Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Minh Dạ hồi phục, y thực sự bắt đầu cẩn thận dạy cho Đạm Đài Tẫn cách tu hành mỗi ngày, truyền thụ võ công cho hắn và dẫn dắt hắn lĩnh hội thiên cơ. Đạm Đài Tẫn thiên phú xuất chúng, tiến bộ tốc độ kinh người, ngay cả Minh Dạ cũng không khỏi trong lòng thở dài, mấy năm nữa nếu như hắn rơi vào ma tu, trên đời này không ai có thể so với hắn.

Hôm nay, khi Tắc Trạch đến, tình cờ nhìn thấy hai người đang ngồi dưới gốc cây của Cung Ngọc Khuynh, Minh Dạ đang dạy Đạm Đài Tẫn cách vẽ bùa. Tắc Trạch do dự hết lần này đến lần khác rồi kéo Minh Dạ sang một bên.

"Ma Thần từ lần trước bị trọng thương đã yên lặng hồi lâu, gần đây lại có động tĩnh."

“Tắc Trạch, nói trước mặt hắn cũng được.” Minh Dạ dịu dàng nói.

"Ôi, nhỏ giọng lại đi!" Tắc Trạch như bị giẫm phải đuôi, "huynh đường đường là một chiến thần oai phong không sợ trời đất, nhưng ta thì không!"

Hai người quay lại chuyện chính sau khi trêu chọc nhau, Tắc Trạch ngập ngừng nói: "Ma Thần càng ngày càng mạnh, huynh thân là Chiến Thần, không thể cứ như vậy tiếp tục chống cự, nâng cao sức mạnh của thần chủ mới là điều quan trọng nhất, ta thấy Thiên Hoan thánh nữ vẫn luôn âm thầm để ý huynh, nếu được huynh có thể cưới người đẹp về cùng nàng hợp tu, như vậy trong thời gian ngắn có thể nhanh chóng tăng cường, nhất định có cơ hội tốt đánh bại Ma Thần trong tương lai."

Minh Dạ cau mày và nghiêm túc nhìn Tắc Trạch, nói: "Ta không có tâm tư tình cảm với Thiên Hoan, làm sao có thể lợi dụng như vậy."

"Này! Nhìn dáng vẻ của Thiên Hoan đi, chỉ cần huynh ngỏ lời, cô ấy sẵn sàng thành thân cùng huynh ngay lập tức, cam tâm bị huynh lợi dụng."

"Không được," Minh Dạ nghiêng người như một lão già cổ hủ, "bất kể là thành thân hay hợp tu, trong lòng nhất định phải ở bên người mình yêu, mặc dù ta biết tâm ý của Thiên Hoan, nhưng ta không có tình cảm với cô ấy, gạt bỏ chuyện này đi và tìm cách khác nâng cao thần lực."

Nói xong, Minh Dạ trở lại bàn bên Đạm Đài Tẫn, Tắc Trạch lắc đầu rồi quay về.

“Ta đã nói huynh ấy sẽ không đồng ý.” Sơ Hoàng đợi cách đó không xa nhìn y châm chọc, thấy Tắc Trạch đi tới, cười nói.

“Ta cũng biết dưa ép sớm thì không ngọt, nhưng tình hình hiện tại không cho phép chúng ta từ từ nghĩ biện pháp.” Tắc Trạch thở dài, đi song song cạnh Sơ Hoàng.

"Ta nghĩ huynh nên ngừng suy nghĩ về chủ ý của Minh Dạ. Đừng nhìn dáng vẻ bình thường không thích nói chuyện của huynh ấy. Một khi huynh ấy đã quyết định trong lòng thì không ai có thể thuyết phục được." Sơ Hoàng nghĩ đến Đạm Đài Tẫn, người được đưa đến Thần giới, đây không phải là chủ ý không thể lung lay của Minh Dạ sao?

Dưới tàng cây của cung Ngọc Khuynh, Đạm Đài Tẫn tập trung vào tờ giấy phù chú trên bàn, đồng thời nói với Minh Dạ: “Sau khi cùng Chu thần nói chuyện trở về, sắc mặt người không được tốt lắm.”

"Tắc Trạch đề nghị ta thành thân với Thánh nữ Thiên Hoan, hợp tu với cô ấy để cải thiện thần cách và chiến đấu chống lại Ma Thần."

"Ở nhân gian, thành thân là một trong tứ đại hỷ sự của đời người, là chuyện đáng mừng." Sau khi hoàn thành một lá bùa, Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu nhìn Minh Dạ, phát hiện Minh Dạ cũng đang nhìn mình.

“Ta không thích Thiên Hoan, lại càng không thể hợp tu với người mình không thích.” Tiểu Chiến Thần vẻ mặt nghiêm túc nói.

“ Vậy Ma thần đánh đến thì phải làm sao?” Đạm Đài Tẫn đưa tấm bùa cho y kiểm tra, Minh Dạ gật đầu, đem tấm bùa hoàn mỹ cất vào trong túi.

"Nâng cao thần cách không chỉ có biện pháp hợp tu, luôn có thể tìm thấy một cách khác." Y nói.

"Ơ --" Đạm Đài Tẫn duỗi ra nửa bàn tay, giữa không trung bắt gặp vẻ mặt vô tội của Minh Dạ.

Bỏ đi, y muốn thì cho y vậy.

Đạm Đài Tẫn rất hiếm khi vẽ ra một lá bùa thành công, không ngờ lại bị y mặt không chút ngượng mà cướp mất, có ai ngờ Chiến thần Minh Dạ uy nghiêm lại có thể làm ra chuyện trắng trợn như vậy!

Sau khi quen thuộc với cuộc sống ở Thần giới, Đạm Đài Tẫn cảm thấy Thần giới cũng không khác gì nhân gian, vẫn chú trọng đến liên minh hôn ước, thậm chí tu hành cũng nguyện thử những phương pháp, đường tắt khác nhau, những người bước đi từng bước và chắc chắn như Minh Dạ thực sự chỉ là thiểu số, giống như những vị thánh tu hành sám hối ở nhân gian. Bằng cách này, Đạm Đài Tẫn không còn cảm thấy rằng Thần giới là không thể với tới.

Sau khi ý tưởng tồi tệ của Tắc Trạch bị bãi bỏ, Thiên Hoan không biết đã nghe được từ đâu và muốn tự mình thử. Chẳng dè, Minh Dạ không có ở đó khi cô đến thăm Cung Ngọc Khuynh, và chỉ có Đạm Đài Tẫn chăm chỉ ngồi dưới gốc cây hoàn thành bài tập do Minh Dạ giao. Đạm Đài Tẫn đã phải nếm trải những khổ sở ở nhân gian và chịu đựng đủ loại ánh mắt, loại người nào mà hắn chưa từng thấy qua? Ngay cả Nữ thần trông giống như Quan Âm cũng không thể che giấu những suy nghĩ đen tối dưới khuôn mặt xinh đẹp trước mặt hắn. Đạm Đài Tẫn không có ý định so đo với một nữ thần đang ghen tuông, nhưng Thiên Hoan không gặp được Minh Dạ, luôn muốn gây khó dễ trước khi chuẩn bị rời đi.

"Đạm Đài điện hạ thật là may mắn được Minh Dạ dạy dỗ, nhưng thiên phú trong chuyện tu hành này chiếm 90% công lực, nếu không có tiên duyên, cho dù có mười Minh Dạ điện hạ chỉ giáo, cũng rất khó để bồi dưỡng thành nhân tài."

Chiêu trò của Thiên Hoan bị Đạm Đài Tẫn thờ ơ, sau khi cung kính dỗ dành cô ấy vài câu, hắn không khỏi thở dài trong lòng, khó trách Minh Dạ tránh mặt cô ấy, thân là nữ thần, nhưng lại có dã tâm thế tục sâu sắc như vậy.

Đạm Đài Tẫn đang lơ đãng đi dạo thì một chiếc lá rơi vào tay hắn tạo ra âm thanh, khi nhìn lên thì đó là Minh Dạ đã về. Y cảm thấy vẻ mặt sững sờ của Đạm Đài Tẫn rất thú vị, đó là biểu hiện chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn, rất kỳ diệu.

"Thiên Hoan thánh nữ vừa mới rời đi." Đạm Đài Tẫn nói.

Đạm Đài Tẫn nhìn thấy nụ cười trên mặt Minh Dạ trong nháy mắt biến mất bởi vì lời nói của mình, lại quay về vẻ bảo thủ thường ngày, không khỏi cười ra tiếng.

"Ngươi cười cái gì?" Minh Dạ hỏi.

"Ta cười thần nữ có tâm, nhưng quân lại vô tình, giai  thoại liền hóa cát bụi."

Cả hai nhìn nhau cùng lúc bật cười. Minh Dạ không ghét Đạm Đài Tẫn trêu chọc mình, Thần giới trang nghiêm và lạnh lùng, y chưa bao giờ trải qua một cuộc trò chuyện thoải mái và dễ chịu như vậy.

"Cái này cho ngươi, nó có thể hấp thu vào cơ thể, chìm trong biển tâm, giúp ngươi tu luyện." Minh Dạ đưa một hạt châu tỏa sáng cho Đạm Đài Tẫn, giải thích cho hắn:

"Hạt châu này là do thần lực của mười hai vị thần chúng ta luyện hóa, được thêm vào bởi Đại Thành Văn Xương Phù của ngươi, Sơ Hoàng nói, nó có tác dụng ổn định trí nhớ phi thường hiệu quả, cho dù ngươi uống canh Mạnh Bà cũng sẽ không quên."

Những gì Sơ Hoàng nói có chút phóng đại, nhưng tiểu Chiến thần đơn giản tin điều đó, nếu không Minh Dạ, người luôn vô tư không cầu lợi, sẽ không cầu xin các vị thần cho một tia thần lực để luyện hóa hạt châu cho Đạm Đài Tẫn.

"Hội tụ thần lực của mười hai vị thần? Người hao phí nhiều tinh lực như vậy, chỉ vì làm cho ta một tiên bảo có thể trợ giúp ta tu luyện?" Đạm Đài Tẫn cảm thấy rằng hắn sẽ không để Minh Dạ phải tận tâm tận lực, nhưng sau đó lại nghĩ, Minh Dạ không phải đang cố gắng như vậy vì chính bản thân sao? Trong lòng liền nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Một con chim Trọng Minh mang sắc đỏ, trắng vỗ cánh bay vào Cung Ngọc Khuynh. Nó đáp xuống một cành cây và kêu lên hai lần. Minh Dạ nhìn lên và lại cau mày. Con chim nói: "Y lại đến! Y lại đến rồi!"

Mình Dạ quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy Đạm Đài Tẫn đang tò mò nhìn Trọng Minh Điểu, trong lòng lập tức nảy ra một ý tưởng.

Tắc Trạch đến thăm lại sau nửa tháng, khi bước một chân vào Cung Ngọc Khuynh, y tình cờ nhìn thấy Đạm Đài Tẫn mặc quần áo của Minh Dạ đang ngồi dưới gốc cây với vẻ mặt rất cứng nhắc.

“Thấy ta tới, huynh cũng không cần phải bày ra vẻ mặt này chứ!” Tắc Trạch giả bộ tủi thân, ngồi xuống đối diện Đạm Đài Tẫn, "ngày hôm kia huynh đi theo ta cầu xin một tia thần lực cho tiểu A Tẫn kia, rõ ràng vốn rất khiêm tốn thành khẩn, đạt được rồi lại trở mặt, vô tình tàn nhẫn vậy sao?"

"Tiểu A Tẫn?"

"Đạm Đài Tẫn tiểu điện hạ của huynh, gọi tiểu A Tẫn không đúng sao?"

Đạm Đài Tẫn không biết nên trả lời y như thế nào, nhưng dựa theo tính cách của Minh Dạ, đại khái là sẽ nói như thế này:

"Gọi tên người ta sao có thể tùy tiện như vậy!"

"Ô ô ô, tùy tiện?" Tắc Trạch trêu chọc hắn với nụ cười trên mặt, "Nguyệt Thần bảo huynh gọi là Tiểu A Tẫn thì huynh gọi, bây giờ ta gọi hắn là Tiểu A Tẫn ngược lại là tùy tiện? Huynh, huynh !Vì một tia thần lực của Nguyệt Thần mà "tùy tiện" như vậy còn có thể nói ra, thế mà không biết ngượng lại dạy bảo ta."

Đạm Đài Tẫn sững sờ, hắn lắp bắp khi nói chuyện với Tắc Trạch: "Nguyệt, thần lực ... thần lực của Nguyệt Thần...."

"Nguyệt Thần thích trêu chọc huynh nhất, nhưng mỗi lần bị nàng trêu chọc, huynh đều đỏ mặt, bây giờ nhắc tới Nguyệt Thần, huynh vẫn cứ như cũ ngáo ngơ." Tắc Trạch lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiêm mặt bắt chước lời Minh Dạ nói hôm đó: "Xin Nguyệt Thần đại nhân ban cho ta một tia thần lực để luyện hóa Văn Xương Bùa cho tiểu A Tẫn. Minh Dạ vô cùng cảm kích." Nói xong, y ngồi vỗ vỗ đùi cười thành tiếng.

Đạm Đài Tẫn không thể tưởng tượng được sự bối rối của Minh Dạ khi Nguyệt Thần mỉm cười yêu cầu y gọi mình là "Tiểu A Tẫn", hẳn là rất khó diễn tả khi nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Tắc Trạch.

“Thôi, không chọc huynh nữa,” Tắc Trạch mỉm cười và bắt đầu đề cập vào việc chính, “ngày hôm trước, ma thần đã xuất hiện ở vùng núi Tề Châu ở phía bắc. Theo lời kể của những người tận mắt chứng kiến, ma thần đã khôi phục thương thế, chỉ sợ sắp tới lại có một trận chiến kịch liệt, lúc trước lời ta nói, huynh cảm thấy thế nào?"

“Là chuyện gì?” Đạm Đài Tẫn làm sao biết là chuyện gì, hắn vô cùng chột dạ, cúi đầu hỏi.

"Đương nhiên là lấy Thiên Hoan, cùng nàng hợp tu!" Tắc Trạch quan sát vẻ mặt của Đạm Đài Tẫn nói.

"Ta chỉ hợp tu với người mình thích, vậy nên đừng đề cập đến chuyện này nữa." Minh Dạ đã từng nói với Đạm Đài Tẫn rằng y không có tình cảm với Thiên Hoan, nên việc trả lời câu hỏi của Tắc Trạch dễ dàng hơn nhiều.

Đạm Đài Tẫn trong lòng chửi thầm, thảo nào Minh Dạ nhất quyết đòi đổi quần áo, sau đó lại giấu mình không chịu gặp Tắc Trạch, hóa ra là bị y lôi thôi quấy nhiễu.

"Người mình thích? Đầu gỗ như huynh kiếm đâu ra người mình thích? Huynh mỗi ngày trốn trong Ngọc Khuynh cung ở cùng Đạm Đài Tẫn, có thể cùng hắn hợp tu sao?"

Đạm Đài Tẫn đang uống trà nuốt không trôi một ngụm nước nghẹn ở cổ họng, che ống tay áo ho dữ dội, trong lòng thầm nghĩ phong thái tiêu sái của Minh Dạ lại bị chính mình hủy mất.

"Huynh thực sự muốn hợp tu cùng hắn?" Nhìn thấy hắn như vậy, Tắc Trạch nghĩ rằng mình đã đánh trúng mục tiêu, vuốt cằm suy nghĩ rất nghiêm túc, "thật ra, điều đó không phải là không thể. Nguồn gốc của Đạm Đài Tẫn là có một không hai trên đời, thiên tư thì ưu việt ...Này, huynh có phải ngắm trúng hắn không?"

“Đừng nói nhảm!” Đạm Đài Tẫn ý thức được thanh âm của mình có chút lớn, xấu hổ ngồi xuống.

Tắc Trạch mỉm cười, với biểu cảm "Ta hiểu, ta hiểu mà! Huynh không cần vội giải thích". Đạm Đài Tẫn trong lòng nóng ruột, sợ là giải thích cũng không được......

Cho dù cả quá trình này có kỳ quái và vô lý đến đâu, thì ít nhất Đạm Đài Tẫn đã từ chối lời đề nghị của Tắc Trạch dành cho Minh Dạ, nhưng Đạm Đài Tẫn đã không nói cho Minh Dạ biết nội dung cuộc trò chuyện này, dù sao thì hắn thực sự cũng không biết phải nói như thế nào.

P/s: không hổ là thần thời gian có thể nhìn thấu tương lai:)) rồi cũng phải hợp tu thôi :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top