Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Kỳ tuyển chọn cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc nhìn của Tanjirō

Cậu không chắc mình nên nghĩ gì khi cậu và các anh em đồng đội của mình thấy sensei của họ nói chuyện với Nezuko đang ngủ, "Tất cả con người đều là gia đình của con! Họ phải được bảo vệ! Họ không phải là thức ăn! Hãy trừng phạt con quỷ độc ác làm hại con người, đừng bao giờ tha thứ cho chúng!"

Có vẻ như Sensei đã nghe ở đâu đó rằng một người hôn mê có thể nghe thấy tiếng nói kể cả khi họ bất tỉnh. Vì vậy, ông đã đưa ra những ám thị cho Nezuko, có lẽ đó không phải là một điều tốt đẹp để làm nhưng Tanjirō không thể tức giận vì đây là sự bảo vệ cho Nezuko và mọi người. Cậu tin tưởng em gái mình, nhưng nếu Sensei nói rằng việc Nezuko chống lại việc ăn thịt người là điều chưa từng có thì tốt nhất là nên áp dụng các biện pháp an toàn để phòng hờ.

Giyū ngồi cạnh sensei và đặt tay lên cổ tay Nezuko, một hành động khiến họ giật mình. "Hm..." Sau đó, cậu ấy đặt tay lên trán cô. "... Cô ấy không hôn mê, cô ấy đang ngủ? Không... cô ấy đang ngủ đông như một con gấu." Giyū kết luận. "Nhịp tim của cô ấy chậm lại và hơi thở cũng vậy - Tôi đoán là để tránh ăn thịt người?" Cậu ấy quay sang họ. "Thật tuyệt vời!"

Họ mở to mắt nhìn Giyū. "Ờm... Giyū, làm sao cậu biết được chuyện đó?"

Giyū trừng mắt nhìn lại. "Tôi chỉ-biết thôi? Chú tôi... là bác sĩ và thỉnh thoảng chú ấy dạy tôi một chút."

Kể từ đó, Sensei đã nhân đôi bài học sơ cứu của Giyū, và Giyū giống như một con vịt đã tìm thấy nước. Chẳng mấy chốc, Sensei phải gọi bác sĩ từ làng đến để dạy Giyū. Tanjirō hơi buồn, nghĩ rằng nếu không có quỷ... Giyū có thể trở thành một bác sĩ tuyệt vời tiếp nối di sản của gia đình nhưng than ôi - cậu ấy ở đây với họ để trở thành một Sát Quỷ Nhân.

Nói về việc trở thành Sát Quỷ Nhân, Kỳ Tuyển Chọn Cuối Cùng cho Sabito và Giyū sẽ diễn ra vào tháng tới. Tuy nhiên, cả cậu và Sensei đều lo lắng và việc ngửi thấy mùi lo lắng và quan tâm của nhau khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Vì vậy, khi Giyū và Sabito đang bận thiền định dưới thác nước, cậu đã gặp sensei của họ một mình.

"Sư-Sư phụ... Con-"

"...Ta xin lỗi, Tanjirō. Là thầy của con, ta nên bình tĩnh hơn."

Sensei thực sự cố gắng che giấu mùi bất an của mình, và nếu Tanjirō bị phân tâm vì em gái, việc luyện tập hay bất cứ điều gì khác, cậu sẽ không để ý. Tuy nhiên, cả hai đều có cùng mối quan tâm, họ sợ cho Sabito và Giyū.

"Sensei, xin hãy cho phép con đi lần này." Tanjirō cầu xin. "Con-con đã đủ mạnh rồi, đúng không? Hơi thở Mặt trời của con vẫn chưa hoàn hảo nhưng con có thể thực hiện Hơi thở Nước khá tốt."

Urokodaki-sensei thở dài. "Đúng vậy, nếu chỉ là vượt qua kỳ tuyển chọn thì con đã quá đủ tiêu chuẩn rồi." Ông thì thầm nhẹ nhàng. "Ta tin tưởng học sinh của mình, ta chuẩn bị cho chúng tốt nhất có thể nhưng đồng thời... Kỳ tuyển chọn cuối cùng trước hết là để sinh tồn."

"...Mọi chuyện đều có thể xảy ra, trở thành một kiếm sĩ mạnh mẽ là chưa đủ." Tanjirō là đứa con của núi, cậu biết rằng việc sống sót khỏi nền văn minh loài người là một điều khó khăn.

"...Con lo lắng cho Giyū à?" Sensei khẽ cười khúc khích. "Ờ thì, nó là đứa trẻ thành phố - mặc dù ta đã huấn luyện nó nhưng ta không thể nói rằng ta đã để nó trong rừng một tuần được."

"Huh- Thực ra thì con lo cho Sabito hơn."

"Hửm? À- Ta hiểu ý con rồi."

Sabito là một cậu bé nghiêm túc và chăm chỉ, nhưng đôi khi cậu ấy hơi... cứng nhắc. Chỉ vài ngày trước, cậu ấy muốn bắt chước cách luyện tập các bài tập từ hoàng hôn đến bình minh của Tanjirō, nhưng Sensei đã ngăn cản vì nó đòi hỏi phải tập trung hoàn toàn vào hơi thở. Thật không may, điều đó vẫn chưa nằm trong tầm với của Sabito vào lúc này, cậu ấy phải tăng cường sức mạnh cho phổi của mình. Sensei đã bắt đầu huấn luyện họ về điều đó, ngay khi thời tiết ấm hơn, họ đã lặn để tăng sức chứa và sức chịu đựng của phổi.

Sabito đã ép buộc bản thân quá mức và Tanjirō cảm thấy lo lắng.

"Được thôi, con có thể đi cùng chúng... Nezuko và ta sẽ đợi con."

"Vâng, thưa thầy."

_______________________________________

Thật kỳ lạ khi thấy rằng, vào ngày khởi hành, người trông lo lắng nhất là Giyū, người đang ôm chặt chiếc túi đầy đồ dùng y tế trong khi Sabito... trông phấn khích với nụ cười thoải mái khi họ đeo mặt nạ trừ tà. Mặt nạ của Tanjirou khá dễ thương với một vết giống như mặt trời ở tai trái. Mặt nạ của Giyuu có đôi mắt xanh mở to với một vết rách dưới một bên mắt, và Sabito trêu cậu ấy vì điều đó. Mặt nạ cáo của Sabito là chiếc duy nhất trông không dễ thương, với hốc mắt màu đen và có vết sẹo bên má phải.

"Pfft- mặt nạ của cậu dễ thương quá, Giyū! Không nam tính chút nào."

"...Chẳng sao cả."

Bằng cách nào đó, đối với Tanjirō, việc nhìn Giyū lo lắng là một dấu hiệu tốt - cậu ấy sẽ cực kỳ thận trọng trong bài kiểm tra sinh tồn mà họ không quen thuộc. Sabito thì ngược lại...

Rừng hoa tử đằng trái mùa thật tuyệt vời, và Tanjirō nhận thấy Giyū nhét nhiều bông hoa vào túi của mình. "Cậu đang làm cái quái gì thế, Giyū?"

"Tôi đang nghĩ đến việc phơi khô chúng để xua đuổi quỷ khi chúng ta dựng trại!"

"Ôi thôi nào! Chúng ta muốn giết quỷ để chứng minh chúng ta đủ tư cách! Đây là kỳ thi để trở thành một sát quỷ nhân!"

Tanjirō cau mày, "Sabito, đây là sinh tồn! Giyū đang làm điều đúng đắn."

"Trời ạ, cả hai người đều hoang tưởng!" Sabito thở phì phò vì thất vọng.

Ngay khi Sabito quay lưng đi, Tanjirō cũng lấy một vài bông cho mình. "Giyū nghĩ hay đấy." Cậu khen ngợi người bạn của mình... "Chúng ta hãy bí mật nhét nó vào quần áo của Sabito sau nhé." Cậu thì thầm với Giyū.

Giyū gật đầu một cách rụt rè. "...Cậu không nghĩ chúng ta hèn nhát sao?"

Cậu lắc đầu: "Hãy nghe người hướng dẫn của quân đoàn."

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc trắng và đôi mắt tím thẫm, cô ấy khiến Tanjirō nhớ đến cây bạch dương vào mùa đông. "Bạn sẽ cần phải sống sót ở đây trong bảy ngày để vượt qua kỳ tuyển chọn." Cô ấy kết thúc hướng dẫn.

"Sống sót... không phải giết quỷ." Giyū khẽ lẩm bẩm.

Tanjirō gật đầu một cách thông thái. "Cậu nghe cô ấy nói rồi đấy, Sabito... tất nhiên chúng ta sẽ chiến đấu nhưng đó không phải là vấn đề chính."

Sabito đỏ mặt, "Tôi hiểu rồi!"

Đó là một quyết định dễ dàng về việc phải làm gì khi bước vào khu rừng đầy quỷ dữ, họ phải sống sót trong bảy ngày nên điều đầu tiên phải làm là sống sót qua đêm đầu tiên. Họ phải đi về phía Đông trước, nơi mặt trời chiếu vào - họ phải di chuyển cả đêm và nghỉ ngơi vào buổi sáng.

"...Chúng ta vừa mới vào mà cậu đã nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi rồi." Sabito rên rỉ.

"Đó là điều hiển nhiên phải làm, thử thách là bảy ngày sống sót. Chúng ta phải tiết kiệm càng nhiều năng lượng càng tốt trong ngày."

"Vậy chúng ta sẽ dựng trại ngay bây giờ phải không?"

"Ờ... trước đó, đầu tiên-" Tanjirō dừng lại. "Quỷ..." Cậu nhìn quanh, "Hai con đang lao tới- con đầu tiên ở phía trên!"

Trận chiến đầu tiên của họ với lũ quỷ đã diễn ra, và nó căng thẳng như cậu tưởng tượng. Chuẩn bị cho nó là một chuyện, và trải nghiệm một trận chiến thực sự lại là chuyện khác. "Giyū!" Tanjirō chặn cái móng vuốt đang vươn tới cậu ấy. "Lùi lại!"

"Tôi xin lỗi!" Giyū rút kiếm hơi muộn nhưng vẫn kịp chặn được đòn tấn công tiếp theo.

"Một con khác đang tới! Bên trái!" Tanjirō phải tập trung cao độ để ngửi mùi hương đang tới, khu rừng này thật sự rất hôi thối!

"Thật là xui xẻo!" Sabito càu nhàu, chặn đòn tấn công của con quỷ thứ hai.

Sau đó, bọn quỷ bắt đầu tranh cãi về việc xâm phạm lãnh địa của nhau và ai được ăn thịt họ. "Ồ, chúng thật ngu ngốc!" Sabito chế giễu.

"Đúng thế! Ai đến trước thì lấy trước!"

"Bắt đầu với con cáo tóc đào!"

Hơi thở của nước: Thức thứ 1: Thủy Diện Trảm! 

Hơi thở của nước: Thức thứ 4: Đả Triều!

Sabito và Tanjirō vẫy thanh kiếm của họ khỏi máu nhuộm lưỡi kiếm và nhìn vào cơ thể đang tan rã của những con quỷ mà họ vừa giết. Sabito lẩm bẩm, "Chuyện này... dễ hơn tôi mong đợi sau khi chúng ta vượt qua cuộc phục kích không quá... đột ngột."

"Oi! Vừa nãy, Giyū gần như đập vỡ đầu mình ra! Hai người không có mũi như tôi, chúng yếu nhưng chắc chắn rất giỏi phục kích!" Tanjirō mắng Sabito.

Sabito xìu xuống, "...Giống như cái bẫy của thầy vậy."

"Quỷ là sinh vật sống, chúng khó lường hơn cả bẫy." Giyū chỉ ra. "Chúng ta có thể di chuyển được chưa, tôi không muốn ở một nơi quá lâu."

"Đi thôi."

Thật ngạc nhiên là chỉ có một cuộc phục kích vào đêm đó, Tanjirō đoán rằng đó là vì hầu hết các con quỷ trong rừng đều biết lối vào ở đâu nên chúng đang đợi ở phía đó. Họ di chuyển với tốc độ đều đặn càng xa lối vào càng tốt, sẽ rất khó khăn vào ngày cuối cùng để đến được lối ra khi họ hoàn thành nhưng thà an toàn còn hơn phải hối tiếc.

"Nơi này hẳn là đủ xa..." Khoảng hai giờ chạy theo tốc độ của họ, ở phía đông Fujikasane. Tanjirō đánh hơi xung quanh. "Ít mùi quỷ xung quanh và tôi có thể ngửi thấy mùi nước..."

"Chúng ta có nước, vậy thì không còn phải lo lắng về việc sống sót nữa," Sabito kết luận.

"Lấy nước khó đến vậy sao?" Giyū hỏi.

Tanjirō gật đầu, "Cậu không muốn uống nước bừa bãi ở nơi hoang dã đâu, Giyū- cậu sẽ bị bệnh. Ngoài ra, ngay cả khi nước sạch, cậu vẫn nên tìm nguồn nước chảy và kiểm tra thượng nguồn trước."

"Tại sao?"

Sabito trả lời, "Đối với bất cứ thứ gì từ một kẻ ngốc đang làm việc của mình ở thượng nguồn cho đến một xác động vật!"

Họ kiểm tra nguồn nước, đó là một con suối rất nhỏ với nước chảy ra từ một đống đá. Nó đủ sạch để uống, nhưng họ sẽ đun sôi để đảm bảo an toàn. Giyū gợi ý họ chỉ nên nấu ăn vào ban ngày để không phải đốt lửa vào ban đêm, may mắn là thời tiết không quá lạnh và quần áo của họ đủ dày. Họ thức thay ca vào đêm đầu tiên, thích nghi với khu rừng đầy quỷ dữ.

"...Không cần lo, nếu có quỷ ở gần, tôi sẽ tỉnh dậy ngay lập tức." Tanjirō nói trong khi nhắm mắt lại, dựa vào một tảng đá để thoải mái trên chiếc giường tạm thời làm từ lá khô.

"Ca đầu tiên là của tôi." Sabito cười tươi.

"Vậy-sau đó là ca của tôi-"

"Cậu đứng thứ ba," Tanjirō nói. "Cậu có sức bền kém hơn Sabito và tôi nên cậu nên nghỉ ngơi nhiều."

"Nhưng-"

"Cậu cũng giỏi sơ cứu hơn bất kỳ ai trong số chúng tôi, Sabito thậm chí còn không biết cách bó nẹp và ấn để cầm máu." Sabito trừng mắt nhìn Tanjirō. "Trong trường hợp xấu nhất, tôi chỉ muốn tứ chi của mình nguyên vẹn thôi, cậu biết đấy~"

"Nếu cậu đã nói vậy, Tanjirō."

Đêm đầu tiên trôi qua trong yên bình, và ngày hôm sau là một ngày bận rộn khi bắt đầu dựng nơi trú ẩn. Chặt gỗ bằng một chiếc rìu nhỏ mà cậu đã chuẩn bị cho việc này, đó sẽ là một tuần dài và Tanjirō không muốn làm sứt lưỡi kiếm của họ. Như sensei đã cảnh báo, lưỡi kiếm dễ gãy và phải dựa vào kỹ năng của kiếm sĩ để chém mọi thứ. Chưa ai trong số họ có trình độ kỹ năng đó.

Không phải trong cuộc chiến kéo dài một tuần.

"...Thật kỳ lạ là không có mùi máu... vẫn chưa có máu người mới," Tanjirō thì thầm nhẹ nhàng. "Có vẻ như tất cả hai mươi lăm người tham gia năm nay đều vượt qua đêm đầu tiên."

"Bạn có thể ngửi thấy mọi thứ trong rừng sao?"

Tanjirō lắc đầu, "Mùi máu rất nồng, hướng gió hôm nay cũng khá tốt." Ban ngày thời tiết dễ chịu, họ đã mở rộng bãi đất trống nên ít có khả năng bị phục kích.

Giyū đang phơi hoa tử đằng và có một túi đầy. "Tôi cũng đang đun sôi nó để chiết xuất mùi hương, tôi nghĩ nó sẽ tốt để xua đuổi quỷ."

Sabito đang đi đi lại lại. "Tôi không muốn ở đây cả tuần đâu!"

"Nếu cậu dám chạy trốn thì tôi sẽ đánh cho cậu bất tỉnh, Sabito." Tanjirō đe dọa, "Húc đầu."

Sabito lấy tay che trán mình để bảo vệ.

"Ngoài ra, con quỷ sẽ đến, chúng ta chỉ có vài túi hoa tử đằng chứ không phải cả một khu rừng." Tanjirō vẫy tay. "Đừng nóng vội thế, nhớ nhé - sống sót chứ không phải cạnh tranh, Sabito."

"Được-được~"

Cuối cùng, họ không ẩn náu trong trại của mình. Điều đó là không thể vì như Sensei đã cảnh báo họ về kỳ thi sinh tồn, không có đủ đồ dùng để giữ cho họ khỏe mạnh mà họ có thể mang theo mà không làm họ bị quá tải. Các sát quỷ nhân luôn phải di chuyển nhẹ nhàng hầu hết thời gian, do đó cần có kỹ năng sinh tồn. Vì vậy, họ phải vào rừng để kiếm ăn và săn bắn, và một số nơi trong rừng râm mát đến mức con quỷ vẫn hoạt động vào ban ngày.

Sabito có được trận chiến mà cậu muốn nhưng Tanjirō không bao giờ để cậu ấy quá phấn khích. Hoặc cậu đã cố gắng, Sabito vui mừng khi đánh bại mọi con quỷ mà cậu ấy gặp phải và cứu những người tham gia khác. Tanjirō sẽ không từ chối cậu ấy làm chuyện này, đặc biệt là vì giết quỷ và cứu người khác là tất cả những gì mà Quân Đoàn Diệt Quỷ hướng đến. Giyū cũng ngày càng tự tin vào bản thân mình.

Hơi thở của nước: Thức thứ 4: Đả Triều

Giyū vung và xoay lưỡi kiếm theo chuyển động uốn lượn mượt mà, nhảy múa duyên dáng theo một mô hình trôi chảy. Đầu tiên, cắt đứt tứ chi của con quỷ trước khi chặt đầu con quỷ.

"Thật tuyệt vời." Sabito bình luận. "Tôi biết về mặt hình thức thì Giyū tốt hơn nhưng đây là chuyện khác, đứa trẻ hay khóc của chúng ta đang trưởng thành."

Vai Giyū chùng xuống. "Sabito! Tanjirō! Bằng cách nào đó tôi đã làm được!"

Bằng cách nào đó? Phải làm gì với sự thiếu tự tin của cậu ấy đây? Tanjirō tự hỏi với một tiếng thở dài. "Giyū làm tốt lắm." Đây là ngày thứ 3, nếu họ vượt qua được ngày cuối cùng thì chắc chắn Giyū sẽ có thêm sự tự tin mới.

Trại của họ cũng đang phát triển thành... một đám đông, nhưng họ không bận tâm vì với số lượng này vẫn an toàn. Hầu hết trong số họ là những người tham gia khác được họ cứu. Một người là Murata-san, và Tanjirō thấy buồn cười khi anh cũng hái một ít hoa tử đằng cho mình trước khi vào rừng. Anh thấy Giyū và Tanjirō làm vậy và bắt chước họ.

"Urokodaki lại ra ngoài rồi sao? Trời ạ, cậu ta không nghe đây là thử thách sinh tồn sao?" Murata tự hỏi lớn tiếng khi anh giúp Giyū giữ một người tham gia khác đứng yên, đó là một xương gãy nghiêm trọng do ngã mạnh nên Giyū đã nẹp chân đó lại.

"Anh sẽ ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu người không nghe." Tanjirō đảo mắt. "Nhưng chúng ta đã nắm được cấp độ của lũ quỷ ở trong khu rừng này, Sabito có thể xử lý được và tôi đã bảo cậu ấy không được đi quá xa." Đã là ngày thứ năm nên họ còn hai ngày nữa. "Hm... Tôi đã bảo tên ngốc đó không được ra khỏi phạm vi của tôi rồi mà!"

"Kamado?" Murata hỏi.

"À, xin lỗi... Tôi nghĩ Sabito hơi quá đà rồi." Tanjirō càu nhàu, "Giyū, nếu cậu xong rồi thì chúng ta nên đuổi theo Sabito... nhớ mang theo hộp cứu thương nữa nhé."

Giyū gật đầu, "Được, cho tôi một phút."

"Tên ngốc của chúng ta hẳn đã cố gắng cứu ai đó hoặc thứ gì đó..."

"Nghe giống Sabito."

Họ rời khỏi trại, nơi này an toàn nhất có thể với một số học viên canh gác. Tanjirō và Giyū di chuyển với tốc độ khá chậm rãi cho đến khi- "Chết tiệt! Giyū- chúng ta phải đi! NHANH LÊN!"

"Tanjirō! Có chuyện gì thế?"

"Máu! Tôi ngửi thấy mùi máu của Sabito!" Tanjirō kêu lên.

Tanjirō tập trung toàn bộ vào mũi, lờ đi mùi hôi thối của quỷ dữ và tập trung vào mùi hương của bạn mình. Cậu đã ở rất gần - mùi của một con quỷ hôi thối mà những con quỷ mà họ từng gặp cho đến nay không thể so sánh được. Tanjirō chạy, Giyū chạy... rồi họ đến chỗ trận chiến, một con quỷ khổng lồ với cánh tay quấn quanh cơ thể đột biến của nó. Thanh kiếm của Sabito gãy và người bạn của họ sắp-

"SABITO!" Tanjirō và Giyū hét lên. "Hơi thở của nước! Thức thứ sáu: Liệt Oa" Đôi tay sắp đập nát Sabito đã bị cắt sạch nhưng động lượng của cú đánh đó vào Sabito vẫn chưa bị triệt tiêu hoàn toàn.

Sabito bị ném vào một cái cây cùng với các chi bọ cắt của con quỷ. Giyū đá vào phần còn lại và gỡ Sabito ra khỏi nó. "Giyū- chạy đi! Đưa Sabito đi!"

Giyū lắc đầu, "Không được! Nếu tôi di chuyển Sabito, cậu ấy sẽ chết!"

Con quỷ đầy tay bắt đầu cười khúc khích. "Ôi trời ơi... không phải một mà là ba con cáo nhỏ của Urokodaki đến lần này, thật là... vui quá!"

Hắn biết Sensei? Tuy nhiên, Tanjirō lại tập trung hơn vào việc làm sao để dụ con quỷ tránh xa bạn bè mình. Sẽ tốt hơn nếu cậu chạy và nó đuổi theo nhưng nếu nó lại đuổi theo bạn cậu thì...

Sabito rên rỉ, "...Con... quỷ... đó... đang đuổi theo chúng ta- hắn- hắn..."

"Sabito đừng nói nữa!" Giyū rít lên, người đang đè lên cái chân đang chảy máu của Sabito. Tanjirō cố không nhìn lại, bởi vì- chân của Sabito... chân của cậu ấy-

Con quỷ tay lại lên tiếng: "Này... con cáo mặt trời nhỏ."

Rất có thể con quỷ ám chỉ cậu, vì dấu hiệu mặt trời mà Sensei vẽ trên mặt nạ trừ tà của cậu. "Cái gì?"

"Bây giờ là năm Minh Trị thứ mấy?"

Tanjirō không ngần ngại trả lời, ưu tiên câu giờ cho Giyū để cứu Sabito. "Là Minh Trị thứ 39!"

Sau đó, con quỷ bắt đầu đập phá xung quanh trong cơn thịnh nộ, "Chết tiệt Urokodaki!" Nó gầm lên khi nhiều bàn tay của nó bắt đầu cào cấu cơ thể khổng lồ của chính nó, chảy máu khiến cả nơi này bốc mùi hôi thối. "Đã ba mươi chín năm kể từ khi ta bị mắc kẹt trong thứ Khu rừng Tử Đằng chết tiệt này! Tất cả là lỗi của hắn!"

Tanjirō không thể tin được - con quỷ này đã ở đây lâu như vậy và đã ăn ít nhất ba mươi lăm người tham gia!

"Một..." Con quỷ bắt đầu đếm. "Hai..." Nó càu nhàu. "Mười hai-" Nó chỉ vào họ, "Chúc mừng các chú cáo nhỏ, các ngươi sẽ là số mười ba, mười bốn và mười lăm~"

Tanjirō rùng mình. "Ngươi đang nói-"

Nó cười khúc khích, "Ta đã ăn mười hai đứa nhóc của Urokodaki, và đứa cuối cùng... ôi- con nhóc gọi Urokodaki là cha của mình! Nó không thể tha thứ cho ta vì đã làm tổn thương 'sensei' quý giá của ngươi và ta đã xé nát tứ chi của nó trước khi ta ăn con nhóc đó!"

"Sao ngươi dám!" Tanjirō gầm gừ, nhưng dù muốn nổi giận đến đâu thì trong lòng vẫn cảm thấy lạnh. 'Chẳng trách Sabito lại mất trí-' Cậu nghiến răng né tránh những chi đang lao tới, cẩn thận chém những chi nhắm vào Giyū và Sabito.

Tanjirō nhận ra rằng mình sẽ kiệt sức, nhưng con quỷ thì không. Những bàn tay đó sẽ tiếp tục vươn tới và một cú trượt chân-

"Tay chân của ta sẽ tái sinh! Ngươi phải nhắm vào cổ ta, nhưng ngay cả bạn của ngươi cũng không thể cắt được! Ha ha ha ha ha!"

"Ngươi nói đúng." Tanjirō đồng ý, nhặt thanh katana mà Sabito vứt đi. "Ăn cái này đi!" Cậu thay đổi hơi thở, biết rõ rằng sẽ có phản ứng dữ dội mà cậu phải trả sau đó. Cậu ném thanh kiếm gãy, khiến con quỷ tay mất cảnh giác khi nó không nhắm vào cổ mà là mắt.

"Guh! Cái quái gì thế-" Con quỷ lắc lư. "Không- ngươi đã làm gì- mắt ta, tại sao nó không tái tạo được?!" Con quỷ bắt đầu hoảng loạn và bắn ra không chỉ một mà là mười hai chi về phía họ.

Tanjirō di chuyển, "Hơi thở của mặt trời, Chước Cốt Viêm Dương."

Bàn tay đều bị chặt đứt, có thể thấy vết bỏng mờ nhạt từ những phần bị chặt đứt. "Đau! Đau quá... Sao lại có cảm giác như bị đốt cháy?! Tay ta!!!" Tanjirō tiến lại gần hơn, "Không! Đừng đến!" Không còn bàn tay nữa, Tanjirō hít vào và xác nhận không có mùi của con quỷ này đến từ bất cứ đâu, đòn tấn công của Hơi thở Mặt Trời đã ảnh hưởng đến khả năng tái tạo của con quỷ.

Tuy nhiên- Tanjirō cũng mệt mỏi. Cũng hợp lý thôi- "Ta không thể để ngươi đi... ngươi sẽ lấy đi nhiều sinh mạng hơn và làm gia đình ta buồn..."

"Tránh xa ra! Tránh xa ra!" Con quỷ sợ hãi hét lên.

Rồi cậu nhận ra, không chỉ mùi sợ hãi mà còn có... cậu đã ngửi thấy những mùi này ở đâu rồi?

'Anh trai, anh định đi đâu vậy?'

"Em cô đơn quá!"

"Chúng ta có thể nắm tay nhau được không, anh trai?"

Tại sao... tại sao mùi hương khiến cậu nhớ đến em trai mình lại đến từ con quỷ độc ác này? Cậu có nên lờ nó đi không, nhưng...

Anh trai!

Cậu không thể- Tanjirō chuyển đổi hơi thở, "Hơi thở của nước, thức thứ năm: Can Thiên Từ Vũ." Và cổ được che bằng tay của con quỷ bị cắt đứt một cách sạch sẽ và nhẹ nhàng. Cơ thể bắt đầu tan rã, nhưng đầu lăn xuống đất.

Cậu nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phía sau, của Giyū. " Tanjirō! Con quỷ đó không xứng đáng với lòng thương hại của cậu, hắn... với Sabito- với tất cả mọi người!"

Tanjirō không ngoảnh lại nhìn Giyū mà chỉ nói, "Đứa trẻ này... đầy mùi hối hận và buồn bã..."

Sau đó bọn họ nghe thấy con quỷ kêu lên một tiếng nhỏ: "Anh... là anh... tay... nắm tay em..."

Tanjirō nắm lấy bàn tay còn lại. "Bây giờ ta đang nắm lấy tay ngươi."

"Tay... bóng tối... đáng sợ..."

"Không sao đâu, ta đang nắm tay ngươi... vậy nên hãy đi về phía ánh sáng." Tiếng khóc của con quỷ nhỏ dần khi hắn biến mất thành bụi, không để lại gì cả.

Giyū nức nở, "...Đó là- một con quỷ... một con quỷ... nó khóc vì anh chị của nó giống như tôi."

"Hể... khụ!" Sabito khẽ cười, ánh mắt không tập trung. Cả Tanjirō và Giyū đều đứng gần cậu ngay lập tức. "Này..."

Tanjirō và Giyū cố kìm tiếng nấc nghẹn ngào. "Sabito... đồ ngốc, tôi đã bảo cậu-"

"Ugh-"

Sabito mỉm cười nhẹ nhàng, "Cho...cho tôi nói lời cuối cùng nhé?" Họ muốn từ chối nhưng Sabito đã đúng, cậu ấy sắp chết rồi. "...Xin lỗi, tôi không thể... sống sót... trở về... cùng các cậu đến Sagiri."

Giyū nghiến răng, "Chúng tôi giận cậu đấy, Sabito là đồ ngốc!"

"He he... nói với sensei, tôi xin lỗi..." Họ gật đầu với cậu ấy. "Và... hãy trở thành những sát quỷ nhân vĩ đại vì tôi." Sabito nói tiếp, "Nó đang tối dần..." Họ kìm nén tiếng khóc, căng tai ra để nghe mọi điều Sabito muốn nói. "Hãy trở thành... Sát quỷ nhân vĩ đại, và... chấm dứt nỗi đau của mọi người."

"Được, chúng ta sẽ làm!" Giyū siết chặt cánh tay Sabito, nước mắt chảy dài trên mặt cậu ấy. "Ugh-"

"Đồ...mít ướt... Giyū, Tanjirō... Tôi đi trước đây." Cậu ấy khẽ lẩm bẩm, rồi Sabito im lặng và đôi mắt sáng ngời của cậu ấy mờ dần.

Họ cùng nhau khóc bên thi thể đang nguội dần của Sabito, ôm chặt lấy anh trai mình khi mặt trời mọc trên bầu trời. Giá như họ nhanh hơn - giá như mặt trời mọc sớm hơn một chút - Sabito đã không chết. Có rất nhiều điều nếu như xoay quanh trong tâm trí họ, nhưng Sabito sẽ không trở về cùng họ trên Núi Sagiri.

Họ giao phó thi thể của Sabito cho một người muốn từ bỏ cuộc tuyển chọn, và người đó hứa sẽ hỏa táng Sabito một cách tử tế. Thật khó để chứng kiến ​​thi thể của Sabito ra đi, nhưng cuộc tuyển chọn vẫn tiếp tục.

Hôm nay là ngày thứ 5 của đợt tuyển chọn cuối cùng.

__________________________________________

Vào ngày thứ sáu, cả Tanjirō và Giyū đều rời khỏi trại để đi săn quỷ. Mỗi lần Tanjirō chặt đầu chúng, luôn có tiếng kêu thảm thiết từ những con quỷ lấy lại được nhân tính trong những khoảnh khắc cuối cùng của chúng. Giyū chiến đấu như một người hỗ trợ cho Tanjirō, mang đến cho cậu cơ hội tốt nhất để chặt đầu lũ quỷ.

"...Tôi ước mình có thể ghét lũ quỷ, nhưng cuối cùng... không phải lỗi của chúng khi mất đi nhân tính và ăn thịt người." Giyū khẽ lẩm bẩm. "Có... con quỷ thực sự nào để chúng ta giết không, Tanjirō."

Tanjirō mỉm cười buồn bã với Giyū, đôi mắt xanh sáng thường ngày của cậu ấy đã tối sầm lại như biển không đáy. "... Co, tổ tiên của quỷ... lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi chết chóc, đau khổ và tuyệt vọng của hắn, tôi biết..."

"Cậu biết?"

"Tôi biết chúng ta phải đuổi theo con quỷ đó ngay cả đến tận cùng địa ngục, và miễn là chúng ta còn thở.." Khuôn mặt thường ngày điềm tĩnh của Tanjirō vặn vẹo vì giận dữ. "Lưỡi kiếm của chúng ta sẽ lấy đầu hắn hoặc... chúng ta sẽ đưa hắn ra đối mặt với mặt trời và trả giá cho tội ác của hắn đối với nhân loại."

Giyū gật đầu. "Kibutsuji Muzan... khởi đầu cho mọi đau khổ trong sự tồn tại của loài quỷ."

________________________________________

Góc nhìn của Giyū

Sau đó, mọi chuyện trở nên mơ hồ với Giyū nhưng cậu vẫn nhớ mình đã cõng Sabito trở về trại. Cả hai người đều bê bết máu vì máu của Sabito. Nghĩ lại thì, haori của Tsutako-nee lại bê bết máu nữa rồi - cậu phải giặt sạch nó. Họ giữ lại thanh kiếm của Sabito, và phần cảm xúc trong tâm trí cậu trở nên tức giận với người bạn mới mất khi cậu nhận ra thanh kiếm đã "cùn" và sứt mẻ vì chiến đấu quá mức mà Sabito gây ra cho nó. Cậu tức giận với chính mình hơn, "Tôi nên kiểm tra Sabito nhiều hơn là chỉ kiểm tra những vết thương trên cơ thể, tôi đã không nghĩ đến việc kiểm tra xem cậu ấy có bảo quản thanh kiếm của mình đúng cách không."

"Tôi muốn từ bỏ, tôi không phải là một sát quỷ nhân. Xin hãy cho phép tôi đưa thi thể Sabito ra khỏi khu rừng này, cậu ấy đã cứu tôi... Tôi không muốn chúng ta chôn cậu ấy ở đây."

"Ồ... vâng, làm ơn..." Giọng nói của Tanjirō gần như không mạch lạc khi cả cậu ấy và Giyū đều buông thi thể Sabito ra.

Họ nhìn người tình nguyện đã mang Sabito đi, được hộ tống bởi những thực tập sinh khác muốn bỏ cuộc. Giyū cảm thấy có điều gì đó vỡ ra bên trong mình, giống như một sợi dây ràng buộc cậu lại với nhau.

"Này, Tomioka... Kamado. Ít nhất thì cũng uống chút gì đi." Đó là Murata và anh đang nhét một ống tre vào miệng họ. "Chúng ta vẫn đang trong giai đoạn Tuyển chọn cuối cùng, đây là ngày thứ 6! Thôi nào hai người..."

"Murata-san..." Tanjirō thì thầm nhẹ nhàng. "...Sabito, chúng tôi hứa với Sabito sẽ trở thành một sát quỷ nhân vĩ đại."

Murata gật đầu nhiệt tình, "Hai người các ngươi đều là những sát quỷ nhân vĩ đại! Chúng ta đều biết! Nào, ăn uống đi, mặt trời còn chưa mọc, sau đó nghỉ ngơi một chút."

"...Nghỉ ngơi-chúng ta-"

"ĂN!" Murata gầm gừ, "Ta lớn tuổi hơn cả hai đứa nên im lặng và ăn đi, lũ nhóc!"

Giyū thậm chí còn không biết món súp làm từ chim gõ kiến ​​có vị như thế nào, có lẽ nó rất ngon. Sabito đã bắt được con chim này phải không? Giyū muốn khóc vì món súp này nên được ăn cùng Sabito nhưng cậu ấy đã không còn ở đây nữa.

Sabito luôn bảo Giyū ngừng khóc. '... Tôi đã khóc đủ rồi, tôi phải tự dừng lại vì Sabito không còn ở đây để mắng tôi nữa.'

"Đây." Giọng Murata kéo cậu và Tanjirō ra khỏi dòng suy nghĩ. "Tôi giặt haori của các cậu bằng nước và yuzu tự nhiên mà tôi tìm thấy, chúng sạch hết mức có thể... vẫn hơi ẩm nhưng có còn hơn không."

"C-Cảm ơn Murata, chúng là của gia đình chúng tôi." Đúng vậy, chiếc haori kẻ caro của Tanjirō là do mẹ cậu ấy may trong khi chiếc haori đỏ thẫm của Giyū là của chị gái cậu.

"Cảm ơn... Murata."

Nhìn lại chiếc haori cậu mặc một lần nữa lại gợi lại cảm xúc đã lãng quên từ lâu, nhưng nó lại trỗi dậy. Cảm giác giống như khi Tsutako-nee chết và cậu chỉ có thể trốn trong chiếc tủ nhỏ xíu đó khi chị gái mình chết. Chiếc haori này nhuộm màu đỏ đen từ máu, và một lần nữa... khi Sabito chết, máu cũng thấm vào chiếc haori của cậu.

Tại sao Giyū lại không thể bảo vệ bất kỳ ai? Cậu thậm chí còn không thể ghét con Quỷ Tay, một đứa trẻ ẩn sâu bên trong khối thịt xấu xí đó muốn được ôm khi chết - Tanjirō nói rằng lòng căm thù và sự tức giận của họ có thể hướng đến tổ tiên của con quỷ, nhưng Muzan không ở trên ngọn núi này.

"Nè... Tanjirō, khi mặt trời lặn... chúng ta có thể săn quỷ không?" Giyū hỏi, giọng nói của cậu nghe thật xa lạ với chính cậu.

Tanjirō nhìn cậu với vẻ sửng sốt, cũng như những người còn lại trong trại. Đó là điều Sabito sẽ nói, không bao giờ là Giyū.

"Tất nhiên rồi... Tôi sẽ ở bên cạnh cậu, Giyū. Chúng ta hãy cùng nhau chiến đấu."

Đêm đó, trời mưa. Như thể bầu trời đang khóc, cùng họ than khóc. Giyū vung kiếm, nhanh hơn, mạnh hơn và mượt mà hơn bao giờ hết, đúng như cách Sensei đã dạy. Trái tim cậu kiên định như mặt nước khi cậu chặt đầu con quỷ thứ tư trong đêm nay.

"Giyū... cậu còn muốn săn thêm quỷ nữa không?" Tanjirō hỏi với nụ cười trên môi.

Cậu gật đầu. "...Tôi vẫn có thể tiếp tục." Cậu khẽ lẩm bẩm. "Nhưng tại sao... khi cuối cùng tôi cũng có thể làm được – giết quỷ, trở nên mạnh mẽ hơn... Tôi cảm thấy trống rỗng."

"Chúng ta chỉ cần đợi đến ngày cuối cùng thôi, Giyū... có lẽ khi chúng ta ra ngoài đó với tư cách là một thợ săn quỷ thực thụ..."

"Có lẽ..."

Đến ngày thứ 7, cả Giyū và Tanjirō đều đã dọn sạch lũ quỷ trên Núi Fujikasane.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top