Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều năm trôi qua, những người còn sống sót của Thần Vực đã tìm kiếm mọi thứ còn sót lại trên chiến trường, nhưng không thấy Minh Dạ đâu cả. Mà cách đó trăm dặm, Đạm Đài Tẫn từ trong ác mộng tỉnh lại, tiểu giao long được nuôi dưỡng bằng nội khí, lật người tiếp tục kề sát trong ngực hắn ngủ say.

“Câm miệng.” Đạm Đài Tẫn trong bóng tối thấp giọng nói, giống như đang cùng ai đó không nhìn thấy trò chuyện.

"Sợ cái gì? Ta chỉ là tàn hồn mà thôi! Ta với ngươi là một thể, chỉ cần hợp nhất, ta và ngươi liền có thể một đường lội ngược dòng, trở lại đứng đầu tứ châu tam giới. Ngươi dẫn ta nhập vào thân thể của ngươi, trước tiên luyện hóa con rồng này thành ma giao, dẫn hắn càn quét tam giới cho chúng ta."

Đạm Đài Tẫn cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắt như dao: "Ta và ngươi là một, cho nên ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì? Từ lần đầu tiên gặp mặt ngươi tại Thần Vực, ngươi đã không muốn để ta sống, phải không? Bây giờ lại đang mê hoặc ta để cho ngươi chiếm lấy thân thể này, ta sợ ngày mà ngươi thành công chính là ngày linh hồn ta tan biến. Ý tưởng luyện Minh Dạ thành một con ma giao quả không tồi, nhưng y chỉ có thể được cưỡi bởi một mình ta. Trong tương lai, tứ châu và tam giới sẽ chỉ thuộc về một mình ta, còn ngươi ... tại sao ngươi không yên tâm cút đi."

Ma Thần kinh ngạc, Đạm Đài Tẫn trong lòng trầm mặc vậy mà cất giấu bao nhiêu tâm tư, hắn lại đổi ý cho rằng nếu vị trí của bọn họ hoán đổi, hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống nhau. Minh Dạ quên rằng hắn và Đạm Đài Tẫn là cùng một người, nhưng chính bản thân cũng bỏ qua điều đó.

"Được lắm." Ma Thần cuối cùng cũng buông bỏ thiện chí đạo đức giả của mình, "ngươi cho rằng ta và Minh Dạ đều bị thương thì ngươi có thể lợi dụng cơ hội sao? Thật nực cười, ta có thể tìm ra ngươi, cho dù chỉ còn lại một tia tàn hồn, ngươi cũng trốn không thoát lòng bàn tay ta."

Giọng nói của ma thần biến mất với sự thù hận, Đạm Đài Tẫn đổ mồ hôi lạnh. Hắn khó chịu đến mức không ngủ được nữa, chỉ có thể đứng dậy ôm Minh Dạ vào lòng, khoác áo đi ra sân. Hắn tình cờ nhìn thấy con chim sẻ trắng đỏ đang mắng những con chim phàm trần khác bay lượn trên cành. Khi Đạm Đài Tẫn tìm thấy Minh Dạ trong đống đổ nát của thần ma đại chiến, con chim sẻ này đã ở bên cạnh hắn, Đạm Đài Tẫn lo lắng rằng nó sẽ báo cáo ra bên ngoài và thu hút các thần binh, nhưng có vẻ như cái đầu nhỏ của con chim này thực sự không có trí khôn gì, cuối cùng ríu rít theo hắn về đây.

"Ngươi hái gừng làm gì! Định hầm Chiến thần à?"

"Bản tôn muốn ngươi hái các loại thảo mộc bồi bổ cơ thể chứ không phải cây ngải cứu để mọc tóc!"

Con chim vàng anh nhỏ bồn chồn oan uất: "Ngải cứu cũng có thể thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ máu ứ."

"Câm miệng! Câm miệng! Còn dám cãi lại ta, chim trên đời đúng là không phân cao thấp!"

Một hàng chim muôn màu tụ tập trên cành không dám lên tiếng, sau cùng thì đám chim ưng trên ngọn đồi bên cạnh cũng bị nó va phải, xoay tròn trên không trung và rơi xuống hồ, kể từ khi đến đây, nó đã trở thành vua của ngọn núi này. Những chú chim nhỏ lại vỗ cánh và đi hái thảo mộc một lần nữa, sau đó chúng mới nhìn thấy Đạm Đài Tẫn đang xem náo nhiệt.

“Chim sẻ.” Đạm Đài Tẫn gọi nó.

Tâm trạng của Trọng Minh vừa mới bình tĩnh lại bùng nổ, "bản tôn không phải là chim sẻ! Bản tôn là Trọng Minh! Bản tôn là thần điểu Trọng Minh do Chiến thần thượng cổ để lại! Phàm nhân như ngươi thật tự phụ, ta thực sự không biết tại sao Minh Dạ lại thích ngươi, một kẻ không biết cách cư xử."

“Y không thích ta.” Đạm Đài Tẫn thu hồi nụ cười trêu chọc, vẻ mặt đau khổ nhìn tiểu giao long đang ngủ say trong lòng mình.

“Ngươi kể chuyện cười còn hay hơn cả Tắc Trạch,” Trọng Minh điểu mỉa mai nói, “chiến thần uy nghiêm của chúng ta từ khi nào mà giống như khỉ con đang tập yêu vậy, mỗi ngày đều tìm kiếm những thứ tốt nhất cho ngươi trong Thần Vực, vì một tia thần lực của Nguyệt Thần, thậm chí không cần mặt mũi, nói những câu buồn nôn đó, tưởng chừng như đã phạm đến phong thái của y."

"Y làm tất cả những điều này, chỉ vì sợ ta sa vào ma đạo, có gì lạ?" Đạm Đài Tẫn hỏi ngược lại.

"Sợ ngươi đọa ma sao? Vậy hẳn là sẽ xâm nhập tâm trí của ngươi, hủy diệt thần trí, để ngươi nửa điên nửa dại giống như giòi bọ bị nhốt ở tháp trấn yêu tại Thần Vực, để ngươi không thể đầu thai, cầu chết không được, vậy ngươi sẽ không cách nào đọa ma nữa."

Đạm Đài Tẫn trợn to hai mắt, chẳng lẽ Thượng Cổ Chiến Thần sinh ra ở âm phủ sao? Tại sao thần điểu chiến thần ở bên cạnh hắn lại giống như Diêm Vương đáng sợ như vậy?

“Thần Vực còn có tháp trấn yêu sao?” Đạm Đài Tẫn hỏi.

"Đương nhiên, phàm là yêu  ma bị đưa đến Thần Vực đều bị ném vào trong, a! Ngươi là ngoại lệ! Minh Dạ này không biết suy nghĩ cái gì, chẳng những kiên nhẫn quan tâm ngươi, còn sợ ngươi sẽ bị ma khí trong cơ thể mê hoặc, khi bị thương, y cưỡng ép tách thần tủy cho ngươi, ta nghĩ y mất trí rồi!" Trọng Minh càng nói càng tức giận, lông trên đầu đều muốn xù lên.

“Tách thần tủy ra...có đau không?” Đạm Đài Tẫn nhớ tới ánh mắt kinh ngạc mà Tắc Trạch nhìn mình trên chuyến phà của Thần vực, lúc đó hắn không có thời gian hỏi thêm gì.

Trọng Minh nghiêng đầu như đang nghe một câu chuyện cười, "những gì ngươi nói, có thể gọi là đau sao? Y rõ ràng vứt nửa cái mạng vào đó, ngươi cứ thế dùng từ 'đau' để nhắc tới sao? Ngươi là phàm nhân sao có thể cảm nhận được nỗi đau mà thần linh phải chịu khi tự mình rút tủy, còn đau hơn chặt tay chân, móc mắt cắt lưỡi, bị treo lên bằng móc trong cái nóng như thiêu đốt mỗi ngày. "

Trọng Minh Điểu đã cố gắng hết sức để nói với Đạm Đài Tẫn nỗi đau khi tước bỏ thần tủy của mình từ góc độ phàm nhân, nhưng lời nói của nó có hạn nên chỉ có thể diễn tả cảm giác này bằng nỗi đau thể xác. Nhưng Đạm Đài Tẫn mơ hồ hiểu được ý của nó, trong lòng dâng lên một tia hoang mang.

"Chỉ cần không phải là đọa thần, chết đi có thể sống lại, nhưng thần tủy không toàn vẹn thì không được." Trọng Minh Điểu nói nhiều như vậy, còn không bằng một câu ngoài ý muốn này, lại khiến cho Đạm Đài Tẫn chấn động hơn nữa.

“Nếu thần tủy không toàn vẹn thì sao?” Đạm Đài Tẫn hỏi.

“Đừng lo lắng, Minh Dạ vẫn chưa chết,” Trọng Minh điểu nghĩ rằng hắn lo lắng cho tình hình của Minh Dạ vào lúc này, “thần cầu tan biến, miễn là ngươi giữ được thần tủy, y có thể bình an đầu thai, gần giống như ma thần đó, nhưng thần tủy không nguyên vẹn ... .Ngươi có biết điều gì sẽ xảy ra nếu Ma Thần mất đi tà cốt không?"

"Ma Thần không có tà cốt, một khi bị giết sẽ hoàn toàn tan thành mây khói."

"Đúng, thần cũng giống như vậy, tuy nhiên sẽ luôn có những ma thần mới được sinh ra khi thế gian tiếp tục hỗn loạn, nhưng nếu các vị thần không còn nữa thì đó chính là kết thúc."

Không còn nữa--

Đôi tay của Đạm Đài Tẫn run rẩy và hắn nhẹ nhàng che ngực, giao long cuộn trong vòng tay lại lật người.

Đạm Đài Tẫn bị vật nhỏ đè lên ngực ép đến không thở được, cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, trong đầu vô số thanh âm trách mắng cùng chất vấn.

Tại sao Minh Dạ không nhốt ngươi lại trong Tháp Trấn Yêu?

Chẳng phải đã nói tất cả những gì y làm cho ngươi đều là vì bản thân sao?

Đường đường là Chiến Thần sẽ thèm muốn ma khí ghê tởm trên người ngươi sao?

Liệu có thần minh nào lại diễn kịch sắp xếp mọi đường lui cho ngươi ư?

Cứ trực tiếp ném ngươi vào Tháp Trấn Yêu sẽ bớt phiền phức hơn--

“Câm miệng.” Đạm Đài Tẫn khó có thể đứng vững, dựa vào trên khung cửa thấp giọng lẩm bẩm một mình.

"Tên to gan, sao dám bảo ta câm miệng!" Trọng Minh Điểu vỗ cánh, tràn đầy phẫn nộ, "lần trước, Minh Dạ vì để ngươi không bị ảnh hưởng bởi ma thần, đã bỏ qua vị trí Trường Trạch, và sớm ngăn cản hắn ở Mặc Hà, hại bản tôn cũng xém gặp nạn, tất cả những thứ này đều là do ngươi!"

“Câm miệng.” Đạm Đài Tẫn ngồi ở cạnh cửa, ngữ khí trở nên yếu ớt.

"Hừ! Trong khi từ chối Thánh Nữ Thiên Hoan với câu 'không có người mình thích', y sẵn sàng cùng ngươi hợp tu, còn nói đầu óc không mê muội!" Những lời của Trọng Minh Điểu giống như một cú đấm không thể tránh né, giáng xuống trái tim đang vỡ vụn của Đạm Đài Tẫn.

“Y… y không thích ta.” Đạm Đài Tẫn lần thứ hai nói câu này, nhưng giọng điệu không còn kiên định như lúc đầu nữa.

"To gan! Có phải ngươi đang châm biếm Chiến Thần Minh Dạ là một tên khốn dám làm nhưng không dám nhận sao? Bổn tôn đã nhìn thấy các ngươi ngang nhiên làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt trong Ngọc Khuynh cung, ngươi còn không thừa nhận!"

Đúng vậy, Minh Dạ không phải là hạng người nhẫn tâm và vô liêm sỉ, tâm tính của y là thứ vững chắc và ngay thẳng nhất trên đời, giống như ánh mắt trong sáng và kiên định ấy, dù Đạm Đài Tẫn có từ chối thừa nhận như thế nào thì nó cũng sẽ luôn rơi vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim hắn, nơi đã bén rễ và không bao giờ phai nhạt.

Đạm Đài Tẫn ngạc nhiên chạm vào mặt, nó ướt đẫm cùng với nỗi đau không thể nói nên lời giày vò hắn.

Ngươi xứng sao, Đạm Đài Tẫn?

Trên đời này, tứ châu tam giới đã trải qua mấy ngàn năm, sẽ không có người thứ hai nào đối xử chân thành với ngươi như vậy, chính ngươi lại vì nghi ngờ mà đẩy người ấy xuống vực sâu, ngươi so với Ma Thần còn độc ác hơn cả trăm lần? Ngươi khác với những kẻ bắt nạt ngươi trong quá khứ như thế nào? Ngươi xứng đáng với tất cả những đau khổ mà ngươi đã phải gánh chịu!

Trọng Minh Điểu hót líu lo một lúc rồi bay đi một cách nhàm chán khi nhìn thấy Đạm Đài Tẫn không nói một lời. Đạm Đài Tẫn ngồi bên cửa từ sáng sớm đến tối mịt, nhìn ánh bình minh đang dần lên, lòng hắn rối bời. Mãi cho đến khi con rồng nhỏ trong lòng lại cử động, hắn mới như tỉnh mộng, mang nó về nhà như thể ôm bảo bối vô thượng trong tay.

Kể từ hôm đó, Trọng Minh nhận thấy Đạm Đài Tẫn trở nên u ám hơn, thường thì nói tám câu mới nhận được một câu trả lời hời hợt của hắn. Tuy nhiên, Đạm Đài Tẫn cũng cùng nó lên núi tìm thuốc, càng chăm sóc Minh Dạ chu đáo, thường xuyên ở bên Minh Dạ cả đêm không ngủ, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.

Một ngày nọ, khi Đạm Đài Tẫn đi hái thảo mộc về, một cơn gió mạnh đập vào lưng hắn ngay khi vừa bước vào phòng, không kịp phòng bị, hắn hành động chậm chạp, và khi quay người lại để phản công, đã bị bắt và ấn tay lên bàn, khuôn mặt với đôi lông mày như kiếm của Minh Dạ phản chiếu trong mắt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top