.

Mặc dù khối đá thô này rất đắt, đến tận năm mươi vạn, nhưng cô thật sự rất tò mò, không biết ba màu kia rốt cuộc có thể cho ra loại phỉ thúy thế nào.

Hoàng Minh bên kia đã mua mất khối đá phỉ thúy đỏ mà cô nhìn trúng rồi, điều này khiến cho cô cảm thấy tiếc đứt ruột.

Nên cô lại chọn khối đá thô khác phát ra ánh sáng màu tím, lại thêm một khối phỉ thúy lục cao cấp, sau đó cô không mua thêm nữa.

Làm người không thể quá tham lam, nhất định phải để lại một chút cho người khác, vậy mới là lẽ phải.

Nếu như một mình muốn cuỗm sạch mọi thứ thì ắt sẽ bị trời phạt, người ghét.

Vì để che tai mắt người khác, cô lại chọn đại vài khối đá có giá khá rẻ, nhưng lại không có gì, để lẫn lộn thật giả.

Cô chọn mở một khối phế liệu trước, không ra được gì, dẫn tới một tràng tiếng than tiếc nuối.

Thậm chí có người còn cho rằng vị thầy tướng số thiên tài có thể xem được vận mệnh tiền đồ của người ta này cũng có lúc nhìn nhầm.

Dường như tất cả mọi người đều cho rằng đá thô do cô chọn thì mở ra được phỉ thúy cũng là chuyện đương nhiên.

Bởi vì cô đang rất tò mò không biết khối phỉ thúy ba màu kia mở ra sẽ thế nào, cho nên cô chọn mở nó ra thứ hai.

Ông chú trung niên nọ trông thấy cô mở khối đá đó thì cũng thấp thỏm hồi hộp đứng bên cạnh nhìn xem.

Ban nãy ông đã đánh giá khối đá này rất lâu, nghĩ rằng nó có thể mở ra được phỉ thúy lục cao cấp, nhưng giá của nó lại cao quá, những năm mươi vạn, hơn nữa nó cũng không to lắm, nên ông suy nghĩ một lúc rồi quyết định từ bỏ, đi xem mấy khối đá khác.

Đợi khi ông quyết định quay về chọn lại mấy khối đá khác thì mới phát hiện khối đá đó đã bị một cô thiếu nữ mới mười lăm mười sáu tuổi mua mất rồi.

Tâm trạng của ông lúc này khá là phức tạp.

Nếu như khối đá bị mình bỏ lỡ này mà mở ra được phỉ thúy lục cao cấp thì ông nghĩ rằng mình sẽ hộc máu chết ngay tại chỗ mất.

Dương Tử Mi lại giơ tay mở đá.

Cô có dáng vẻ thanh tú, ngón tay cũng thon dài trắng nõn, giống như dương chi bạch ngọc, một tay cô đặt trên khối đá thô đen, một tay cầm đao mở đá, tạo thành hiệu ứng thị giác cực mạnh.

Một cô gái mảnh khảnh nhỏ xíu xinh xắn như thế, đáng lý ra phải làm thơ vẽ tranh chứ không phải cầm đao mở đá thế này.

Nhưng dáng vẻ cầm đao mở đá của cô lại không hề khiến cho người ta có cảm giác cố sức hay lúng túng gì, trông vẫn thản nhiên nhàn nhã, giống như trời sinh cô ra là để cầm đao mở đá vậy.

Động tác mở đá của cô thì lại đặc biệt ưu nhã và ung dung, nhưng vẫn nhanh chuẩn và mạnh, không hề run tay hay do dự gì, khối đá cứng rắn dưới đao của cô lại như một khối đậu hũ vậy, lớp vỏ đá bên ngoài liên tục bị cắt xuống thành từng mảnh ngay ngắn, động tác kia không hề thua kém mấy vị sư phụ mở đá chuyên nghiệp nhất ở nơi này.

Vì giải quyết vấn đề xếp hàng chờ mở đá, lần này Mộ Dung Vân Thanh đặc biệt nhập thêm về vài cái máy mở đá, cũng mời thêm hai vị sư phụ mở đá về.

Lúc đầu cũng có không ít người đang đứng vây xem người khác mở đá.

Nhưng càng lúc càng có thêm nhiều người tụ tập lại đứng trước mặt Dương Tử Mi, xem cô mở đá.

Mỹ nhân như ngọc, huống hồ gì thân phận của cô lại đặc biệt như thế, cho nên mọi người đương nhiên cũng có hứng thú với cô hơn.

Dương Tử Mi hoàn toàn không quang tâm tới bầu không khí ồn ào náo nhiệt xung quanh mình, cô chuyên tâm cẩn thận đánh giá cảm xúc của phỉ thủy trên tay mình, tìm đúng vị trí và hình dạng đại khái của nó, giơ đao hạ đao, vung vẩy vô cùng tự nhiên...

Ra phỉ thúy rồi kìa!

Ngay khi mọi người nhìn thấy một áng màu kỳ lạ bên trong tảng đá trắng bóng thì lập tức ồ lên.

Những người vốn không đứng vây xem mở đá cũng tụ lại xem thử.

Nhìn người ta mở đá ra được phỉ thúy thế này cũng là một loại phúc khí rất tốt, phải đến hưởng sái một chút mới phải.

Huống hồ gì, nhìn thấy một khối phỉ thúy xinh đẹp được lấy ra từ trong một hòn đá thế này cũng là một loại hưởng thụ.

Bên cạnh có người giúp đỡ xối nước trong lên chỗ mặt cắt có màu.

Nước trong giội qua, màu sắc trên mặt cắt kia lại càng xinh đẹp và nổi bật hơn, trong suốt bóng loáng, quan trọng nhất chính là nó có tận ba màu đỏ xanh tím, hơn nữa còn là loại lên nước trong veo.

- Phúc lộc thọ!

Có người kêu to, ánh mắt của mọi người nhìn mặt cắt kia trở nên nóng rực.

Phúc lộc thọ à?

Dương Tử Mi không hiểu đây là ý gì cho lắm.

Hoàng Hùng Viễn đứng bên cạnh bèn giải thích cho cô hiểu.

Trong truyền thống văn hoá Trung Quốc có khái niệm phúc, lộc, thọ. Nếu như cùng một khối phỉ thúy mà có được ba màu xanh, đỏ, tím thì đó được gọi là phỉ thúy phúc lộc thọ.

Bởi vì phỉ thúy phúc lộc thọ này có ba màu, cho nên thuộc về phạm trù phỉ thúy ba màu, thế nên cũng có thể gọi nó là phỉ thúy phúc lộc thọ ba màu.

Theo văn hóa thay đổi, mấy tổ hợp như đỏ vàng xanh và vàng xanh tím cũng được tính vào phạm trù phỉ thúy phúc lộc thọ ba màu, trong đó chỉ có phỉ thúy phúc lộc thọ có ba màu đỏ xanh tím là tốt nhất.

Khối phỉ thúy này đúng là tổ hợp ba màu đỏ xanh tím tốt nhất, hơn nữa còn là loại lên nước nữa, giá trị của nó quả thật...

Ông chú trung niên nọ trông thấy mặt cắt kia mở ra được phỉ thúy phúc lộc thọ ba màu thì vẻ mặt tái mét, tim như bị người ta khoét mất một phần, ánh mắt nhìn về phía Dương Tử Mi hằn lên đầy tơ máu, giống như đang nhìn thấy kẻ thù giết cha cướp vợ của mình vậy.

Ông lập tức cầu nguyện thầm ở trong lòng, kháo bì lục, nhất định là kháo bì lục, mình đã bỏ lỡ mất thì tuyệt đối không thể để cho con nhóc này nhặt được món hời.

Cái gọi là kháo bì lục này, trong phỉ thúy còn được gọi là xuyến bì lục hoặc cao dược lục, là một loại hình thức của màu xanh trong đá thô phỉ thúy, bởi vì màu xanh đó nằm ở lớp vỏ ngoài của phỉ thúy cho nên mới được gọi như thế. Đó cũng là loại phỉ thúy mang đủ loại nguy hiểm trong đá thô phỉ thúy. Cho nên mấy người buôn châu báu đá quý mới truyền tai nhau rằng: "Thà mua một sợi nhỏ, không mua một khối lớn."

Màu xanh này nguy hiểm nhất ở chỗ: Bởi vì loại màu xanh biếc này sẽ tập trung toàn bộ "diện tích" của nó ở lớp ngoài cùng của phỉ thúy, có sức hấp dẫn rất lớn, do đó khiến cho người ta sinh ra ảo giác giống như nó có nhiều màu hoặc màu đẹp. Độ dày của màu xanh này là mấu chốt quan trọng nhất, nếu như không nắm chắc về độ dày của màu xanh thì tốt nhất là đừng nên mua.

Tuy rằng biết rõ chỉ mới lộ ra một mặt cắt như thế vẫn có nguy cơ trúng phải kháo bì lục, nhưng vẫn có người bắt đầu ra giá muốn mua.

- Ba trăm vạn!

Một vị thương nhân buôn châu báu kêu lên.

- Ba trăm năm mươi vạn!

Một vị khác bắt đầu đấu giá.

- Bốn trăm vạn!

- Năm trăm vạn!

- Sáu trăm vạn!

Mộ Dung Vân Thanh thân là người kinh doanh mua bán ngọc khí, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua phỉ thúy phúc lộc thọ ba màu cực phẩm hiếm có nhất này, cho nên anh ta cũng bắt đầu tham gia đấu giá.

Những người khác thấy giá đã bị đẩy lên tới sáu trăm vạn thì không dám tranh nữa.

Dù sao thì bây giờ cũng chỉ mới ra có một lát cắt mà thôi, có nguy cơ trúng phải kháo bì lục lắm.

Nếu bỏ hơn sáu trăm vạn để mua một khối kháo bì lục chẳng đáng một xu thì chắc là sẽ tức ói máu ra mất.

Tuy rằng Dương Tử Mi thiếu tiền thật, nhưng cô tuyệt đối sẽ không bán khối phỉ thúy phúc lộc thọ ba màu này.

Phúc lộc thọ, chẳng phải đây là quà mừng đại thọ thích hợp nhất để tặng cho bà nội sao?

Cho nên không thể lấy tiền bạc ra so sánh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top