Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc chiến giữa Thần Vực và Ma Thần luôn cực kỳ bi thảm, từ khi Ma Thần bị thương lần trước, đã im hơi lặng tiếng mấy năm, khi trở lại thường còn lợi hại hơn trước.

Bầu trời phía trên sông Mặc được bao phủ bởi những đám mây u ám, và bên trên những tầng mây đó là nơi mà người phàm không thể nhìn thấy, Minh Dạ đã chiến đấu với ma thần từ lâu, và rất khó để phân thắng bại giữa họ. Đứng trên đài tiên của cung Ngọc Khuynh, Đạm Đài Tẫn chỉ có thể nhìn thấy sương mù ở cuối chân trời xa, Minh Dạ lần này đã vội vàng chặn Ma thần trên sông Mặc, cùng với tu vi không ngừng tăng của Ma Thần, làm cho cuộc chiến này thêm nhiều ẩn số.

Sau hai ngày hai đêm, Minh Dạ và các Thiên binh đều trở về Thần vực, trên mặt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi và kiệt sức. Sau khi Minh Dạ nói ngắn gọn vài lời với các vị thần, y đi thẳng trở về Cung Ngọc Khuynh và không gặp ai, để lại Thiên Hoan đang nóng lòng đến gần nhưng vô ích.

Những lời của ma thần luôn văng vẳng bên tai Minh Dạ, làm xáo trộn suy nghĩ của y —

"Minh Dạ, ta không ngờ ngươi lại tiếp thu được những tà môn ngoại đạo này!"

"Khó trách ngươi đem hắn giấu ở Thần Vực, thì ra là muốn thu thập ma khí, đối phó ta!"

"Ngươi cho rằng có thể dùng sức mạnh của mình giết ta sao? Minh Dạ, ngươi thật nực cười! Cho dù ta bị chính ma khí đả thương, ngươi cũng đừng hòng giết được ta!"

"Minh Dạ, ngươi sau cùng sẽ nuôi hổ gây họa..."

Ma Thần bị thương nặng lại trốn thoát, trận chiến của Minh Dạ còn khó khăn hơn lần trước, nếu ma khí của Đạm Đài Tẫn không được sử dụng để khiến hắn bị thương nặng vào thời điểm mấu chốt, thì chiến thắng của sông Mặc sẽ không thể đoán trước được. Những lời của ma thần cũng nhắc nhở Minh Dạ rằng Đạm Đài Tẫn có thể có ma khí đáng sợ như vậy khi hắn mới bước chân vào con đường tu luyện, nếu hắn lầm đường và trốn vào ma tu, thì không gì có thể sánh được với sức mạnh này, phải tìm cách áp chế nó!

"Lấy cái này và điều hòa nó trong đan điền." Không quan tâm đến trận chiến khốc liệt vừa kết thúc với ma thần, Minh Dạ đã tách một mảnh thần tủy của mình và đưa nó cho Đạm Đài Tẫn trước khi bế quan, hy vọng có thể áp chế yêu khí ma thần trong cơ thể hắn.

"Đây là gì?" Thấy sắc mặt y tái nhợt, Đạm Đài Tẫn cũng không để tâm đến mảnh thần tủy kia, "người cần lập tức bế quan dưỡng thương, chờ người khôi phục lại muốn cho ta cái gì để sau cũng được."

Nhưng tiểu chiến thần nhất quyết yêu cầu Đạm Đài Tẫn nhận nó, và hứa với y sẽ luyện hóa nó ngay lập tức, Đạm Đài Tẫn bướng bỉnh không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.

Minh Dạ sau khi trở về liền bế quan nhiều ngày, Đạm Đài Tẫn cùng y đồng thời bế quan luyện hóa thần tủy, ra ngoài đã lâu nhưng Minh Dạ vẫn chưa xuất quan, hắn rất lo lắng cho tình trạng của y, nhưng sợ rằng y đang ở thời điểm quan trọng nên cũng không dám quấy rầy, nghĩ đến Tắc Trạch đã trao đổi cùng y rất nhiều ngày trong tuần, và có lẽ biết một vài điều về tình hình của Minh Dạ, hắn liền rời Cung Ngọc Khuynh đi tìm Tắc Trạch.

“Minh Dạ vẫn chưa có động tĩnh sao?” Nguyệt Thần lo lắng hỏi.

"Khi trở lại vào ngày hôm đó, sắc mặt của huynh ấy rất tệ, và có thể phải nhập thất trong mười ngày nửa tháng nữa." Tắc Trạch đáp.

Hôm nay không chỉ có Đạm Đài Tẫn đến tìm Tắc Trạch, mà bao gồm cả Nguyệt Thần, Mộc Thần, Lôi Thần và Sơ Hoàng đều ở đó. Nhìn thấy nhiều người ở đây như vậy, Đạm Đài Tẫn định rời đi và quay lại vào ngày khác, nhưng liền dừng lại vì lời nói của bọn họ.

"Ma Thần hiện tại lợi hại như vậy, Minh Dạ có thể chống đỡ được bao lâu? Tốc độ tu luyện của Đạm Đài Tẫn quá chậm, khi nào thì có thể đắc đạo, mất đi tà cốt?"

"Nếu như Đạm Đài Tẫn có thể nhanh chóng đắc đạo tiêu trừ tà cốt của hắn, như vậy ma thần cũng sẽ yếu đi, đánh bại hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều."

"Đợi Đạm Đài Tẫn e rằng không được, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi."

"Ta đã sớm nói qua, phương pháp của Minh Dạ sẽ không có tác dụng, mang xác phàm của Ma Thần vạn năm sau đến Thần giới độ hóa, rủi ro thực sự khó lường. Nếu Đạm Đài Tẫn rơi vào ma tu trong khoảng thời gian này, làm sao tam giới có thể chịu được sự tàn phá của hai ma đầu? Thần Vực chắc chắn sẽ ly tán."

"Bây giờ nói những điều này cũng vô nghĩa. Lúc đó chúng ta đều đã khuyên can Minh Dạ. Nếu phàm thai của hậu thế ma thần đã ở đây, chúng ta phải giúp Minh Dạ độ hóa Đàm Đài Tẫn."

"Thần lực của chúng ta toàn bộ đều giao cho y luyện hóa tiên bảo, trợ giúp Đạm Đài Tẫn tu luyện, đáng tiếc tam giới không đợi được lâu như vậy."

"Ma Thần trời sinh tà cốt, hiện tại tốc độ so với thiên phú vượt trội, đều không lãng phí tinh lực của Minh Dạ, chỉ tiếc là thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều. . . "

"Nếu ngày đó thực sự đến... Đạm Đài Tẫn sẽ thế nào?"

"Một ma thần trong tam giới đã khó đối phó rồi, nếu như Đạm Đài Tẫn cũng đọa ma, chỉ có thể. . . "

-------------

Đạm Đài Tẫn không biết lúc nào đã trở lại Ngọc Khuynh cung, khi đến gốc cây bọn họ thường cùng dạo bước, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh. Những lời nói của các vị thần vẫn còn quay cuồng trong tâm trí hắn, giống như lưỡi kiếm sắc bén lơ lửng trong không trung bất ngờ tấn công tới, Đạm Đài Tẫn bị những lưỡi kiếm sắc lạnh đó xuyên qua, sự thật giống như lăng trì tàn nhẫn cào vào máu thịt hắn. Niềm hạnh phúc khi được cận kề Minh Dạ trong quá khứ đều tan thành bọt nước như mơ, một cơn gió thoảng qua cũng chẳng còn lại gì.

"Ta không phải Minh Dạ tái sinh, ta là Ma Thần tái sinh. . . " Đạm Đài Tẫn nhỏ giọng nói, không khỏi tự giễu cười nhạo.

Chỉ vì tương tư mà hắn có một giấc mộng xuân thu, cho rằng mình cũng sẽ là chiến thần đệ nhất tam giới, thống trị thiên hạ trong tương lai, và con đường tu hành là vô tận. Mỗi ngày hắn đều xoay quanh Minh Dạ, hy vọng rằng có thể phi thăng như y càng sớm càng tốt, ai có thể ngờ rằng cuối cùng hắn, Đạm Đài Tẫn, lại là một ác ma bị vạn người khinh bỉ, và y mang hắn đến Thần giới là vì mục đích khác, thật buồn cười còn muốn leo lên đỉnh cao Thần Vực! Những vị thần cao cao tại thượng đó có lẽ trong lòng đã vô số lần xem thường hắn, giống như khi hắn ở Cảnh Quốc, Thịnh Quốc, và thậm chí là Diệp phủ.

Minh Dạ cứu mình chỉ là để hấp thụ ma khí đối phó với ma thần hiện tại, cho dù y mượn thần lực từ các chư thần để luyện hóa tiên bảo, hay tự mình truyền thụ phương pháp tu luyện, thậm chí ép nhận vật trước khi bế quan, tất cả đều không phải để nhanh chóng tịnh tiến tu vi của bản thân rút ra ma khí của hắn sao? Pháp môn gọi là "Chỉ điểm nhất nhị" này có gì khác biệt với quản thúc, giám sát? Một ngày nào đó, nếu bản thân đọa ma, điều duy nhất chờ đợi chỉ là cái chết, chỉ sợ thân thể phàm trần này sẽ bị bọn họ đánh tan nát và không bao giờ tái sinh được nữa.

"Minh Dạ chiến thần, tại sao chúng ta lại giống nhau như vậy?"

"Đây là cơ duyên vạn năm giữa chúng ta, sau này ngươi sẽ biết"

Không cần sau này, giờ đây Đạm Đài Tẫn đã biết điều đó. Những lời của Minh Dạ vẫn còn văng vẳng bên tai khi hắn lần đầu tiên đến Thần Vực, nhưng lúc này Đạm Đài Tẫn chỉ đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ về nó.

Hắn mệt mỏi ngồi dưới gốc cây, trên bàn đá vẫn còn bài tập của Minh Dạ để lại cho hắn, mỗi tập đều là thành quả miệt mài của họ trong mấy năm qua, giờ nó vô cùng gai mắt, Đạm Đài Tẫn gạt mấy thứ trên bàn rớt xuống đất, hô hấp dồn dập, trong mắt tràn đầy hận ý.

Hắn đau lòng nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại vang lên một giọng nói không thuộc về mình, giọng nói đó không phải là bóng đen sâu thẳm trong lòng, nhưng cũng không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy.

"Ngươi xem, người của Thần Vực chính là giả nhân giả nghĩa như vậy, hiện tại ngươi đã hối hận chưa?"

"Là ai!"

"Ta là ngươi, ngươi là ta —— Đạm Đài Tẫn, ngươi không nên bị thần linh giam cầm như chó, ngươi nên hận bọn chúng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top