Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1=>3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1
Phòng khách rộng rãi xa hoa, vách tường dày đặc sắc giáng hồng đan xen cùng nâu ánh kim, trong phòng trưng bày đầy tác phẩm nghệ thuật đồ cổ đắt tiền, dù là người  không hiểu tí gì về nghệ thuật nhìn thấy cũng phải lưu luyến quên về.

Nơi này hoa lệ như vị quý tộc kiêu hãnh châu Âu thời trung cổ, trang viên mộng ảo cần tiêu hao một lượng kếch xù để bảo trì, từ ngoài đi vào quả thực cứ như xa giá quốc vương quay về cung điện của mình.

Quay lại ba tiếng trước, có đánh chết Tiêu Hòa cũng không nghĩ mình sẽ có cơ hội bước vào một nơi thế này.

Nhưng giờ này khắc này hắn ngồi trên ghế salon mềm mại sang quý, mắt nhìn không chớp lên bản hợp đồng giấy trắng mực đen.

Mọi thứ kỳ diệu như đang nằm mơ khiến hắn không cảm giác được chút chân thực nào.

Nhưng cái bắp đùi bị hắn tự véo đến đỏ lét vẫn còn đau đớn a, mà người đàn ông một thân âu phục đắt giá trước mắt vẫn đang bình tĩnh giới thiệu cho hắn.

“Tiêu tiên sinh, nếu ngài ký xuống phần hiệp nghị bảo mật này chúng tôi sẽ chuyển trước một triệu nhân dân tệ cho ngài xem như đặt cọc, còn lại hai mươi chín triệu thì sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ sẽ trả luôn một lượt.”

Một… một triệu nhân dân tệ! À không… Là tròn tròn chỉnh chỉnh ba mươi triệu!

Tiêu Hòa vững vàng ngồi ở đằng kia nhưng lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Kiếp này hắn có dành dụm cả đời thì sổ tiết kiệm cũng không vượt qua bốn hàng đơn vị, nhưng trước mắt lại có tròn tròn chỉnh chỉnh ba mươi triệu chờ hắn rước về nhà!

So với bán thận còn kiếm được nhanh hơn á!

Nhưng mà… trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Lại còn may mắn nện trúng đầu hắn?

Tiêu Hòa nhắm mắt ép chính mình tỉnh táo lại, hồi tưởng toàn bộ sự việc thêm lần nữa.

***

Tiêu Hòa, năm nay hai mươi sáu, tốt nghiệp Đại học hạng hai, nghề nghiệp tự do, cha mẹ đều còn, trong nhà không có thành phần cực phẩm, chỉ có một nhỏ em gái song sinh.

Hồi tưởng lại xa hơn nữa, Tiêu Hòa sinh ra tại một thành phố ven biển, cha mẹ nghề nghiệp ổn định, tình cảm mấy chục năm như một ngày, là gia đình bậc trung tiêu chuẩn cũng là một nhà bốn miệng ăn bình thường nhất.

Nếu miễn cưỡng tìm ra một điểm khác với người thường thì đại khái chính là cô em của Tiêu Hoà, cô từ nhỏ đã là học bá một phương, bá từ tiểu học đến đại học rồi bá đến tiến vào một viện nghiên cứu bí mật nào đó của quốc gia…

Nhưng nói thật không liên quan gì đến Tiêu Hoà này nha.

Tiêu Hòa và Tiêu Dung tuy cùng một thai long phụng nhưng ngoại trừ thời điểm sinh đẻ hắn bò ra ngoài nhanh hơn nhỏ em gái ba phút, còn lại không có gì có thể so được với nhỏ.

Nhưng Tiêu Hòa tốt tính bị nhỏ em đè cũng không hề gì, chẳng những vậy còn tự thấy đắc ý, dù sao không phải ông anh nào cũng có em gái trâu bò như hắn, hắn cũng được lây chút vinh quang nhé!

Chỉ là gần đây hắn có chút phiền muộn, hai mươi sáu tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng chưa từng nói chuyện yêu đương làm ba Tiêu mẹ Tiêu rầu ghê gớm.

Con gái đã gả cho “Sự nghiệp” nhưng con trai cũng đừng cưới ‘2D(1)‘ chứ

Không sai… bạn học Tiêu Hòa thân là thanh niên tốt thế hệ 8x kiêm thuộc tính trạch nam, tình yêu dành cho 2D đã lên tới trình độ nhờ vào đó kiếm cơm.

Nên cái gọi là nghề tự do kia cũng chính là viết vài bộ tiểu thuyết, kiếm chút tiền nhuận bút nuôi sống bản thân.

Mà hắn lúc này vì không chịu nổi cha mẹ niệm kinh mãi, vác bao ra cửa, mỹ danh viết đến thăm em gái kỳ thực là đi tị nạn.

Tiêu Dung vì tính chất công việc nên kinh tế khá dư giả, nơi ở cũng rộng rãi, hai phòng ngủ một phòng khách vì chủ nhân trường kỳ không ở nhà nên đóng một tầng bụi mỏng.

Tiêu Hòa cũng không phải lần đầu tiên đến ăn chùa ở chùa nên đã sớm tự chuẩn bị chìa khoá, ung dung mở cửa xách giỏ vào ở.

Nói ra cũng trùng hợp, Tiêu Hòa vừa thu xếp đồ đạc xong liền phát hiện mật mã wifi khu hộ nhỏ em bị đổi.

Thân là một trạch nam sao có thể không có mạng? Đây là chuyện tuyệt đối không thể nhịn!

Đặc biệt nhỏ em mình còn cuồng công tác, chờ nó về phỏng chừng ba ngày tới hắn cũng đừng hòng lên mạng!

May trong nhà còn có cái máy tính bàn Tiêu Dung trước đây từng cho hắn vọc, Tiêu Hòa cũng không kiêng kỵ trực tiếp mở máy lên. Vốn hắn định ăn cắp mật mã wifi nhưng ai ngờ máy vi tính khởi động, màn hình vừa đăng nhập thì vấn đề liền liên tiếp bắn ra.

Tiêu Hòa một bên nhìn một bên oán thầm, học bá thế giới đúng là không dễ ăn, đăng nhập cái máy tính thôi cũng cần điều tra hộ khẩu người ta thế à?

Bất quá Tiêu Hòa tốt tính vừa vặn rãnh rỗi không có chuyện làm dứt khoát nghiêm túc trả lời.

Lại nói những vấn đề này cực kỳ giống bảng khảo sát tâm lý nha, cái gì mà màu sắc yêu thích nì, năng lực học tập nì, khả năng giao tiếp nì, sở thích các loại nì… Lưu loát gần một trăm mục, Tiêu Hòa giải đáp toàn bộ một lượt.

Sau khi trả lời xong hắn hít sâu một hơi, tiếp theo liền thấy trên màn hình vọt ra một hàng chữ:

[Độ tương tính: 99. 999%]

Tiêu Hòa líu lưỡi, cao đến thế hả, bất quá độ tương tính này có ý nghĩa gì? Không lẽ đây là bảng khảo sát coi mắt?

Úi chà, Tiêu Hòa dậy hứng thú rồi, hổng lẽ  nhỏ em đang muốn tìm đối tượng?

Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, hắn chợt nghe ấm đun nước ở nhà bếp sát vách kêu u u.

Là ấm nước hắn mở khi nãy, Tiêu Hòa vội vàng đứng dậy chạy qua nhà bếp.

Đổ nước nóng đổ ra, Tiêu Hòa vỗ vỗ cái bụng lép xẹp, xé một bao mì cho vào bát ăn tạm một bữa.

Sau khi ăn xong, Tiêu Hòa đánh giá gian nhà bám bụi một chút, thực sự là không nhìn nổi mà, rồi cầm khăn lau bắt đầu tổng vệ sinh.

Đứa em gái này cái gì cũng tốt, nhưng trong phương diện lo liệu sinh hoạt bằng không, nếu hắn không giúp nó dọn dẹp một phen phỏng chừng quanh năm suốt tháng nó cũng không nghĩ tới phải quay về.

—— viện nghiên cứu có chuyên gia quét tước, cô chỉ cần thủ gian phòng nhỏ của mình là được.

Khổ cực làm lụng một phen, Tiêu Hòa nhìn nhìn tủ lạnh trống trơn, thở dài, dọn dẹp chuẩn bị đi mua thức ăn.

Loại đồ chơi mì tôm này ăn một lần là mới mẻ, ăn trường kỳ thì là tự ngược.

Nhưng hắn vừa mở cửa nhà, còn chưa bước ra liền thấy thang máy mở ra, một đám người vận áo đen từ trong ùa ra.

Tiêu Hòa bị doạ sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện muốn co cẳng bỏ chạy, băng nhóm áo đen này cũng xông lại đây, không nói câu nào lôi hắn ra khỏi nhà, lên xe, một đường lao nhanh…

Mãi đến khi hắn giáng lâm toà nhà lộng lẫy khác thường trong thành luỹ này.

“Tiêu tiên sinh, xin cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối không có ác ý, chỉ vì tìm kiếm quá lâu cũng không gặp được người có độ tương tính cao như vậy nên có chút sốt sắng, vội vàng mời ngài đến thế này dường như có chỗ mạo phạm, xin ngài bao dung cho.”

Không ác ý cái đầu mi á! Bao dung cái lông á! Tiêu Hòa mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã mắng mấy vạn câu fuck you rùi.

Cũng thiệt cho hắn tốt tính, đổi lại là người nóng nảy khác đã rít gào từ lâu rùi!

Thế này sao lại là mời? Rõ ràng là bắt cóc! Thế này sao lại là ‘như có’ mạo phạm? Rõ ràng đã là mạo phạm đến trên giường vợ hắn rồi được không!

Tiêu Hòa nổi giận đùng đùng, mãi đến khi người đàn ông âu phục giày da lại nói: “Trước mời ngài xem qua phần tài liệu này một chút. Nếu đồng ý tiếp nhận, sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ chúng tôi sẽ thanh toán toàn bộ thù lao, nếu không đồng ý nhận, chúng tôi sẽ đưa ngài về chỗ cũ đồng thời bồi thường phí tổn hao tinh thần…” Người đàn ông lấy một cái rương nhỏ màu trắng bạc từ phía dưới ra, đẩy đến trước mặt Tiêu Hòa nói “Đây là tiền mặt, ngài có thể mang đi toàn bộ.”

Vừa dứt lời, hắn nhẹ nhàng đẩy móc khoá, hòm bạc mở ra, bên trong show hai hàng em ‘tiền’ mịn màng mới tinh.

Dựa theo một cọc tiêu chuẩn là mười ngàn mà tính, Tiêu Hòa đếm đếm một hồi…

Này ít nhất phải một triệu đi!

Chương 2

Thực · giàu nứt đố đổ vách!

Bạn học tiểu thị dân Tiêu Hòa mắt nổ đom đóm ngay tức khắc.

Không nhận việc đã có thể mang một triệu nhân dân tệ đi, nhận việc rồi lại càng có cơ may kiếm được ba mươi triệu!

Tiêu Hòa sống đến nhường này chưa từng được sảng khoái như hôm nay, loại chuyện nằm mơ cũng không gặp vô duyên vô cớ tự dưng rơi xuống đầu hắn.

Nghĩ thế nào cũng thấy quá khó tin đi.

Nhìn Mao gia gia phấn hồng phấn hồng(1) trước mặt, Tiêu Hòa có thể không động lòng sao?

Tất nhiên là động lòng!!!!

Nhưng hắn vẫn còn đầu óc.

Cái gọi bất thường tức là yêu, đây rõ ràng là mê hoặc lòng người là có vấn đề.

Cũng không biết công việc kia là gì, chỉ nhìn phái đoàn thần thần bí bí này Tiêu Hòa không thể không suy nghĩ thêm.

Hắn biết rõ cân lượng của mình, căn bản không phải nhân vật trâu bò gì, giá trị tuyệt đối không tới em gái ba mươi triệu tệ mềm mịn.

Nhưng đối phương sẵn sàng bỏ nhiều tiền như vậy thuê hắn, nói rõ việc này là độc nhất vô nhị, có khả năng chỉ có hắn làm được.

Không chỉ vậy, tám phần mười là có độ khó và độ nguy hiểm, bằng không đối phương cũng không ra nhiều tiền như vậy.

Đồng ý nhận… không chừng hắn có thể kiếm bộn, nửa đời sau cơm áo không lo, an tâm làm tên tử trạch(2) trái ôm một em loli(3) phải ôm một em moe(4).

Nhưng mà mạo hiểm, hắn có thể sẽ gặp phải nguy hiểm không lường trước được.

Không tiếp nhận… Tiêu Hòa yên lặng dựng ngón giữa trong lòng.

Người đàn ông tây trang giày da này nói còn êm tai hơn hát, nhưng thật coi Tiêu Hòa hắn là kẻ ngu si á? ‘Mời’ người còn dùng phương thức bắt cóc thì sẽ nhẹ nhàng thả hắn về?

Dĩ nhiên hiện tại có lẽ sẽ thả hắn đi, nhưng tới khi họ không tìm được ứng cử viên thích hợp tuyệt đối sẽ ‘mời’ hắn lần hai.

Lúc đó đối mặt với hắn có lẽ không phải là ly rượu mời ngon ngọt như vầy.

Công việc có giá ba mươi triệu này hiển nhiên phải trọng yếu, Tiêu Hòa tin tuyệt đối có thể khiến con người ta lờ đi việc nhỏ.

Đến lúc đối phương không từ thủ đoạn nào, hắn biết lấy gì cương với người ta?

Tiêu Hòa nếu là phường lưu manh, có đánh chết hắn hắn cũng không sợ, nhưng hắn có cha có mẹ còn có em gái tiền đồ rộng mở, đủ loại băn khoăn cố kỵ có thể không sợ sao?

Vì lẽ đó… Hắn căn bản không có lựa chọn khác.

Thừa dịp đối phương còn khách khách khí khí với hắn tìm hiểu thêm chút mấu chốt quan trọng mới là đúng đắn.

Tiêu Hòa thu hồi tâm tư, chăm chú xem qua tư liệu một lần.

Nói là tư liệu nhưng kỳ thực chữ cũng không nhiều, cả tập văn kiện chỉ có phong phanh một trang giấy ước chừng hơn ngàn chữ, lấy năng lực đọc nhanh như gió của Tiêu Hoà trong vài phút đã đọc xong.

Hắn ngẫm ngẫm những điều này trong đầu, một lát sau ngẩng đầu, tay nhịp nhịp nói: “Được, công việc này tôi nhận!”

Lời này vừa thốt ra, người đàn ông kia cười đến tận đáy lòng, nói: “Thật vô cùng cảm tạ ngài!”

Tiêu Hòa cũng cười cười: “Anh không có gạt tôi chứ, thật đơn giản như đã viết trên đây ư?” nói rồi lắc lắc tập văn kiện trong tay.

Người đàn ông mặc tây trang nói: “Việc này đối với ngài mà nói thì cực kỳ đơn giản, nhưng đối với chúng tôi trọng yếu vô cùng, mong ngài nhất định phải nghiêm túc ứng đối!” Nói xong khom người xuống hành lễ.

Tiêu Hòa nào từng được người khác đối xử như vầy, tức thì nhảy khỏi ghế salon dìu người ta đứng lên: “Tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ cố gắng làm tốt, chỉ là có vài vấn đề muốn xác định thêm.”

“Xin ngài cứ hỏi!”

Tiêu Hòa suy nghĩ một lát, nói: “Tôi phải làm thế nào để tiến nhập thế giới tinh thần của người này?”

“Chuyện này thì xin ngài cứ yên tâm, thiết bị truyền cảm đã được bố trí xong từ lâu, chỉ cần ngài sẵn sàng là chúng tôi lập tức có thể tiến hành truyền phát tinh thần ngài đi.”

Tiêu Hòa cảm thấy thế này có hơi kỳ ảo, nhưng ngẫm lại hiện tại đã làm được không gian giả lập vậy thiết bị thăm dò tinh thần cao cấp kia cũng có triển vọng.

Trầm ngâm một hồi, Tiêu Hòa lại hỏi: “Vậy thế nào mới được xem là trị liệu thành công?”

Kỳ thực công việc này đơn giản đến mức có thể dùng vài câu để tóm gọn.

Người đàn ông mặc tây trang trước mặt này tên là Tần Túc, cấp trên của anh ta – Phàn Thâm vì bị bệnh mà hôn mê bất tỉnh, bệnh này không phải nằm trên cơ thể mà là ở phương diện tinh thần. Tuy không biết nguyên nhân nào mà ra, nhưng vị Phàn Thâm này trâu bò đến tự mình phân liệt thành n nhân cách, tới khi cơ thể y không chịu đựng được nữa mà lâm vào mê man thời gian dài.

Nhiệm vụ của Tiêu Hoà rất đơn giản, chính là dựa vào trang thiết bị họ chuẩn bị đi vào thế giới tinh thần của Phàn Thâm, tìm kiếm y, trợ giúp y, chữa trị cho y, mà ngày y tỉnh lại chính là lúc hắn hoàn thành công việc.

Tiêu Hòa hỏi vấn đề quan trọng nhất, nhưng Tần Túc không thể cho hắn đáp án: “Thực không dám giấu giếm, cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào có độ tương tính cao từ 95% trở lên xuất hiện nên cũng chưa có ai từng tiến vào thế giới tinh thần của cậu chủ. Vì vậy rốt cuộc sẽ gặp thứ gì, phát sinh chuyện gì cùng giải quyết thế nào đều là ẩn số.”

Tiêu Hòa ngẩn ra: “Vậy… lỡ tôi không ra được thì sao?”

“Điểm ấy xin ngài yên tâm, trên thiết bị có hệ thống cảm nhận, nếu ngài muốn rời khỏi chỉ cần suy nghĩ trong đầu là có thể tỉnh lại.”

Thì ra là vậy, rất nhân tính hóa nha… Tiêu Hòa lại hỏi thêm vài vấn đề cần thiết, Tần Túc cũng giải đáp từng câu một.

Mãi tới khi thời gian thăm hỏi chấm dứt, Tiêu Hòa cơ bản đều hiểu rõ, đối với công việc này cũng không quá lo nữa.

Tần Túc thấy bộ dạng thả lỏng của hắn, bổ sung thêm: “Chỉ là có một điều ngài nên chú ý.”

Tiêu Hòa cứng đờ, hỏi: “Chuyện gì?”

“Tuyệt đối không nên nảy sinh cảm tình dư thừa với y.”

Tiêu Hòa đầu tiên là sững sờ, tiếp theo bừng tỉnh, cười nói: “Điểm ấy tôi rất rõ, yên tâm đi, chỉ là công việc mà thôi, tôi công tư luôn phân rõ ràng.”

Hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Tần Túc ngầm nhắn nhủ việc ‘Thân phận cách biệt quá lớn, hai người không thể làm bạn’.

Tần Túc thấy hắn không hiểu cũng không nói thêm nữa, đứng dậy: “Xin mời, tôi đưa ngài tới phòng trị liệu.”

Tiêu Hòa đi theo, lại hỏi: “Hiện tại bắt đầu luôn sao?”

“Ngài còn có việc gì ư?” Tần Túc không quay đầu lại, chỉ nói: “Em gái ngài ba ngày sau mới về, cha mẹ ngài đang nghĩ ngài ở Kinh đô, mà một triệu tệ dự chi đã chuyển tới tài khoản ngân hàng của cha ngài…”

Cơ thể Tiêu Hòa hơi cứng lại, cười mỉa nói: “Hiệu suất của các người thật cao nha.”

Ngoài miệng nói thật ung dung nhưng thâm tâm hắn lạnh lẽo một mảng, mấy trò mèo này chính là đang thị uy đây! Ông biết ngay mi không hiền lành như bản mặt rồi mà.

Bất quá hắn cũng không để ý, dù sao đã tiếp nhận công việc này rồi, hắn chỉ có thể nhìn về trước.

Hiện một triệu đã tới tay, dù hôm nay hắn rớt đài tại đây cũng không tính là thiệt thòi.

Quyết tâm xong, Tiêu Hòa theo Tần Túc đẩy cửa đi vào phòng trị liệu.

Vốn tưởng hoa lệ đến chói mù mắt người, lại không ngờ gian phòng đơn giản tới mức chỉ còn mỗi màu trắng duy nhất.

Màu trắng trên trần nhà, màu trắng trên vách tường, cùng với màu trắng trên giường…

Tiêu Hòa theo chỉ dẫn của Tần Túc thay bộ quần áo khác mới đi vào.

Một đường đi tới, Tiêu Hòa luôn tò mò dáng vẻ vị chủ thuê, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn gần như quên cả thở, chỉ có thể tán thán tạo hóa thần kỳ.

Nếu phải dùng ngôn từ miêu tả dung mạo người trước mắt thì phải nói là tinh khiết tựa bạch ngọc, lấp lánh tựa ánh sao, màu tóc đen mực tôn lên ngũ quan tinh xảo, hai mắt nhắm nghiền nhưng hàng mi màu mực dài cong như hồ điệp vỗ cánh bay tạo cảm giác kiều diễm và xa xăm.

Tiêu Hòa đến càng gần, chấn động trong lòng cũng thẳng tiến theo.

Người đàn ông nằm đó say ngủ, thậm chí là mắc bệnh, song dù như thế, y vẫn hoàn mỹ đến nhật nguyệt gấp tránh, tinh hà vỡ nát(5).

Chương 3

Tiêu Hòa ngơ ngác nhìn, không khỏi nhớ đến câu nói của Tần Túc khi nãy.

“Tuyệt đối không nên nảy sinh cảm tình dư thừa với y.”

Lẽ nào lời này còn hàm ý khác? Không đơn giản chỉ tình bạn hoặc tình anh em?

Thân là tử trạch, Tiêu Hòa biết rõ hai chữ ‘làm gay’ viết như thế nào, chỉ là hắn thật không nghĩ tới phương diện này…

Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Hòa vẫn thở phào nhẹ nhõm, tuy bề ngoài chủ thuê có hơi đẹp quá mức nhưng bất kể thế nào hắn vẫn là đàn ông không dính chút nữ khí, hắn cũng sẽ không đem mình thành phụ nữ, do đó cái gọi là ‘tình cảm dư thừa’ kia chắc chắn không nảy sinh!

Sau khi tự an ủi một phen, Tiêu Hòa cũng không phản ứng quá lớn, chỉ bình thản khen tặng một câu: “Y đẹp thật đấy!”

Tần Túc luôn quan sát vẻ mặt hắn, đối với phản ứng của hắn hết sức hài lòng.

Lần đầu tiên gặp mặt Phàn Thâm tán thưởng là bình thường, nhưng nếu người đó đỏ mặt tới mang tai, mắt hiện lên sự si mê hoặc căng thẳng bất an thì là có tâm tư khác.

Mà Tiêu Hòa không có những biểu hiện đó, chỉ là khen thưởng thuần túy thôi.

Tần Túc gật đầu nói: “Đích thực là độc nhất vô nhị.”

Anh ta càng nhấn mạnh trái lại làm Tiêu Hòa không biết nói tiếp thế nào, người ngoài khen tặng thì thôi, người nhà mình cũng khen một chút xấu hổ cũng không có.

Đương nhiên hắn cũng không có thời gian xấu hổ, Tần Túc dẫn hắn đi tới không gian bên cạnh giường, giới thiệu kỹ càng về các thiết bị máy móc và cách thức thao tác chúng.

Tiêu Hòa chỉ là người dân đầu húi cua, ngày thường dùng nhiều nhất là điện thoại di động, máy vi tính, chưa từng sờ qua bất kỳ một thiết bị máy móc cao cấp nào, nên giờ này khắc này hắn hết sức chăm chú lắng nghe, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nào.

“Không cần quá lo, trước khi tiến vào thế giới tinh thần tôi sẽ giúp ngài thiết lập, mà sau khi đi vào đa số thao tác có thể điều khiển bằng ý nghĩ, lúc đó ngài sẽ biết.”

Nói xong Tần Túc ra hiệu Tiêu Hòa lên giường nằm.

Sau khi nối một chuỗi dây diện vào đầu, Tiêu Hòa lại nghe Tần Túc thì thầm một câu: “Nếu cảm xúc dao động cực đại mà ngài không thể dùng ý niệm thoát ra, tôi sẽ cưỡng ép đánh thức ngài.”

Tiêu Hòa nghe xong bỗng dưng thấy rùng mình, há mồm hỏi: “Tôi có thể sẽ gặp phải thứ gì kinh khủng à?”

Tần Túc nói: “Thế giới tinh thần… không phải luôn luôn tốt đẹp.”

Độc một câu lại làm Tiêu Hòa có cảm giác lên nhầm thuyền giặc.

“Cái kia… thường ngày cậu chủ nhà anh thích có xem phim kinh dị không?” Giọng Tiêu Hòa hơi run run.

Tần Túc do dự một chút, nói: “Thích.”

Tiêu Hòa: Cái đệt! Ông đây sợ ma nhất!

Nếu thật gặp phải thế giới phim kinh dị, chưa đầy vài phút hắn đã bị doạ đến nhũn người.

Nhưng thuyền giặc đã lên, hắn không còn đường lui… Méo, rốt cuộc là may hay xui a, ông đây không phân biệt được nữa rùi!

“Cái kia… cậu chủ nhà anh còn có sở thích đặc biệt nào nữa không?” Tiêu Hòa hối hận rùi, đáng lẽ hắn nên tìm hiểu về vị này một chút, không thể vì y lớn lên xinh đẹp mà qua loa a!

Đã nghe qua từ đẹp như rắn rết chưa? Một người có thể tự phân liệt đến bất tỉnh sẽ là người hiền lành sao?

Hắn sẽ không bị hại đến chết chớ!!!

Tần Túc hắng giọng một cái, có lòng tốt nói: “Thiếu chủ không có sở thích đặc biệt, nếu phải tìm một cái thì chính là…”

Tiêu Hòa vểnh tai nghe, thế nhưng ngay thời khắc sống còn, một luồng điện lưu xẹt qua đầu hắn, tiếp theo cảnh tượng trước mặt tối sầm, nặng nề chìm vào bóng tối.

Cmn! Có thể để hắn nghe hết mới bắt đầu hay không?

Này này mấy chữ cuối cùng là gì hả, bình sinh hắn ghét nhất nói chuyện chỉ nói một nửa đấy nhá!

Tần Túc nhìn người thanh niên đã nhắm mắt, ho nhẹ một cái, hình như mình nhấn nút hơi sớm thì phải?

Nhưng cũng không sao, sở thích đặc biệt duy nhất của cậu chủ là thích đàn ông, bất quá Tiêu Hòa là trai thẳng chắc sẽ không ảnh hưởng, không biết cũng chả sao.

Tần Túc tự an ủi một hồi, điều chỉnh máy móc để tinh thần thể của Tiêu Hòa bắt đầu xuyên qua.

*Ở hiện thực là cơ thể nên ở thế giới tinh thần mình để là tinh thần thể nhé

Trước khi tỉnh Tiêu Hòa đã nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng, tỷ như mở mắt ra liền nhìn thấy Sadako từ trong giếng bò ra, tỷ như vừa đặt mông xuống thì ngồi ngay trên đầu Zombie, lại tỷ như vừa hạ cánh liền phát hiện khủng long bạo chúa Tyrannosaurus đang hả cái miệng to như chậu máu phía dưới…

Tóm lại là đủ chuyện doạ chết người, ngay khi hắn cho rằng mình không cầm cự được nữa thì hắn tỉnh lại.

Đập vào mắt là cảnh tượng rực rỡ, ánh sáng chói chang làm hắn phải híp mắt lại.

Chờ hắn quen dần, mở mắt nhìn ra xa, lòng không khỏi tán thán.

Nào có như tưởng tượng khủng bố âm u ban đầu, nơi này long lanh, chói mắt, mộng ảo, xinh đẹp như Tiên cảnh.

Dường như Tiêu Hoà đang ở trong một mảnh rừng, nhưng cảnh tượng trong cánh rừng này rừng ở Địa cầu tuyệt đối không sánh được.

Cây cối không biết tên mọc san sát nhau, trên thân cây đồ sộ, những chiếc lá xanh biếc nhấp nháy lập loè như đom đóm phát sáng về đêm, chỉ ngắm nhìn mỗi một cây đã khiến Tiêu Hoà không thể dời mắt.

Mà sau khi đứng lên hắn mới phát hiện thực vật bên trong vùng rừng rậm này đều phát ra ánh sáng.

Lục tươi sáng, hồng dịu dàng, vàng tiên diễm, lam hờ hững… Vô số sắc sáng lộng lẫy giao hoà khiến người xem hoa mắt trầm mê, bất quá…

Đây rốt cuộc là chỗ nào? Sao có thể đẹp đến thế này!

Tiêu Hòa đang kinh ngạc không ngớt bỗng nghe một âm thanh lanh lảnh vang lên: “Tiểu Hòa, nhanh lên đi, chậm trễ thêm nữa cửa thành sẽ đóng mất!”

Ồ… Ai đang kêu tui vậy?

Tiêu Hòa quay đầu, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh mình có một cậu nhóc chừng mười mấy tuổi.

Nước da cậu nhóc trắng nõn, ngũ quan thanh tú, có một mái tóc ngắn vàng óng, mà bên dưới lọn tóc mềm mượt kia là một đôi tai dị thường đáng yêu.

Tiêu Hòa chớp chớp mắt, không phản ứng kịp.

Mà cậu nhóc kia cũng không chờ hắn: “Đuổi kịp nhanh lên, sau khi trời tối mà còn chưa về sẽ rất nguy hiểm!”

Vừa dứt lời, cậu nhóc nhảy bật lên cao, một đôi cánh chim trong suốt giang rộng sau lưng nó.

Tiêu Hòa… kinh ngạc đến ngây người!

Tui ‘phắc’! Là Tinh linh! Hoạt Tinh linh! Tai nhọn và có cánh, Tinh linh xinh đẹp chỉ có trong đồng thoại!

Hai tròng mắt Tiêu Hoà muốn rớt luôn rồi, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, mà cậu nhóc Tinh linh kia hình như có quan hệ rất tốt với hắn, thấy hắn bất động thì quay lại kéo tay hắn: “Đúng là càng ngày càng ngốc mà, cậu cứ như vầy làm sao người khác yên tâm được đây.”

Nói xong thì kéo Tiêu Hoà cùng bay lên trời, Tiêu Hòa sinh trưởng ở Địa cầu nào có từng bay, nhất thời khẩn trương không thôi, hai chân quẫy đạp suýt nữa té xuống.

“Nhanh giang cánh ra đi, chứ làm sao tôi kéo nổi cậu mãi được.” Cậu nhóc kéo hắn bay thở phì phò phì phò hô to.

Tiêu Hòa ngẩn ra, vừa định nói ông mi không có mọc cánh! Nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy lưng ngưa ngứa, tiếp theo như có thứ gì từ cơ thể lao ra, hắn… giang cánh!

Sống ròng rã hai mươi sáu năm, trăm triệu lần chưa từng nghĩ mình biết bay!

Dù biết là đang nằm mơ nhưng vẫn ngu người “Like” cái nha~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top