Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Dạ ngồi trên bục bên cạnh cột trời, tất cả những gì có thể nghĩ đến là giấc mơ hoang đường mà y có với Đạm Đài Tẫn ngày hôm đó. Sau khi từ trong mộng tỉnh lại, y nhớ nhung hắn rất nhiều, thậm chí ngay cả những ngày túc trực ở đây cũng trở nên chậm chạp khổ sở, y hận không thể ngay lập tức quay về Ngọc Khuynh cung. Sẽ luôn có một người đợi y dưới gốc cây, và Minh Dạ đột nhiên nhận ra rằng, bản thân thích hắn, kiểu tình yêu mà y thực sự muốn dành thời gian cho đối phương.

Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, thiên binh đến báo rằng có một lượng lớn yêu ma đang tập trung về Ma Vực, Minh Dạ chỉ có thể kiềm chế tâm trí và tự mình đi xem xét.

Một ngày sau, các vị thần giáng trần. Trên tế đàn cao nhất của Thượng Thanh Thần Vực, các vị thần cuối cùng cũng chờ đợi được tin xấu nhất, Minh Dạ đã tận mắt chứng kiến ma thần triệu hồi yêu ma trong ba cõi để chuẩn bị cho đồng bi đạo, tình thế đã vô cùng cấp bách. Kể từ ngày đó, toàn bộ Thần Vực trở nên bận rộn và hoảng loạn, Đạm Đài Tẫn đã không gặp Minh Dạ trong nhiều ngày cho đến khi Tắc Trạch đột ngột đến thăm.

“Chư thần mang ta đi đâu?” Đạm Đài Tẫn đi theo Tắc Trạch, theo sau là mấy vị thần binh, chẳng lẽ y thật sự muốn tìm một chỗ thanh vắng để kết liễu mình?

"Minh Dạ không thể rời đi và nhờ ta bố trí ổn thỏa cho ngươi. Bây giờ Thần Vực không còn an toàn nữa, ta sẽ đưa ngươi đến bến phà Thần Vực, bọn họ có thể mang ngươi đến chốn Bồng Lai." Tắc Trạch và Đạm Đài Tẫn đứng ở phà, bầu không khí tĩnh lặng che giấu cơn bão sắp tới. Bất kể các vị thần nghĩ gì về Đạm Đài Tẫn, miễn là quyết định của Minh Dạ, họ sẽ tín nhiệm hoàn thành, bất kể đó có phải là phương pháp bọn họ chấp thuận hay không.

“Người định làm gì?” Đạm Đài Tẫn hỏi y.

"Thần yêu thế nhân, vì tứ châu tam giới, huynh ấy sẽ chiến đấu với ma thần đến cùng." Tắc Trạch mỉm cười, nhìn hắn, một tia nghi hoặc chợt lóe lên trong mắt, sau đó y ngạc nhiên nói: "Khi ở Ngọc Khuynh cung, ta còn tưởng rằng là bởi vì được thần khí của Minh Dạ bao phủ quanh năm, cho nên khí tức của ngươi bị áp chế, khi đến đây, ta mới biết rằng huynh ấy lại làm liều như vậy."

Đạm Đài Tẫn không biết tại sao nhìn y, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Huynh ấy cho ngươi thần tủy khi nào?” Tắc Trạch hỏi.

“Thần tủy của Minh Dạ?” Đạm Đài Tẫn so với y còn ngạc nhiên hơn, đột nhiên nhớ tới đồ vật mình vội vàng nhét vào trước khi bế quan lần trước, khối băng tinh thể kia lại chính là thần tủy của Minh Dạ. Minh Dạ đã nhiều lần yêu cầu hắn luyện hóa nó trong đan điền của mình trước khi bế quan, và bây giờ đây mảnh thần tủy này đã được hợp nhất với Đạm Đài Tẫn.

Tắc Trạch không thể tin nhìn chằm chằm Đạm Đài Tẫn, khí tức xung quanh hắn, nếu bản thân Đạm Đài Tẫn không nói chuyện, hắn gần như có thể giả mạo Minh Dạ. Dưới sự trấn áp của mảnh thần tủy đó, ma khí trong cơ thể hắn trở nên không thể nghe thấy, không khác gì nhiều so với hoa cỏ thần tiên trong Thần Vực. Y lại chớp mắt, và lại cảm nhận một sự kinh ngạc chết người. Kỳ lạ, Minh Dạ làm thế nào để lại nhiều sức mạnh thần thánh như vậy trong cơ thể Đạm Đài Tẫn, trên đời này còn có cách nào khác ngoài hợp tu... hợp tu! ?

Đạm Đài Tẫn nhìn khuôn mặt của Tắc Trạch đang chăm chú nhìn mình chuyển từ xanh xao sang tím tái, chỉ trong hai hơi thở, biểu cảm của y thay đổi liên tục, có thể nói là rất vi diệu. Tắc Trạch liếm môi, ngơ ngác mở miệng mấy lần, bởi vì ngại nên không dám hỏi. Đạm Đài Tẫn mặc dù không biết cái gì làm cho miệng mình nóng như vậy, nhưng hắn theo bản năng cảm thấy không nên hỏi gì thì tốt hơn.

"Các ngươi..." Tắc Trạch thận trọng nói.

Đạm Đài Tẫn trở nên lo lắng.

Tiếng chuông trong Thần Vực vang lên, mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn. Sự bối rối của Tắc Trạch biến mất không dấu vết, và y trở nên cực kỳ nghiêm túc.

“Các ngươi lập tức xuất phát, không được chậm trễ.” Y lập tức phát lệnh phía sau thần binh.

Nói xong, bóng dáng y biến mất ở bến phà. Và những cơn gió lồng lộng bay vút lên trời, quét qua cửa phà với những tiếng rít, thổi những làn sóng không ngừng trên mặt nước phẳng lặng. Ngay khi thiên binh yêu cầu Đạm Đài Tẫn lên thuyền, hắn đột nhiên ngã quỵ và bất tỉnh. Đạm Đài Tẫn đứng chắp tay, từ từ rời phà và biến mất.

Bên cạnh Thiên Trụ, Minh Dạ đã cố gắng hết sức để phong ấn tà cốt sau nhiều ngày chiến đấu đẫm máu, nhưng ma thần quá mạnh. Ánh sáng của Cửu Quang Thiên Cương Trận tỏa sáng rực rỡ trên đầu họ, nhưng vẫn chưa đến lúc hoàn thành. Sơ Hoàng và Tắc Trạch cũng đang ở giai đoạn cuối của trận chiến, y bị mắc kẹt bởi tà cốt phong ấn và không thể di chuyển nửa bước, vì vậy đành phải nhìn Tắc Trạch hy sinh bản thân để trấn áp Ma Vực, cuối cùng trở thành Hoang Uyên. Để cứu lấy mình, Sơ Hoàng đã bị hàng ngàn mũi tên từ nỏ đô thần xuyên qua và rơi xuống cát bụi. Tiếng cười vô lương tâm của ma thần vang vọng giữa đất trời, khiến người ta run sợ và hoảng hốt. Hắn đóng đinh Minh Dạ vào cột trời, và không một ai trên thế gian này có thể sánh ngang với hắn được nữa.

“Ngươi có biết vì sao thua ta không?” Ma Thần treo lơ lửng trên không, cách y rất gần.

Minh Dạ phun ra một ngụm máu và thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như một ngọn đuốc.

“Minh Dạ, ngươi cũng có thể điều chỉnh khí tức bên trong của mình để xem điều gì đang cản trở ngươi mà.” Ma Thần lại cười nói.

Lúc đó Minh Dạ mới nhận ra rằng hơi thở trong cơ thể mình bị cuốn theo những làn ma khí của Ma Thần, âm thầm giam y lại, sau đó Ma Thần lợi dụng sơ hở mà đánh tới. Trong lòng Minh Dạ nổi sóng, chỉ có một người có thể lẻn vào tâm hải y, để lại thứ này trong đan điền.

"Minh Dạ, ngươi đã quên rằng hắn là ta và ta là hắn sao? Ngươi luôn muốn giết ta, nhưng lại có tục niệm phàm trần với hắn, ngươi sẽ không ghét mà yêu ta đấy chứ?"

Ma thần ảnh hưởng đến ma khí trong cơ thể Minh Dạ, Minh Dạ đau đớn rên rỉ, một tơ máu chảy ra từ khóe miệng.

“Ta đã nói rồi, ngươi sẽ nuôi hổ gây họa.” Hắn kiêu ngạo đến mức không nhịn được cười điên cuồng.

Đạm Đài Tẫn sẽ không phản bội ta!

Minh Dạ cố gắng hết sức để trốn tránh sự thật tàn khốc trong lòng, nhưng lại không thể nghĩ ra điều gì khác để giải thích cho tất cả. Tại sao? Y muốn tóm lấy Đạm Đài Tẫn và hỏi hắn tại sao! Ngay cả khi chết, y vẫn muốn nghe chính Đạm Đài Tẫn nói điều đó. Nhưng đã quá muộn, y bị đóng đinh ở cột trời căn bản không thể động đậy, huống chi là tra hỏi Đạm Đài Tẫn, ngay cả cử động ngón tay cũng đã khó khăn rồi.

Ma Thần giơ tay, rót một luồng ma khí vào trong cơ thể Minh Dạ, kiêu ngạo nói: "Không ai có thể chống lại ta, kể cả ngươi, Chiến Thần! Ta đã nói, sẽ không giết ngươi đương nhiên không nuốt lời, nhưng ta muốn luyện ngươi thành yêu long, để ngươi tự mình tàn sát tam giới, giết hết đồng liêu."

Ánh sáng bầu trời đột nhiên xuất hiện và Cửu Quang Thiên Cương Trận hình thành.

Minh Dạ dùng tay trái chộp lấy Ma Thần, khinh bỉ mắng: "Thật đáng tiếc, ta không thể làm theo ý ngươi. Ta đã nói ngươi không thể trốn thoát, khai trận!"

Cửu Quang Thiên Cương Trận trút xuống với sự đàn áp của các vị thần thượng cổ, Tinh Phạt giống như một luồng sáng thiên thể xuyên qua pháp trận chỉa vào ma thần. Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì khác, chỉ có thể buông Minh Dạ ra để y ngã xuống. Thần lực của Chiến Thần đã cạn kiệt, nhưng Ma Thần, kẻ bị Tinh Phạt làm trọng thương, đang thoi thóp trút hơi thở cuối cùng, sau lưng là một ngọn núi hùng vĩ, và Ma Thần đang nghiến răng nhìn trời.

Các vị thần trên Thần Vực nhìn nhau và ngầm mỉm cười. Trong khoảnh khắc, bầu trời và mặt đất tỏa sáng rực rỡ, khí đục và suy đồi bị xua đi, và khí tức nhẹ nhàng của các vị thần bao trùm vũ trụ. Bi thương của Minh Dạ không thể kiểm soát được, những giọt nước mắt tràn qua mi và bị gió thổi bay cùng với các vị thần tiêu tán.

"Ta sẽ- quay lại." Lời thì thầm cuối cùng của Ma Thần lướt qua bên tai Minh Dạ, bị gió lốc tứ châu tam giới thổi bay đi.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top