Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài nơi Di Nguyệt tộc sinh sống, các trưởng lão của tộc Đằng Xà thận trọng chờ đợi và lo lắng trong thời gian dài, kết quả có một con chim thay thế Minh Dạ gửi tin nhắn đến.

"Y rất bận, không có rảnh." Trọng Minh Điểu cô đọng những lời dài dòng và lịch sự của Minh Dạ chỉ trong sáu từ: "Giúp ta nói lại với những vị trưởng lão rằng những ngày này là giai đoạn quan trọng để ngưng tụ hồn phách của Trụ Thần, ta cần phải cùng A Tẫn điều động thần tủy không tiện bị ngoại giới quấy rầy, e là không thể cùng các trưởng lão nghị sự, mọi chuyện của thần giới đều có thể do trưởng lão thay mặt bọn ta quyết định, sau khi Minh Dạ xuất quan, ta sẽ đến Thượng Thanh Thần Vực bái tạ các vị trưởng bối."

Các trưởng lão của tộc Đằng Xà càng thêm bối rối, đường đường là chiến thần thiên giới lại bị buộc phải đến sống ở nhân giới chỉ vì sự đố kị của tiểu công chúa nhà mình, sau khi tin tức truyền ra, khó tránh khỏi người sau lưng nói xấu tộc Đằng Xà lòng dạ hẹp hòi, Thượng Thần giải cứu muôn dân cũng không hoan nghênh được. Bây giờ, hết lần này đến lần khác mời y chuyển về Thượng Thanh Thần Vực nhưng đều bị từ chối, lần này dứt khoát còn không được gặp mặt. Sau một thời gian, tứ châu tam giới không biết sẽ truyền ra những tin đồn phóng đại cỡ nào. Trong lòng các trưởng lão đều có chút khó chịu, nhưng suy cho cùng bọn họ đều đuối lý. Ngoài ra, Trọng Minh Điểu này là một thần thị do chiến thần thượng cổ để lại, cho nên trên mặt vẫn cung kính như cũ.

"Chuyện đó. . . Trọng Minh đại nhân, không biết chiến thần Minh Dạ đang bận chuyện gì?"

"Còn có thể bận chuyện gì? Đương nhiên là ân ân ái ái, mỗi ngày đều cùng Đạm Đài Tẫn trác táng."

Các trưởng lão vô ý thức nhìn Thiên Hoan, càng thêm đau lòng! Tiểu công chúa yêu dấu của Đằng xà tộc bị một con chim chọc xoáy, hận không thể xông lên nhổ lông nó. Thấy tình hình không ổn, họ dỗ dành và thuyết phục Thiên Hoan rời đi, để không gây thêm náo động và bị tam giới chế nhạo hơn nữa.

Mà trong kết giới của tộc Di Nguyệt, Minh Dạ không hề có ở đây. Ngày hôm qua, sau khi dặn dò Trọng Minh khéo léo từ chối tộc Đằng Xà, y đã lên đường tìm kiếm dấu vết của ma tộc. Mấy tháng gần đây, tàn dư của ma thần luôn xuất hiện gần tộc Di Nguyệt, khiến người dân bất an. Hắn biết hai kẻ này nhất định có ác ý nhằm vào A Tẫn, cho nên chủ động đi tìm bọn chúng còn hơn là thụ động chờ đợi.

Trước khi Minh Dạ rời đi, đã nói với Đạm Đài Tẫn rằng y sẽ quay lại trước khi mặt trời lặn vào ngày hôm sau, nhưng Đạm Đài Tẫn vẫn không thể không nhìn ra bên ngoài. Khi Chấp Bạch Vũ bước vào với một bát thuốc, Đạm Đài Tẫn mới tĩnh tâm lại.

"Điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi." Chấp Bạch Vũ đưa bát thuốc tới.

Kể từ khi hoàng tử bị lưu đày của tộc Di Nguyệt trở về quê hương, Chấp Bạch Vũ cùng Kinh Lan An và thậm chí tất cả các thành viên trong tộc đều vui mừng khôn xiết. Hơn nữa, hắn còn mang chiến thần của thần giới trở về. Từ đó, không còn kẻ nào dám quấy rầy hòa bình của tộc Di Nguyệt. Ngay cả Thịnh, Cảnh hai nước cũng cung cấp văn thư và cống phẩm, mong rằng chiến thần sẽ cho họ một chút ân huệ và ban phước lành cho tất cả mọi người, thậm chí còn phong cho Đạm Đài Tẫn địa vị vương tôn công tước v..v.., như thể muốn bù đắp cho sự bất công đã từng gây ra cho hắn. Vừa hay là cả Minh Dạ và Đạm Đài Tẫn đều không có hứng thú với hai nước Thịnh Cảnh, Đạm Đài Tẫn không muốn dính dáng gì đến những người đó trong quá khứ, mà đối với Minh Dạ, bảo vệ thương sinh là nghĩa vụ của mình, không cần phải hết sức lấy lòng y một cách có chủ ý.

"Lần này lại là gì vậy?" Đạm Đài Tẫn nhìn thứ đen ngòm và nhớp nháp trong bát hỏi.

"Là một loại thuốc bổ mới mà Lan An cô cô làm cho ngài, cô ấy nói rằng gần đây ngài trông thiếu khí sắc."

Đạm Đài Tẫn hầu như không nhận được bất kỳ sự quan tâm nào trước khi gặp Minh Dạ, vì vậy bây giờ hắn rất khó học cách từ chối một số lòng tốt mà hắn không muốn nhận, mặc dù thứ trong bát đó trông đáng sợ nhưng hắn vẫn miễn cưỡng đưa nó đến bên miệng mình. Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của hắn, Chấp Bạch Vũ còn tưởng rằng Đạm Đài Tẫn tối hôm qua ngủ không ngon, do dự trong lòng hồi lâu không nhịn được mở miệng nói.

"Điện hạ, tuy rằng chiến thần thân phận tôn quý, nhưng ngài cũng không cần miễn cưỡng nhún nhường đến mức như vậy." Hắn nhìn vào quầng thâm dưới mắt Đạm Đài Tẫn, trong lòng có chút đau lòng, lại không biết là bởi vì Đạm Đài Tẫn đã hai ngày không ngủ vì dung hợp hồn phách của Trụ Thần, nếu không phải cuối cùng Minh Dạ buộc hắn phải nghỉ ngơi, Đạm Đài Tẫn còn muốn thức trắng đêm.

"Ta không có miễn cưỡng, là ta tự nguyện." Đạm Đài Tẫn nhấp một ngụm, hương vị kỳ thật cũng không tồi.

Tìm kiếm linh hồn của các vị thần không chỉ là tâm nguyện của Minh Dạ mà còn là điều mà hắn luôn muốn hoàn thành. Nếu không phải lúc đó hắn để lại ma khí trong cơ thể Minh Dạ, cản trở việc phong ấn tà cốt của y, có lẽ sau khi hoàn thành phong ấn tà cốt, Minh Dạ có thể giúp đồng đội chiến đấu chống lại ma thần, và những vị thần kia có lẽ đã không phải ngã xuống...

Chấp Bạch Vũ không biết rõ cố sự, càng cảm thấy khó chịu hơn sau khi nghe Đạm Đài Tẫn nói, dù sao thì câu chuyện trong đầu hắn cũng là một phiên bản khác.

"Sức khỏe của điện hạ rất quan trọng, nếu như người không muốn lên tiếng, Bạch Vũ nguyện thay mặt điện hạ giải thích rõ với chiến thần..." Chấp Bạch Vũ một lòng trực tiếp nói: "Điện hạ, thần nghe nói bản tính của rồng vốn hoang dâm, trong truyền thuyết còn có cả hai cái, người làm sao chịu nổi. . . . . . . . ."

Chấp Bạch Vũ không nói gì nữa, bởi vì Đạm Đài Tẫn đã phun thứ thuốc đó lên khắp mặt hắn, sau đó vừa dùng tay đấm vào ngực vừa ho dữ dội. Một lúc sau, ngay cả lỗ tai của Đạm Đài Tẫn cũng đỏ bừng. Chấp Bạch Vũ cho rằng mình đã nói trúng trọng điểm, nên thản nhiên lấy tay lau mặt và tiếp tục bất bình, phẫn nộ cho chủ tử nhà mình.

"Điện hạ, thân thể vốn đã yếu ớt, mỗi đêm còn phải hầu hạ..."

"Được rồi, đừng nói nữa, không phải như ngươi nghĩ đâu!"

Điều đầu tiên Đạm Đài Tẫn làm sau khi lấy lại hơi là bịt miệng Chấp Bạch Vũ, vì sợ con chim mồm to sẽ nghe thấy và đổ thêm dầu vào những điều vô nghĩa này.

"Điện hạ, lẽ nào Bạch Vũ nói không đúng sao?" Chấp Bạch Vũ vội vàng hỏi.

Lần này Đạm Đài Tẫn không thể nói rõ được.

Đúng là Minh Dạ rất biết cách khiến cả hai tận hưởng ... Sau khi tái hợp, bọn họ thực sự mỗi đêm đều ... nhưng quả thực rời khỏi Thượng Thanh Thần Vực, cơ thể của hắn thực sự không tốt như trước ... .

Những gì Chấp Bạch Vũ nói dường như không thích hợp, nhưng lại có vẻ như cũng không sai.

"Ta không có. . . Ta với Minh Dạ không phải là quan hệ hầu hạ thượng thần." Điện hạ của ngươi không có hèn mọn như vậy!

"Chiến thần Minh Dạ ngay cả danh phận hầu thị cũng không muốn cho ngài sao!" Chấp Bạch Vũ càng tức giận hơn!

Đạm Đài Tẫn mở miệng, sau khi cân nhắc lợi hại, liền lựa chọn uống thuốc, để không phải nói thêm bất cứ lời gì khiến Chấp Bạch Vũ suy nghĩ sâu xa hơn nữa. Thấy hắn im lặng, Chấp Bạch Vũ cũng ngừng phê phán, cẩn thận dặn dò Đạm Đài Tẫn uống hết thuốc.

"Điện hạ, người nhất định phải uống hết. Đây là thuốc bổ mà Lan An cô cô đã chuẩn bị từ lâu, đáng tiếc người vừa mới phun ra một ngụm lớn. Người phải biết rằng công thức thuốc tráng dương này là bí mật trong tộc chúng ta... Điện hạ, sao ngài lại nôn ra vậy!"

Chấp Bạch Vũ chưa kịp nói xong đã thấy Đạm Đài Tẫn bất lực ngẩng đầu lên, hắn nhổ nước thuốc trong miệng ra rồi đánh rơi cả bát, cuối cùng ghét bỏ nôn ra hai lần. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng từ chối uống bát thuốc này, ngay cả khi Chấp Bạch Vũ hiểu lầm rằng hắn đang "âm thầm đau khổ, cố tỏ ra là mình ổn, ép dạ cầu toàn", v.v.

Đạm Đài Tẫn chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức, thậm chí còn âm thầm tự hỏi đầu óc Chấp Bạch Vũ có phải có vấn đề hay không. Hắn phải thảo luận chuyện này sau khi Minh Dạ trở lại, để y giải thích rõ ràng với Chấp Bạch Vũ, bảo hắn ngừng suy đoán, tưởng tượng lung tung đi! Nếu không lần sau Lan An cô cô không biết còn muốn nấu cho hắn thuốc bổ gì nữa!

Đạm Đài Tẫn và Chấp Bạch Vũ có mối quan tâm của riêng họ, chỉ có Trọng Minh Điểu bên ngoài cửa sổ đang suy nghĩ xem khi nào nên nhìn trộm Minh Dạ tắm, để xác nhận xem rồng có hai cái thực không.

END.

Cuối cùng cũng thực sự kết thúc rồi. Trong quá trình dịch đã cùng mọi người bàn luận rất vui. Cám ơn mọi người nhiều ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top