Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa năm qua, Vương Nhất Bác chưa từng vì bệnh của mình mà tỏ ra yếu đuối.

Tại dịch 8 năm, anh chứng kiến qua vô số truyền kỳ, cũng tận mắt thấy qua vô số 'Thần' ngã xuống, chuyện bỏ game như vậy không xa lạ gì với Vương Nhất Bác. Mười bảy tuổi anh vào đội 1 HOG, cũng là vì đội trưởng của anh, đội trưởng tiền nhiệm HOG tự nhận còn không địch lại Vương Nhất Bác còn chưa trưởng thành, tự động quyết định bỏ game, rời ghế máy của mình nhường chỗ lại cho tân sinh mới của team.

Vương Nhất Bác kết thúc rất nhiều thần thoại, nhưng chưa bao giờ kiêu ngạo, đối với chuyện anh phải đối mặt, anh cũng không cho đó là chuyện gì đáng hổ thẹn.

Xuân sinh Hạ trường, Thu thu Đông tàng[1]. Đạt tới đỉnh cao, sau đó ngã xuống, đây là con đường mà tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng phải đối mặt nó.

[1] mùa xuân là mùa sinh sản, mùa hạ tăng trưởng, mùa thu thâu rút lại, mùa đông ẩn tàng, chất chứa...ai thích rõ hơn mời tra google, nhân tiện mình chỉ giải thích sơ qua, nên mọi người đừng gắt quá nhé...hehe.

Cũng may Vương Nhất Bác còn đỡ hơn Lại Hoa năm đó, một tuyển thủ chuyên nghiệp trạng thái sa sút ngã xuống vực sâu rồi còn bị mắng cho bỏ cả game.

Lão đội trưởng đang ngầm giữ gìn vinh quang cho anh, hắn là người khâm định người nối nghiệp, ngoài ra còn tự động tự giác nâng cao team, cuộc đời chuyên nghiệp của Vương Nhất Bác phải nói là viên mãn.

ID Drunk này, có thể chết già, ở trong thời đỉnh cao rút khỏi vòng tròn thể thao điện tử, vĩnh viễn lưu lại thần thoại trong nền thể thao điện tử.

Nếu thật sự tương lai HOG sa sút héo tàn, mỗi khi nhắc tới Vương Nhất Bác, mọi người vẫn sẽ thổn thức, sẽ tiếc hận, sẽ cảm thấy chỉ cần anh không bỏ game, thì nhất định có thể tiếp tục kéo dài vinh quang cho HOG.

Không còn Vương Nhất Bác, HOG xuống dốc là điều tất nhiên, người biết nội tình sẽ tính trước được, cho nên điều oan ức này, bọn họ đều đang tranh giành gánh vác.

Không chỉ tranh giành...Tiêu Chiến cũng đã khắc 'tội' này lên trên chính vai của cậu.

"Em..."

Giọng nói của Vương Nhất Bác hơi khàn.

Vương Nhất Bác căm ghét nhíu nhíu mày, nghiêng đầu đi, tay phải nắm chặt thành quyền, đưa lên đỡ lấy trán, hít sâu một hơi.

Trong gương, hầu kết Vương Nhất Bác đang ẩn nhẫn co rút.

Trong nửa năm qua, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác không cam lòng đến thế.

Những cái trước kia, tất cả đều là phí lời.

Không ai chờ mong rời khỏi, trong đỉnh cao rời khỏi cũng không được.

Tiêu Chiến đang cố gắng, Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy, nhưng vẫn còn kém quá nhiều.

Vương Nhất Bác có thể thấy rõ, những giải thi đấu lớn sắp sửa đối mặt, nếu như anh không lên sân, Tiêu Chiến sẽ phải đối mặt áp lực cực kỳ lớn.

Muốn thắng sẽ là điều khó khăn, nếu sau đó thua, Tiêu Chiến thay vào vị trí chỉ huy cho Vương Nhất Bác, ắt sẽ biến thành bia ngắm.

Tiêu Chiến mới mười chín tuổi...

"Nếu em không muốn." Vương Nhất Bác bình phục tâm trạng, "Tôi có thể tìm Na Na, nói với cậu ấy, hoặc là..."

"Các anh đã chơi lâu dài cùng nhau." Tiêu Chiến cắt ngang lời Vương Nhất Bác, nắm áo khoác đồng phục mặc vào, khẽ nói, "Thời gian quá dài, rèn luyện quá lâu, hai người họ đã quá hiểu nhau, hơn nữa..."

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Anh còn chưa nghĩ ra sẽ nói thế nào với họ sao?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra, cười tự giễu.

Nếu không muốn cho team chuẩn bị sẵn sàng, thì anh đã giấu luôn Lại Hoa cùng Hạ Tiểu Húc.

Vương Nhất Bác không quen cáo biệt với người khác.

Người càng thân thiết, có mấy lời càng không biết nên nói như thế nào.

Vương Nhất Bác đã gánh vác HOG quá lâu, anh đã không biết nên làm gì để hạ cờ bàn giao cho các thành viên khác, anh đã quá mệt mỏi.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Chiến: "Làm sao mà em biết?"

"Các anh không khóa cửa, em đi ra hút thuốc..." Tiêu Chiến cụp mắt, nước mắt không cẩn thận chảy xuống, Tiêu Chiến buồn bực lau mặt, khẽ hỏi, "Có nghiêm trọng lắm không?"

Vương Nhất Bác trầm mặc.

Tiêu Chiến gật đầu: "Biết rồi."

"Phủ Sơn..." Tiêu Chiến lau qua nước mắt trên mặt, "Em khẳng định sẽ cố gắng hết sức."

Vốn Tiêu Chiến còn đang căng hết mức, nhưng chuyện Vương Nhất Bác chính miệng thừa nhận lại khác hẳn với suy nghĩ của cậu, cửa này được mở ra, áp lực lo lắng không cam lòng mấy ngày vừa qua cùng lúc dâng lên, viền mắt Tiêu Chiến trong tích tắc rơi như vỡ đê, làm thế nào cũng không khống chế lại được.

Tiêu Chiến không muốn mình như vậy trước mặt Vương Nhất Bác, cúi đầu cầm áo bị ướt của mình rồi đi ra ngoài, muốn trốn về phòng của mình.

"Tôi sẽ đi Phủ Sơn." Vương Nhất Bác ở cửa chặn lại đường đi của Tiêu Chiến, đột nhiên nói, "Tôi sẽ lên sân."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, không chắc chắn lắm nói: "Không phải anh nói với Hạ quản lý...Lại huấn luyện viên không cho anh lên, sợ nhỡ may xảy ra sai lầm, vậy thì tay phải của thần..."

"Mẹ nó chứ tay phải của thần."

Vương Nhất Bác thoải mái, ngụm trọc khí bị nghẹn trong mấy ngày qua bị quét đi sạch sành sanh.

Vương Nhất Bác dựa vào khung cửa, khẽ thở ra một hơi, lầm bầm lầu bầu, "Tôi chọn con đường thứ hai."

Tiêu Chiến ngơ ngác nhớ lại những gì ngày đó Vương Nhất Bác nói chuyện cùng Hạ Tiểu Húc, sửng sốt chốc lát, từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt như vỡ đê ào ào chảy ra.

"Khóc cái gì." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gẩy bím tóc Tiêu Chiến một cái, "Nói ra thì, hai ta còn chưa chân chính đánh với nhau một trận hẳn hoi đâu, không phải em..."

Vương Nhất Bác nhắm mắt, làm thông cổ họng, cười khẽ, "Không phải em vẫn muốn đánh một lần với tôi đó sao?"

Tiêu Chiến liều mạng kiềm chế, không để cho mình nức nở ra tiếng.

"Đây là quyết định của tôi, không liên quan gì đến em." Vương Nhất Bác khắc chế, nhẹ nhàng xoa xoa tóc Tiêu Chiến, nở nụ cười, "Tôi đột nhiên hiểu rõ, tại sao những người này cứ phải bị mắng cho đến bỏ game."


Không vì bản thân mà liên lụy tới team, thì chẳng có tuyển thủ esport nào lại cam tâm đem giấc mộng của mình giao lại cho người khác. Cũng chẳng tuyển thủ esport nào chịu thua số phận mà làm cho vinh quang của team bị long đong.

"Tin anh." Vương Nhất Bác ấn xuống đỉnh đầu Tiêu Chiến một cái, "Drunk còn chưa già, anh có thể thắng Phủ Sơn."

Vai Tiêu Chiến không ngừng run rẩy, nghe vậy ra sức gật gật đầu.

"Chờ khi chúng ta trở về..." Giọng nói của Vương Nhất Bác êm dịu, "Có phải là em cũng nên nói ra toàn bộ chuyện về em cho anh biết?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở dài: "Chuyện của hai ta, cũng làm lỡ quá lâu rồi phải không?"

Tiêu Chiến vùi đầu vào trong hai đầu gối, phát ra tiếng khóc nức nở, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Vương Nhất Bác cười cười, nhẹ nhàng gảy gảy mái tóc Tiêu Chiến một hồi.

Buổi trưa hôm sau, lúc Bốc Na Na Lão Khải Lại Hoa Hạ Tiểu Húc đi vào phòng huấn luyện lầu 3, bị sợ hết hồn.

"Em đừng nhúc nhích, anh sẽ đứng nhử, em cầm súng cho tốt." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm sườn dốc ở xa, "Nổ súng bất cứ lúc nào, không cần nghe anh bảo."

"OK." Vương Nhất Bác không ngừng chỉnh ống ngắm xác định vị trí đối phương, "Cái gã đó không nhìn thấy em, tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục..."

Tiêu Chiến thành công vòng tới phía sau địch, khẽ nói: "Ba, hai, một!"

Vương Nhất Bác Tiêu Chiến nổ súng cùng lúc, hai giây sau màn hình xuất hiện tổng kết: Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà.

"Quá đã." Vương Nhất Bác thoát ra nhìn vị trí của mình trên bảng xếp hạng sever Mỹ, nhíu mày, "Không tệ, tiến vào top 100."

Vương Nhất Bác tháo tai nghe xuống, cười với Tiêu Chiến: "Cảm ơn Chiến thần đã gánh, rốt cục anh đã không cần nổ cá ở Mỹ."

Lỗ tai Tiêu Chiến có hơi hồng, trầm giọng nói: "Rõ ràng là anh dạy em chỉ huy..."

"Tiếp tục." Vương Nhất Bác đeo tai nghe lại, "Chuẩn bị chọn điểm."

Bốc Na Na lấy điện thoại ra xem thời gian, sợ hãi: "Tôi không mù chứ? Giờ này, mà đội trưởng đã rời giường? Đội trưởng đang tập luyện?"

Lão Khải nhìn hai người tới lui, im lặng không lên tiếng.

Không biết Lại Hoa đang nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng mắng một câu thô tục.

Lại Hoa cũng không nói gì thêm với Vương Nhất Bác, con đường nhất định phải đi này dường như đã trở thành ma chú, không ai có thể thoát khỏi.

Có điều...

Lại Hoa nhìn ánh sáng chưa bao giờ thấy trong mắt Vương Nhất Bác, mơ hồ cảm thấy, có thể mấy người nhỏ tuổi này sẽ không giống với người khác, có lẽ sẽ đánh vỡ tầng ràng buộc này phải không?

Dù sao đó cũng là Drunk.


Tác giả có lời muốn nói:

Vô nghĩa tiểu phiên ngoại • đại niên mùng một • quản lí các team minh tranh ám đấu.

Quản lí Team TGC làm điệu làm bộ: Ha ha ha ha mọi người cứ tùy tiện ăn tùy tiện uống, chúng tôi mới vừa cầm tiền thưởng quán quân của cuộc thi vòng loại trong nước vừa rồi, ha ha ha ha hoạt động tài chính rất là dồi dào, ngày hôm nay chúng ta mời a ha ha ha ha ha.

Hạ Tiểu Húc miễn cưỡng vui cười: Đừng, vẫn cứ AA đi, trước đây Youth chúng tôi thắng Hoa Lạc cầm quán quân trận solo, tiền thưởng sung công, vốn lưu động của chúng tôi cũng rất dồi dào ha ha ha ha ha.

Quản lí Đoàn kỵ sĩ: ...

Quản lí TGC hục hặc: Nào! Hoa Lạc! Biểu diễn cho mọi người thấy cậu bị người mới giết ở solo thế nào!

Quản lí Đoàn kỵ sĩ tức lên phản kích: Nào! Chu Phong, biểu diễn cho mọi người vài tên món ăn, đừng tiếp tục để bọn họ gọi cậu là Chu câm! (La Phong mới đúng chứ nhỉ)

Quản lí Hạ Tiểu Húc mất đi lý trí: Nào! Tiêu Chiến! Biểu diễn cho mọi người một đoạn tiếng Anh! Gần đây Youth chúng tôi học tiếng Anh rất tốt đó, đến đây Tiêu Chiến, phiên dịch trên tivi xem mấy tên quỷ đó đang nói cái gì cho bọn họ nghe...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#nước