Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới tàng cây của cung Ngọc Khuynh, một bóng người cao lớn tuấn mỹ đang ngồi ở đó, Thiên Hoan vừa đến đã vô cùng kinh ngạc, vội vàng tiến lên hỏi: "Minh Dạ, hôm nay huynh không phải trực ở Thiên Trụ sao? Tại sao còn ở Ngọc Khuynh Cung?"

Bóng người kia đặt cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, nở một nụ cười dịu dàng: "Biết ta đang làm nhiệm vụ, tại sao cô lại tới cung Ngọc Khuynh? Cô tới tìm A Tẫn sao?"

Thiên Hoan bị vạch trần, trong lòng có chút áy náy, nàng do dự một chút nói: "Nghe nói Đạm Đài Tẫn muốn thay huynh trông coi Thiên Trụ?"

"Cho nên cô tới đây ngăn cản hắn?" Y không trả lời câu hỏi.

Nghe y nói như vậy, Thiên Hoan dứt khoát không che đậy nữa, trực tiếp nói: "Minh Dạ, Đạm Đài Tẫn kia rõ ràng thèm muốn tà cốt bị phong ấn trong Thiên Trụ, tâm ma của hắn không chết, Thần Vực không thể dung nạp hắn làm càn, nếu như hắn thành công chẳng phải các vị thần đã hi sinh bản thân ngã xuống một cách vô ích sao!"

"Hắn sẽ không đến Thiên Trụ, mà đến gần Trường Trạch để tìm nguyên thần của Vũ Thần." Bây giờ Đạm Đài Tẫn đang cố gắng sửa chữa những sai lầm mà hắn đã gây ra, Minh Dạ biết tâm bệnh của hắn, nên chưa từng ngăn cản.

"Huynh tin lời nói của ma thần sao?" Thiên Hoan không khỏi tức giận.

"Hắn không phải ma thần." Minh Dạ đứng dậy trịnh trọng nói với nàng, quá khứ thật sự rất bi thảm, tất cả bọn họ đều vì bình yên của tứ châu tam giới mà trả giá rất đắt. Quyết định liều lĩnh của Minh Dạ từ mười nghìn năm trước cuối cùng cũng được đền đáp, ma thần từ đó đã biến mất khỏi nhân gian, và y cũng đã tìm được người sẽ cùng mình đi đến suốt cuộc đời.

Thiên Hoan còn muốn nói thêm, lại đột nhiên nhìn thoáng qua trên bàn đá trải ra một đống Văn Xương phù, liền nghĩ tới bóng dáng vừa rồi ngồi ở chỗ kia cầm bút, trong nháy mắt lui về sau mấy bước.

"Minh Dạ không thích vẽ bùa nhất. Huynh ấy không thể ngồi đây và làm những thứ này. Ngươi là Đạm Đài Tẫn!"

Nam nhân tuấn tú nở một nụ cười bí ẩn, và một bước tiến lên của hắn khiến Thiên Hoan giật mình lùi lại.

"Ngươi mặc quần áo của Minh Dạ làm gì?" Thiên Hoan giả vờ bình tĩnh.

"Thánh nữ Thiên Hoan không phải đến Ngọc Khuynh cung tìm ta sao? Tại sao không nói gì?" Nụ cười dịu dàng kia giống như Minh Dạ, nhưng trong lòng Thiên Hoan lại phát lạnh.

Thiên Hoan vốn muốn lợi dụng sự vắng mặt của Minh Dạ để "thuyết phục" Đạm Đài Tẫn rời khỏi Thượng Thanh Thần Vực càng sớm càng tốt, đây không phải là nơi mà hắn ta, một ma thần, có thể an nhiên ở lại. Nhưng hôm nay Đạm Đài Tẫn chẳng những không có tà cốt, mà còn có thần tủy Minh Dạ bảo hộ, có đôi khi thật sự rất khó phân biệt. Hôm nay nàng gấp gáp đến bây giờ mới phát hiện ra manh mối, khí thế cùng tài hùng biện lúc trước của nàng đã sớm bị những biến hóa liên tiếp này làm mất đi. Ngoài ra, Thiên Hoan hôm nay lại đến đây một mình, và với lương tâm chột dạ, nàng cũng không còn muốn ép buộc nữa, tức giận rời đi sau khi cân nhắc được mất.

Sau khi nàng rời đi, một bóng người xuất hiện ở phía xa, khi hắn quay lại thì thấy Thiên Hoan ở đây, vì vậy chỉ ẩn nấp chờ cô ta bỏ đi rồi lại xuất hiện. Đạm Đài Tẫn chậm rãi đi tới bên người Minh Dạ, thở dài nói: "Huynh lại lấy danh nghĩa của ta đắc tội nàng ta, tại sao đường đường là chiến thần lại luôn làm những chuyện xấu xa khiến người ta áy náy như vậy?"

Minh Dạ không nghĩ có gì sai khi xua đuổi Thiên Hoan, vì vậy y cười đáp: "Nếu cô ấy biết là ta, nhất định sẽ quấy rầy không ngừng, dùng tên của ngươi thì dễ hơn."

Vừa nói, y vừa cất từng tấm bùa Văn Xương được vẽ cẩn thận. Kể từ khi tìm thấy A Tẫn, hắn khó tu luyện hơn so với kiếp trước vì linh hồn không hoàn chỉnh.Mặc dù có hồn phách của riêng mình, Minh Dạ vẫn muốn tìm một số phương pháp khả dụng hơn cho hắn.Đó là lý do tại sao Thiên Hoan khi vừa đến, nhìn thấy y đang ngồi tập trung dưới gốc cây vẽ bùa.

"Thu hoạch thế nào?" Minh Dạ hỏi.

Đạm Đài Tẫn đang có tâm trạng tốt, triệu hồi một mảnh linh hồn tan vỡ từ cơ thể mình cho Minh Dạ.

"Nguyên thần của Vũ Thần mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng may mắn ta tìm được một ít mảnh vỡ, huynh cầm lấy, đặt cùng với Thủy Thần."

Sau khi Minh Dạ cẩn thận cất đi, y chọn ra một tấm bùa tốt nhất trong số những lá bùa đã vẽ và đưa cho Đạm Đài Tẫn: "Ngươi giữ cái này đi."

Đạm Đài Tẫn không nhận lấy, chờ đợi nhìn y, Minh Dạ dừng một chút mới nói thêm: "Lần trước ta thấy ngươi giữ Văn Xương Phù thần lực gần tiêu hao hết rồi, hôm nay trước khi đi vẽ cho ngươi một ít, chọn lấy một cái tốt nhất trong đây, giữ nó để tu hành."

Đạm Đài Tẫn lúc này mới hài lòng nhận lấy từ trong tay y, mặc dù tiểu chiến thần của hắn vẫn là không giỏi biểu đạt trong lòng, nhưng có đôi khi bị người khác hỏi đến, y cũng nguyện ý nói thêm vài câu. Nhưng bản thân hắn cũng không còn thích suy đoán như trước nữa, nếu như tiểu chiến thần không nói, đuổi theo hỏi cũng không sao. Bây giờ, bất kể chuyện lớn nhỏ, nếu có chút nghi ngờ nào, Đạm Đài Tẫn sẽ để Minh Dạ giải thích rõ ràng, cho dù đó là lá bùa mà y chuẩn bị cho riêng mình.

"Có phải Thiên Hoan đến nhằm đuổi ta đi không?" Đạm Đài Tẫn hỏi y.

Nụ cười của Minh Dạ nhạt đi, y đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, và sau khi cân nhắc, y quyết định hỏi Đạm Đài Tẫn xem hắn nghĩ gì.

"Thượng Thanh Thần Vực tràn đầy linh khí, thích hợp nhất cho ngươi dưỡng thương tu luyện, tam giới tứ châu không có nơi nào có phong thủy bảo địa như vậy, nhưng nơi này dù sao cũng là lãnh thổ tộc Đằng Xà. Thánh nữ Thiên Hoan không dung nạp ngươi, ta muốn mang ngươi rời khỏi đây, tìm một nơi khác, thế nào? Nhưng như vậy, tu vi của ngươi tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng."

"Thật tốt quá," Đạm Đài Tẫn không thể mong cầu gì hơn, "Chúng ta tìm một đào nguyên yên tĩnh, mỗi ngày đều ở trong đó không ra ngoài, nếu như Thần giới đến tìm huynh có chuyện, cứ để cho bọn họ chờ đi."

"Ngươi có nơi nào muốn đi sao?" Nghe hắn nói như vậy, Minh Dạ trong nháy mắt buông xuống lo lắng.

"Đợi huynh trở về từ lần trực này, ta sẽ mang huynh về Di Nguyệt tộc, quê hương của ta." Kỳ thật, Đạm Đài Tẫn cũng đã sớm có ý nghĩa rời khỏi Thần Vực, nhưng hắn lo lắng thân phận đặc biệt của Minh Dạ, còn có trách nhiệm nặng nề đối với bình yên của Tứ Châu Tam Giới, vốn muốn tìm thời điểm thích hợp mới nói ra, không ngờ Minh Dạ lại nói ra trước.

Minh Dạ vui vẻ làm theo, những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng y mấy ngày qua bỗng chốc tan biến.

Trước khi đến Thiên Trụ túc trực, Đạm Đài Tẫn lại kéo y lại. Đôi môi ấm áp mềm mại lướt qua môi Minh Dạ, khi hắn định lùi lại thì bị y kéo lại ôm vào lòng, Đạm Đài Tẫn có chút hối hận vì đã trêu chọc y? Cuối cùng chính mình lại là người chịu thiệt! Giãy cũng không ra, hôn cũng quá mức!

Tiểu chiến thần bị cám dỗ rất độc đoán.

"Ưm..Được... được rồi, huynh nên đi đi." Đạm Đài Tẫn thoát ra, thúc giục y.

"Nếu như không phải đi trực, hôm nay ta cũng muốn cùng ngươi thân mật..."

Đạm Đài Tẫn vội vàng bịt miệng y lại, ngăn cản tiểu Chiến Thần ngây thơ giữa thanh thiên bạch nhật nói ra những lời không đứng đắn, có đôi khi y ít nói thì tốt hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top