Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 347- 352

Chương 347: Đàn Ông Ghen Tuông

Cô nhận điện thoại, từ bên kia truyền đến tiếng nói sang sảng dễ nghe của Mẫn Cương:

- Tử Mi, đã ăn sáng chưa?

- Ừ, tớ đang ăn.

Dương Tử Mi nhìn thoáng qua Long Trục Thiên, trả lời.

- Ha ha, tớ còn định mời cậu đi ăn sáng, đã lâu không gặp cậu.

Mẫn Cương cười nói.

- Vậy sao, công ty của cậu như thế nào rồi?

- Đã đăng ký rồi, những chuyện khác cũng đã được bảy tám phần rồi, chỉ thiếu nguyên liệu làm đồ sứ cổ thôi, cha tớ đã nhờ người đi tìm rồi. Đợi La Bạch khỏe lại, tớ sẽ chuẩn bị khai trương.

Mẫn Cương báo cáo hết với cô.

- Vậy thì tốt, cậu nhất định sẽ thành công rực rỡ, đến lúc đó, cậu sẽ trở thành thần thoại trong thương giới.

Dương Tử Mi cười nói.

- Hi vọng là thế.

Mẫn Cương trả lời, ở trong lòng cậu, còn bổ sung thêm một câu: "Chỉ có như vậy, tớ mới có thể đứng bên cạnh cậu."

Nhưng mà, cậu không nói với Dương Tử Mi, lo rằng cô sẽ thêm áp lực.

Cậu cũng biết, mấy ngày nay, cô luôn ở cùng với Long Trục Thiên.

Cậu không hy vọng xa vời rằng cô có thể cho cậu cái gì, chỉ cần cậu có thể theo kịp bước chân của cô là được rồi.

Cho nên, cậu phải cố gắng, hy vọng có thể trở thành một người trẻ tài năng, được nhiều người chú ý tới, như vậy thì, trong mắt cô, cậu không phải chỉ là một người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh nào đó.

- Cậu... Bây giờ đang ăn sáng cùng với anh ta?

Mẫn Cương chần chừ hỏi.

- Ừ.

Dương Tử Mi trả lời.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa là không để ý, biết rõ đó là sự thật, nhưng khi nghe được câu trả lời, trong lòng Mẫn Cương vẫn cảm thấy mất mát:

- Vậy thì hai người từ từ ăn, tớ có chút việc bận.

- Được, hẹn gặp lại.

Cúp điện thoại, Dương Tử Mi phát hiện, đôi mắt đen hơi ngả màu lam của Long Trục Thiên vẫn đang nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô có chút hoảng loạn.

- Ai vậy?

Giọng nói của Long Trục Thiên có phần nặng nề.

- Mẫn Cương.

Dương Tử Mi không giấu diếm.

- Chính là cậu con trai đã chở em đi bằng xe ô tô?

Là người yêu, cho dù là nam hay nữ, đặc biệt mẫn cảm về mặt này. Mặc dù Long Trục Thiên chỉ mới gặp Mẫn Cương một lần, nhưng dựa vào trực giác của anh, anh cảm thấy tình cảm của Dương Tử Mi đối với Mẫn Cương không bình thường, vừa nãy khi cô nói chuyện điện thoại, đuôi lông mày cong lên, mang theo ý cười.

Anh có chút ghen tị!

Đương nhiên Dương Tử Mi cũng nhận ra anh ghen, cô cũng không giải thích nhiều, chỉ nói:

- Đối với em, Mẫn Cương là một người bạn đặc biệt, nhưng mà, em chỉ yêu anh thôi.

Long Trục Thiên chớp mắt, nhìn cô một lúc, khẽ gật đầu:

- Anh biết.

- Lòng dạ hẹp hòi.

Dương Tử Mi trợn mắt nhìn anh.

- Lòng dạ anh rất hẹp hòi.

Long Trục Thiên thản nhiên thừa nhận.

Dương Tử Mi lè lưỡi, cúi đầu ăn mì, khiến cho anh buồn bực.

Chương 348: Đạo Sĩ Bắt Ma Cấp Một

Thái Lan.

Một nơi có phong cảnh xinh đẹp, trên núi là rừng cây um tùm, có một ngôi biệt thự màu trắng, được bao phủ bởi ánh nắng ráng chiều đẹp như tranh vẽ.

Nhưng mà, nếu như nhìn thật kĩ bốn phía, sẽ thấy sự khác thường, quanh đây chỉ có thực vật, không có bất cứ động vật nào, cho dù là một con kiến, con châu chấu, hay là con chim nhỏ cũng không thấy.

Sau đó, trong ngôi biệt thự bề ngoài trông vô cùng xinh đẹp giống như lâu đài của công chúa, hoàng tử trong tuyện cổ tích kia, lại có rất nhiều loài có độc đáng sợ như rết, nhện độc, cóc độc, rắn độc.

Bọn chúng giống như những người lính đã được huấn luyện, mỗi loài ở một nơi, hơn nữa sắp xếp rất có trật tự, không chút rối loạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện mệnh lệnh.

Ở giữa những loài vật đó, có một người còn gầy hơn Mịch La đang ngồi, trên gương mặt, giống như đã từng bị rất nhiều rắn độc cắn, lồi lõm khắp nơi, vô cùng khó coi. Hơn nữa, một bên mắt của lão ta trống rỗng, chỉ có hốc mắt, không có tròng mắt, có một con rết đang bò ra bò vào chỗ hốc mắt.

Ở trước mặt lão ta, có một người đàn ông trung niên da ngăm đen đang quỳ rạp xuống, cả người run như cầy sấy.

Người đàn ông này chính là Ba Tụng vừa trốn về từ Hoa Hạ.

Mà người đàn ông khô gầy có gương mặt xấu xí kia chính là Dát Ba, đại sư huynh của Mịch La, là đạo sĩ Thái Lan nổi tiếng hàng đầu, có danh tiếng rất lớn ở Thái Lan.

- Anh nói là, sư đệ của tôi bị người ta giết chết ở Hoa Hạ?

Dát Ba sờ đầu con rắn đang bò trên người, không để tâm hỏi.

Giọng nói của lão ta khắc hẳn giọng nói của Mịch La.

Nếu như nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thôi, sẽ cảm thấy giọng nói hồn hậu, từ tính, ôn nhuận kia là do một người đàn ông tuấn lãng, đẹp trai nói ra, khiến cho người ta cảm thấy yên bình.

Nghe được giọng nói của lão ta, Ba Tụng vốn sợ hãi cũng dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn lão ta.

- Vâng, đại sư, bị một người đàn ông và một cô gái giết chết.

Ngày hôm đó, Ba Tụng trốn ở một góc xem trận chiến mà trong lòng vô cùng sợ hãi:

- Đầu của đại sư Mịch La bị bọn họ đập như đập một quả dưa hấu, đập đến nở hoa, những con quỷ kia cũng bị tiêu diệt. Hình như bọn họ biết rõ cách sử dụng pháp lực của thẻ bài bươm bướm, hơn nữa, người đàn ông kia rất kỳ lạ, những loài có độc mà đại sư Mịch La nuôi dưỡng dường như không dám lại gần anh ta.

- Vậy sao?

Ngữ khí của Dát Ba có chút kinh ngạc.

Trên đời này, ngoài linh hồn của trẻ con, lại có người có thể biết được cách triệu hồi điệp thần?

Thiên phú của Mịch La không cao, còn thích đi đường tắt, cho nên pháp lực không đủ, ở trong mắt lão chỉ là một đạo sĩ bắt ma thất bại, nhưng đối với người thường thì vẫn rất mạnh.

Nhất là khi lão ta mang bên mình một con quỷ ranh, đã được chính tay sư phụ cải tạo, không mạnh bằng huyết quỷ, nhưng ít nhất thì một đạo sĩ bắt ma cùng cấp với lão ta mới có thể đối phó được, cho nên nếu có điệp thần từ thẻ bài bươm bướm hỗ trợ, thì sẽ có sự khác biệt.

Mà linh hồn trẻ con có thể mời được điệp thần, còn cần phải có chú ngữ được truyền miệng từ đời này sang đời khác.

Từ sau khi linh hồn trẻ con kia biến mất, theo lý thuyết thì trên đời này không ai có thể biết được chú ngữ kia.

Làm sao mà một cô gái ở Hoa Hạ có thể hiểu được?

Ba Tụng không biết nhiều về Dương Tử Mi, chỉ biết cô trông như thế nào, ở đâu, lão ta không dám nói cũng không dám hỏi.

Xem ra, mình phải đi đến Hoa Hạ một chuyến.

Nếu có thể thu phục được cô gái kia, thì có thể tạo ra một con quỷ lợi hại nhất trên đời.

Nói vậy thì, ha ha, vị trí đạo sĩ đứng đầu Thái Lan ngoài lão ta thì không ai có thể có được, ngay cả sư phụ, cũng sẽ kiêng kị lão ta ba phần.

Về cái chết của Mịch La, lão cũng không bận tâm lắm.

Tình cảm của hai sư huynh đệ bọn họ cũng không tốt, hơn nữa, Mịch La vẫn luôn nghĩ làm sao có thể chiến thắng được lão ta, chiếm lấy được vị trí của lão ta.

Chương 349: Hồn Phách Của Tiểu Thiên

Chị ơi, anh trai đi rồi ạ?

Tiểu Thiên thấy trên mặt Dương Tử Mi tràn đầy vẻ mất mát, nhàm chán ngồi trên xích đu, lại gần hỏi.

- Ừ.

Dương Tử Mi gật đầu.

Mỗi khi Long Trục Thiên rời khỏi, đối với cô mà nói đều là một lần gặp kiếp nạn, mới không thấy anh một giờ mà cô giống như đã trải qua một thế kỷ vậy

Không biết mỗi lần anh đi, có phải cũng cảm thấy như vậy không?

- Chị ơi, không sao đâu, có Tiểu Thiên ở cùng với chị.

Tiểu Thiên làm mặt quỷ trước mặt cô.

Dương Tử Mi mím môi cười.

Trên đời này, không có bất cứ ai có thể thay thế được anh ấy đâu.

Nhưng mà, khi nhìn thấy Tiểu Thiên, cô nhớ đến lời hứa của mình với Tiểu Thiên, cho hồn phách của nó có một nơi trú ngụ.

- Tiểu Thiên, chị cho em một tượng người bằng ngọc, để hồn phách của em trú ngụ trong đó, em đợi chút nha.

Dương Tử Mi nhảy xuống khỏi xích đu.

Tiểu Thiên vô cùng vui mừng.

- Cảm ơn chị.

Dương Tử Mi cầm ra một cái tượng bằng bạch ngọc, dựa theo hình dáng của Tiểu Thiên, cẩn thận chạm khắc, trong miệng niệm chú ngữ, dẫn dắt hồn lực đi vào.

Khắc khoảng một ngày, việc khắc ngọc cũng hoàn thành.

Bởi vì quá chuyên chú vào việc khắc ngọc, sự nhung nhớ của cô với Long Trục Thiên cũng giảm bớt.

- Chị, đây là Tiểu Thiên ạ? Ha ha, nhìn qua thì em thật đáng yêu nha.

Tiểu Thiên nhìn tượng ngọc của mình, vô cùng hưng phấn và kích động.

- Vốn dĩ Tiểu Thiên rất đáng yêu, chỉ tiếc là em đã quên đi ngày sinh tháng đẻ của mình, nếu không, chị có thể dùng bùn nhão và thịt khô, làm một người thật để làm vật dẫn, giúp cho em có thể sống lại.

Dương Tử Mi cười nói.

Gương mặt đáng yêu, nhỏ nhắn của Tiểu Thiên nhíu lại:

- Em chỉ có thể nhớ được chú ngữ của thẻ bài bươm bướm, chứ không thể nhớ được họ tên và ngày sinh nhật của mình, cũng không biết em từ đâu đến.

- Không sao cả, em cứ ở trong tượng ngọc này trước đã, chị sẽ luôn mang theo em bên người, em có thể tự do chạy nhảy, không cần sợ ánh nắng mặt trời. Đợi đến khi em nhớ được họ tên và ngày sinh tháng đẻ của mình, chị sẽ làm vật dẫn cho em trú ngụ.

Dương Tử Mi an ủi.

- Cảm ơn chị.

Tiểu Thiên kích động hôn lên mặt Dương Tử Mi một cái.

Tuy rằng, cái hôn kia dường như không có.

Dương Tử Mi chờ đúng lúc, dẫn dắt hồn phách của Tiểu Thiên vào trong tượng ngọc, sau đó dùng chú ngữ phong tỏa nó, khiến cho người khác không thể cảm nhận được hơi thở của nó, cho rắng đó chỉ là một tượng ngọc bình thường.

Cô để tượng ngọc cùng chỗ với thẻ bài gỗ đào, đeo ở trên cổ.

Hồn phách của Tiểu Thiên rất tinh thuần, không giống như những tà linh khác, không có sát khí, bởi vậy, để nó ở cùng với thẻ bài gỗ đào cũng không gây ra sự tương khắc nào, ngược lại có thể bổ trợ nhau.

Tiểu Thiên từ bây giờ đã trở thành quỷ mà cô nuôi, ở bên cạnh cô, khiến cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Mà Tiểu Thiên càng lúc càng nhớ lại nhiều chú ngữ, pháp lực cũng trở nên mạnh hơn.

Mà khi em ấy mạnh lên, Dương Tử Mi cũng nhận được linh lực mạnh hơn.

Dương Tử Mi cũng cảm nhận được, nhất định Tiểu Thiên không phải linh thể bình thường, em ấy có khả năng nhớ được chú ngữ, những chú ngữ này không phải học được từ Mịch La, bởi vì những chú ngữ này đều mang điềm lành, đầy chính khí.

Mà chú ngữ của đạo sĩ bắt ma, nhất định vô cùng tà ác, quỷ dị và đen tối.

Hơn nữa, nếu là hồn phách của linh thể bình thường, không thể nào tinh thuần như vậy.

Cô rất tò mò, rốt cuộc thân thế của Tiểu Thiên khi còn sống là gì?

Chương 350, 351: Gặp Mộ Dung Vân Thanh

Theo yêu cầu của Tiểu Thiên, Dương Tử Mi mang theo em ấy đi dạo phố.

Tiểu Thiên chưa từng thấy mặt của một đứa trẻ bình thường, nhìn thấy người và đồ vật trên đường, vô cùng hưng phấn, kinh hãi kêu nhỏ.

- Chị ơi, ồ, cô gái đẹp ở bên kia mặc thật là ít nha.

Tiểu Thiên chỉ vào một cô gái đứng ở đầu đường, mặc váy ngắn rồi la lên.

Dương Tử Mi đổ mồ hôi hỏi:

- Tiểu Thiên, em là nam hay nữ?

- Đương nhiên em là nam.

Tiểu Thiên la lên.

Dương Tử Mi đột nhiên nhớ lại, mỗi khi mình đi tắm đều mang theo em ấy, trước kia vẫn cảm thấy đó là một đứa trẻ đáng yêu, không quan tâm là nam hay nữ, bây giờ mới phát hiện ra, đó là sai lầm. Lần sau khi đi tắm, nhất định phải làm Chướng Nhãn Pháp mới được.

- Chị ơi, oa, bên kia có thật nhiều đồ ăn ngon, chị dẫn em đi ngửi thử đi.

Tiểu Thiên chỉ vào một quán nướng có, một hàng người đang xếp dài, từ bên trong tỏa ra mùi gà nướng thơm mê người.

Đây cũng là món yêu thích của Dương Tử Mi.

Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng không sao cả, ăn một cái cánh gà nướng, cũng là một việc vô cùng vui sướng. Hơn nữa, quán nướng đó cũng là quán nướng nổi tiếng nhất ở thành phố A, đồ ăn ở trong đó đều rất ngon.

Do đó, trong quán luôn luôn đầy khách.

Dương Tử Mi đi qua đó, may là vẫn còn chỗ trống, hơn nữa còn ngồi gần điều hòa, tương đối thoải mái.

Dương Tử Mi gọi hai cánh gà nướng, hai chân gà nướng, hai ly coca, sau đó ngồi đợi đồ ăn mang lên.

Lúc này, bên ngoài có một người vào, không ngờ chính là Mộ Dung Vân Thanh

Từ sau lần cá cược đó, đã mấy ngày rồi cô không gặp anh ấy.

Mộ Dung Vân Thanh đã dùng lại cái kính màu vàng lúc trước, mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, nhìn qua rất tao nhã, chỉ là, lệ khí trên người không qua khỏi mắt cô.

Mộ Dung Vân Thanh nhìn thấy cô, mỉm cười đến ngồi đối diện với cô, nháy mắt:

- Dương tiểu thư, thật trùng hợp.

- Ha ha, đúng vậy, không ngờ anh Mộ Dung cũng thích ăn mấy thứ đồ nướng này.

Dương Tử Mi cười nói.

- Chị, anh đẹp trai này là ai?

Tiểu Thiên hỏi Dương Tử Mi.

- Là một người bạn, Mộ Dung Vân Thanh.

Dương Tử Mi dùng tâm ngữ trả lời.

- À, bộ dạng không tồi, nhưng mà vẫn kém hơn anh Long một bậc.

Tiểu Thiên bình phẩm.

Dương Tử Mi mỉm cười.

Nhìn thấy Dương Tử Mi đột nhiên mỉm cười, ý cười tràn đầy trong đáy mắt, đôi mắt ngập nước giống như vầng trăng khuyết, lộ ra lúm đồng tiền, giống như hoa quỳnh đang nở.

Anh hơi hoảng hốt, trong lòng nở hoa.

Anh cho rằng, cô ấy đang cười với anh.

Không biết rằng, đó là do Tiểu Thiên nhắc đến Long Trục Thiên, Dương Tử Mi mới có thể cười thật lòng và dịu dàng như vậy.

- Em gọi cái gì rồi?

Mộ Dung Vân Thanh hỏi Dương Tử Mi.

Thật ra, anh không bao giờ đến ăn ở những nơi như thế này, chẳng qua là lúc nãy khi đi ngang qua chỗ này, thấy bóng dáng của Dương Tử Mi, nhịn không được nên vào cùng.

- Chân gà, cánh gà, coca.

Dương Tử Mi trả lời.

- Anh từng ăn những thứ này rồi sao?

- Anh chưa ăn bao giờ.

Mộ Dung Vân Thanh lắc đầu.

- Vậy thì ăn một bữa đi, đồ nướng ở chỗ này rất ngon.

Dương Tử Mi cũng đoán được chắc là anh ấy vào đây cùng mình, cười nói.

- Được, để anh gọi món.

Anh cầm menu chọn hết những đồ nướng có trong quán, còn gọi cho cô mấy phần.

Dương Tử Mi ngạc nhiên:

- Anh có thể ăn hết nhiều vậy sao?

- Được chứ.

Mộ Dung Vân Thanh cười nói:

- Anh mà ăn không hết thì em ăn giúp anh.

- Chị, chị xem anh trai này thật hào phóng, chị chỉ gọi có mỗi có chân gà, cánh gà nhỏ với coca, hừ, thật hẹp hòi.

Tiểu Thiên vui vẻ nói.

- Ăn nhiều đồ ăn kiểu này dễ bị nóng trong người đó.

- Em không sợ nóng trong người, dù sao thì nếu em muốn em cũng sẽ âm thầm ăn vụng đồ ăn của anh trai này, hehe.

- Tuỳ em vậy.

Mộ Dung Vân Thanh thấy Dương Tử Mi im lặng mỉm cười liền cho rằng cô đang ngại ngùng.

Lúc nãy Dương Tử Mi gọi hai cái cánh gà, chân gà và coca, giờ đã được đem ra.

Cô lấy một ly coca, một chân gà và một cánh gà đặt sang một chỗ khác trên bàn, giống như là đang để phần cho người khác vậy.

Dĩ nhiên là cô để phần cho đồ quỷ tham ăn Tiểu Thiên kia, chỉ là người ngoài không nhìn thấy mà thôi.

- Oa, nhìn ngon quá, em nhất định phải ăn thật ngon mới được.

Hòn phách Tiểu Thiên từ khối ngọc bay ra bên ngoài, ngồi ở một bên ghế, tham lam ngửi hương thơm đồ nướng.

Mộ Dung Vân Thanh nghi hoặc hỏi:

- Em đang đợi ai sao?

- Không ạ.

Dương Tử Mi lắc đầu.

- Thế sao lại có hai ly coca?

Mộ Dung Vân Thanh không nhịn được bèn hỏi.

Dương Tử Mi cười cười, ghé sát vào anh nhỏ giọng nói:

- Cho tiểu quỷ sủng vật em nuôi ăn, lát nữa nếu nó có ăn đồ ăn của anh, anh cũng đừng để ý nha.

Mộ Dung Vân Thanh nghẹn họng trân trối nhìn cô.

Quỷ sủng?

Cô vậy mà lại nuôi quỷ làm sủng vật?

Anh từng bị quỷ hồn quấn thân, lại thêm hồi ở Myanmar từng gặp qua một vị đại sư cũng nuôi quỷ làm sủng vật nên anh không hề nghi ngờ lời Dương Tử Mi nói.

Dương Tử Mi cười cười, chỉ vào cái chân gà ở bên cạnh.

Cái chân gà này vốn dĩ lúc nãy còn nóng hầm hập toả mùi hương, bây giờ chẳng còn tí mùi thơm nào.

Anh không nhịn được mà lè lưỡi.

- Cho em một cái chân gà, để chị ăn lại cái của em.

Dương Tử Mi đem cái chân gà trong đĩa của mình cho Tiểu Thiên, còn mình thì cầm lấy một cái cánh gà ăn.

Cô vốn vô cùng xinh đẹp, khí chất lại ôn nhu nhã nhặn, như là tiên nữ từ trong tranh bước ra, bây giờ lại cầm cái cánh gà bị sém nhẹ cắn một cách tỉnh bơ, thực sự là có chút huỷ hình tượng.

Dương Tử Mi cũng không làm bộ, mà còn ra vẻ tham ăn, vô cùng hưởng thụ cảm giác cay nóng cánh gà mang lại trên đầu lưỡi.

Vì vậy, bộ dạng cô ăn uống trong mắt Mộ Dung Vân Thanh vừa ngây thơ vừa đáng yêu, làm anh hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon trên đời này cho cô ăn.

Anh cũng cầm lấy một cái chân gà, cúi đầu cắn một miếng.

Anh đã nếm qua không ít sơn hào hải vị, vì vậy mà khẩu vị cũng có hơi khó chiều.

Nhưng chân gà nướng này cũng là tương đối có hương vị đây.

Đó không phải điều quan trọng, mà quan trọng là chân gà này là cô đưa cho anh ăn, hơn nữa anh còn được nhìn cô ăn.

Cảm giác này thật đặc biệt.

Tiểu Thiên bên kia đã sớm tiêu diệt sạch sẽ xong toàn bộ hương thơm của đồ ăn, miệng còn chảy nước miếng mong chờ đồ ăn của Mộ Dung Vân Thanh được mang ra.

Rất nhanh, đồ ăn Mộ Dung Vân Thanh gọi đã được đem ra đặt đầy một bàn.

- Cho tiểu quỷ của em ăn cái đã!

Dương Tử Mi không chút khách khí, lựa chọn từng loại đồ ăn trong khay của mình bỏ vào trong đĩa của Tiểu Thiên.

Mộ Dung Vân Thanh đương nhiên là không có ý kiến gì, chỉ là rất hứng thú nhìn từng loại đồ ăn trong nháy mắt mất hết hương thơm.

Dương Tử Mi ăn thêm mấy thứ thì đã cảm thấy no, còn Tiểu Thiên đã sớm ôm bụng ngồi một bên hít thở, trông rất đáng yêu.

- Phải rồi, Dương tiểu thư dạo này vẫn ổn chứ?

Mộ Dung Vân Thanh tìm đề tài gợi chuyện.

- Ừ, vẫn tốt.

Dương Tử Mi gật đầu.

- Em có gặp anh ta lần nào không?

- Anh ta? Anh ta là ai?

Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi.

- Long Trục Thiên.

Khi Mộ Dung Vân Thanh nhắc đến cái tên này, vẻ mặt anh thêm vài phần ngưng trọng, đáy mắt lộ ra vẻ vừa kính vừa sợ, giống như đang nói đến một cái tên vô cùng đáng sợ vậy

Chương 352: Người Không Vượt Qua Nổi

- Anh quen biết Long Trục Thiên sao?

Dương Tử Mi ngạc nhiên hỏi.

Mộ Dung Vân Thanh gật gật đầu.

- Làm sao mà quen nhau vậy?

Dương Tử Mi rất muốn nghe người khác nói nhiều chuyện về Long Trục Thiên một chút, cho dù là mấy chuyện linh tinh như lông gà vỏ tỏi cô cũng thấy rất hứng thú.

Không ngờ được, Mộ Dung Vân Thanh vậy mà lại quen biết Long Trục Thiên.

Con ngươi đen láy của Mộ Dung Vân Thanh ngưng trọng lại, nhìn cô qua mắt kính:

- Em có biết anh ta thực sự là loại người như thế nào không?

Dương Tử Mi lắc đầu, hứng thú hỏi:

- Anh thử nói xem, anh thấy anh ấy là loại người thế nào?

Mộ Dung Vân Thanh né tránh ánh mắt của cô, hơi hơi cúi đầu đáp:

- Là một người không ai vượt qua được.

- Ồ?

Dương Tử Mi cảm thấy kỳ quái, người kiêu ngạo như Mộ Dung Vân Thanh mà cũng đánh giá người khác như vậy sao?

- Anh ấy như thế nào mà khiến anh cảm thấy không thể sánh bằng?

Dương Tử Mi truy hỏi đến cùng.

Mộ Dung Vân Thanh chỉ cười mà không đáp, cúi đầu xuống uống một hớp coca.

- Cảm giác thôi.

- Cảm giác sao? Anh ấy rốt cuộc là người như thế nào vậy?

Dương Tử Mi cảm thấy thật chán ghét anh, ngồi nói nửa ngày cũng chưa nhận xét Long Trục Thiên là người thế nào, trong cảm nhận của anh, Long Trục Thiên rốt cuộc ghê gớm kiểu gì.

- Không nói rõ được.

Nhìn thấy bộ dáng nôn nóng muốn tìm hiểu về Long Trục Thiên của cô, Mộ Dung Vân Thanh bỗng cảm thấy tâm tình nguội lạnh.

Anh lấy khăn tay ra, lau lau miệng, đứng dậy nói:

- Dương tiểu thư, anh còn có việc bận, em cứ từ từ ăn đi.

Dương Tử Mi thấy anh không muốn nhiều lời, cũng không muốn ép buộc, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, anh bận thì thôi vậy.

Mộ Dung Vân Thanh ý tứ nhìn cô một cái rồi đi ra khỏi quán đồ nướng.

- Chị, tên Mộ Dung Vân Thanh này thích chị à nha.

Tiểu Thiên ở một bên uốn lưỡi.

- Ha ha.

Dương Tử Mi cười cười, đương nhiên là cô cảm nhận được khác biệt trong cách Mộ Dung Vân Thanh đối xử với cô.

Đời người thật là một chuỗi những chuyện kì lạ, kiếp trước cô chỉ muốn tìm một người đàn ông hai chân để yêu đương, để chấm dứt cuộc sống bôn ba khắp nơi, vất vả tìm mãi cũng không thấy một người đàn ông nào nguyện ý trao tình yêu cho một kẻ ăn mày như cô.

Đến kiếp này, cô vô tình cắm liễu, hoa lại nở khắp nơi, người ở kiếp trước cô cho rằng cao không với nổi thì kiếp này lại coi trọng cô.

Có lẽ là có liên quan đến năng lực của mình.

Một người muốn kết giao với kiểu người như thế nào thì nhất định phải khiến bản thân trở thành dạng người như vậy.

Từ quán nướng đi ra, lúc đi ngang qua phố đồ nữ, Dương Tử Mi ngẫm lại bản thân mình cũng lâu rồi không đi dạo phố mua quần áo, đa số quần áo mà mình hay mặc đều do mẹ mua, bình thường mẹ mua gì thì mình mặc cái đó.

Dương Tử Mi tuỳ ý đi vào một gian hàng có trang trí rất được, là một cửa hàng quần áo kiểu cách, kiểu dáng quần áo bên trong rất hợp với ý cô.

Trong cửa hàng có vài nhân viên mặc đồng phục đang nhiệt tình đón tiếp vài vị khách vừa vào.

Quần áo trên người Dương Tử Mi rất bình thường, đó là một cái váy trắng mẹ cô mua được ở cửa hàng giá rẻ, lại thêm tuổi cô còn nhỏ, bên cạnh cũng không có người lớn đi cùng nên không hề có nhân viên nào đi lại đón tiếp cô, chỉ nghĩ cô là người bình thường đi bộ qua thôi.

Dương Tử Mi sớm đã quen với chuyện này rồi, cô cũng rất vui vẻ đón nhận.

Cô nhìn trúng một bộ váy dài màu trắng trên người người mẫu.

Chiếc váy dài này nhìn qua vừa đơn giản vừa phóng khoáng, bên hông còn có một cái nơ bướm màu bạch kim, khiến cho người khác cảm thấy vừa phiêu dật, vừa thời trang, mặc vào nhất định rất đẹp.

- Chị ơi, em có thể mặc thử cái váy này không?

Dương Tử Mi hỏi một người nhân viên đứng gần đó.

Nhân viên cửa hàng lười biếng đáp:

- Ngại quá, cái váy đã có người đặt mua rồi, nó rất đắt tiền đó, em nên xem cái khác đi.

Có người đặt trước rồi?

Dương Tử Mi hơi nhíu mày, cô cũng không ngại khi nhân viên cửa hàng nghĩ cô không có tiền, nhưng cô thực sự rất thích cái váy này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top