Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: 要不还是跑路吧

Mèo Ragdoll:

______

Doãn Hạo Vũ lặng lẽ thở dài sau vô số lần cố gắng bế Rikimaru từ trụ cào móng cho mèo xuống.

            Bé Ragdoll măng cụt vừa chạm đất ngay lập tức trở về trạng thái bình thường, tinh thần phấn chấn, bắt đầu cọ quanh bắp chân hắn.

            Rõ ràng khi đứng trên cái cột mèo kia, bởi vì giá đỡ mèo quá cao, bé cũng không biết cách để trèo xuống, còn sợ hãi nhỏ giọng kêu meo meo. .

            "Làm sao em leo lên đó được thế?" Biết rõ Rikimaru sẽ không trả lời hắn, Doãn Hạo Vũ vẫn nhịn không được hỏi, "Robot lau nhà cũng là em nhấn nút dừng sao?"

Bé Ragdoll dường như hiểu những gì hắn nói, chậm chạp dừng bước, ngồi bên chân của hắn, bắt đầu chậm rãi liếm măng cụt nhỏ hồng hào, đôi mắt nâu xinh đẹp thỉnh thoảng đưa về phía anh ta một cái - một ánh nhìn vô cùng vô tội.

            Nhưng Doãn Hạo Vũ biết bé mèo này rốt cuộc nghịch ngợm đến mức nào, từ những vật nhỏ bé như dây giày, hay to lớn như mấy chiếc sopha ngoài phòng khách, đều đã từng bị móng vuốt của Rikimaru chào hỏi qua một lượt. Một ngày nọ, robot lau nhà của anh bị hỏng một cách khó hiểu, khi mang đi bảo dưỡng, người thợ sửa chữa nói với anh rằng không phải lúc nào cũng có thể nhấn nút khởi động và tạm dừng cùng lúc đâu, vì điều này sẽ làm hỏng máy. Tuy nhiên, Doãn Hạo Vũ dành nửa ngày ở trường để tham gia các khóa học chuyên môn, trong gia đình cũng không còn ai khác. Lúc này, anh nghĩ đến bé mèo con ở nhà, nhưng Rikimaru sẽ không thừa nhận rằng bé đã phá vỡ robot lau dọn, đã vậy còn tấn công chiếc robot tội nghiệp kia như vồ lấy một con chuột lớn đâu.

            Doãn Hạo Vũ vốn không có ý định nuôi mèo, nên chuyện nuôi Rikimaru là cực kì ngoài ý muốn.



       Hạo Vũ vừa đi học về thì bầu trời sập tối, như đang dự báo một cơn bão sắp ập đến.

            Mưa rơi mà không hề báo trước, sau một cơn sấm chớp ngắn ngủi, nước mưa trút xuống dữ dội. Mưa rơi xuống mặt đất, hoà cùng bụi bẩn tạo thành các vết nhơ, sau từng đợt dẫm gót mà dính hết vào giày và mép quần của Doãn Hạo Vũ, tạo thành từng mảng ẩm ướt tối màu.

Tiếng mưa rơi tầm tã xao động, rơi vào bụi cây bên đường phát ra âm thanh lộp bộp giòn giã. Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, thời điểm tra chìa vào ổ khóa, bỗng nghe thấy tiếng meo meo thê lương.

Anh nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt lia đến một bé mèo con trong bụi cây phía bên phải cửa nhà.

Vì vậy, anh ngồi xổm xuống, cầm chiếc ô đen to nhìn chú mèo con xuyên qua những cành cây rải rác. Đó là một bé Ragdoll, Doãn Hạo Vũ có chút kinh ngạc. Bé Ragdoll ướt sũng khắp người, thu mình lại thành một khối nhỏ, ngồi trong bụi cây như thể đang trốn mưa. Những giọt bắn xuyên qua cành lá đáp lên lông của bé mèo tội nghiệp, khiến bé trông càng thêm chật vật. Thấy Doãn Hạo Vũ ngồi xuống nhìn mình, bé nhỏ giọng khẽ kêu một tiếng, thân thể hơi run rẩy. Bé hắt hơi, nhẹ nhàng thu lại lớp móng vuốt ẩn dưới lớp lông.

Doãn Hạo Vũ ngập ngừng duỗi tay ra, nhẹ giọng: "Em muốn qua đây không? Anh mang em đi tránh mưa."

Hắn đã tưởng bé Ragdoll sẽ không để ý đến mình.

Kết quả, thân mèo ướt nhẹp đứng dậy rũ sạch nước trên người, chui ra khỏi bụi cây, thành thành thật thật ngồi xuống trước mặt hắn, dưới tán ô lặng yên liếm liếm phần lông trên lưng.

Doãn Hạo Vũ nhịn không được cười ra tiếng: "Bé càng liếm lông, không phải càng làm cho mình ướt thêm sao?" Anh cẩn thận duỗi tay về phía Ragdoll, trong lòng có chút bồn chồn, lo lắng không biết mình tùy tiện như vậy có bị cào không. . Nhưng bé mèo chỉ ngước lên, mặc anh nhấc lên ôm trong vòng tay. Doãn Hạo Vũ cảm nhận được xúc cảm ướt đẫm trong vòng tay mình, cùng nhịp tim kịch liệt của mèo con, đối mặt với ánh mắt ấy, chẳng hiểu sao trong lòng lại dấy lên ham muốn bảo vệ khó mà giải thích.

Sau khi lau khô, Doãn Hạo Vũ phát hiện em mèo Ragdoll trên cổ đeo một chiếc bảng tên. Anh hơi nhấc người lên nhìn cái tên được khắc trên đó. "Maru Riki, Rikimaru?" Doãn Hạo Vũ đọc dòng chữ được viết trên đó, lại sờ sờ đỉnh đầu mèo con, "Anh có thể gọi bé là Riki không?"

Lòng bàn tay đột nhiên trở nên ấm áp, là Riki ngẩng đầu lên liếm vào lòng bàn tay anh . . Ngứa ngáy, cảm giác rất kì dị. Có thể là em ấy đồng ý với cái tên này, Doãn Hạo Vũ nghĩ.

"Em có chủ nhân chưa?" Doãn Hạo Vũ đặt Riki trong lòng, mở ứng dụng mua sắm trên điện thoại, bắt đầu mua một ít thức ăn cho mèo. Khi hỏi điều này, anh có chút nản lòng, cảm thấy bản thân đã biết câu trả lời còn cố chấp. Thứ nhất, Riki sẽ không trả lời câu hỏi của anh, thứ hai, trên thế giới này làm sao bỗng nhiên xuất hiện một bé Ragdoll xinh đẹp như vậy để cho anh nhặt được? Làm gì mà có tiện nghi tốt như vậy để mình chiếm chứ? Sao bé con có thể là một con mèo hoang không chủ được.

Có thể khi trời tạnh mưa, mình sẽ đăng một số thông báo nhặt được mèo ở cửa, hoặc đăng trên các trang cộng đồng, chủ nhân sẽ liên hệ với mình khi nhìn thấy, Doãn Hạo Vũ nghĩ.

Như thế thì mình có thể nuôi bé mèo này một khoảng thời gian trong khi chờ đợi chủ nhân của bé gọi, việc này có thể thỏa mãn mong muốn nuôi một em mèo từ lâu của Hạo Vũ. Đây là chút tư tâm nhỏ của hắn. Khi còn nhỏ, hắn không được phép nuôi mèo ở nhà, sau này khi ở nhà trọ các bạn cùng phòng đều bị dị ứng với lông mèo. Giờ khi đã sắp tốt nghiệp, dọn ra ở riêng, không ai ngăn cản, cũng không ai can thiệp, là thời điểm phù hợp nhất.

Riki ngủ vùi trong lòng anh, lộ ra phần bụng mềm mại. Doãn Hạo Vũ lặng lẽ đưa tay sờ sờ, Rikimaru dường như không có cảm giác gì cả, ngủ rất ngon lành.

Anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nâng đuôi Riki lên nhìn. Khoảnh khắc nắm đuôi Riki, bé con dường như cứng đờ, gốc đuôi run lên, nhưng không có phản ứng gì khác. Doãn Hạo Vũ cảm thấy bản thân ngượng ngùng có chút không hợp lý, cũng không đoán được tại sao, chỉ muốn nhìn chút bộ dạng của em Ragdoll nhỏ để xác dịnh giới tính thôi mà, cũng không phải làm cái gì quá tình sắc. Là một em mèo đực nhỏ, Hạo Vũ kết luận với đôi tai đỏ ửng như muốn chảy máu.

Kể từ ngày đó trở đi, Rikimaru đã chính thức ở nhà của Doãn Hạo Vũ. Tất nhiên, anh đã chụp ảnh Riki, làm thông báo săn mèo, dán lên tường trước nhà, lên cả tường tài sản bị mất trong khu phố. Nhưng dường như anh lại nuôi Rikimaru như của riêng mình, mua cho em ấy một cái giá leo mèo, tổ mèo, cát mèo, một đống đồ chơi cho mèo đẹp đẽ, tóm lại là không thiếu thứ gì. Không có tiết ở trường học thì lập tức ru rú trong nhà, dùng phần lớn thời gian chơi với bé Ragdoll xinh đẹp. Riki dường như hiểu tính người hơn những con mèo khác. Bé sẽ đợi anh sau máy tính khi anh phải thức khuya để viết luận án. Bé sẽ ngoan ngoãn ngồi khi Hạo Vũ ôm vào lòng hoặc để trên vai. Lúc Doãn Hạo Vũ vươn tay sờ sờ, bé sẽ nhẹ nhàng liếm liếm và dùng mũi dụi vào lòng bàn tay của anh.

Nhưng Rikimaru dù có ngoan như thế nào, thời điểm bé nghịch ngợm thì không ai bằng.

Vào ngày Doãn Hạo Vũ đưa Riki về nhà, anh chưa bao giờ nghĩ đến bản tính Rikimaru lại nghịch ngợm đến vậy, tưởng rằng mình đã nhặt về một chú mèo con ngoan ngoãn, dính người, đáng yêu, nhưng không ngờ anh lại mang về một tiểu ma vương luôn ôm giấc mộng trở thành một con Husky. Anh luôn bị đánh thức bởi Riki vào mỗi sớm, cục mèo đang nằm trên bụng anh, thậm chí có lúc Riki còn dùng chân túm mũi anh để không cho anh tiếp tục nằm trên giường. Doãn Hạo Vũ không hiểu tại sao một con mèo con lại có tinh lực mạnh mẽ đến mức vẫn có thể chơi với con chuột đồ chơi lúc ba hay bốn giờ sáng. Em ấy không cần ngủ sao?

Rốt cuộc có một ngày Doãn Hạo Vũ nhịn hết nỗi, hôm đó Rikimaru nghịch ngợm đến mức quá đáng, hết dẫm lên người anh rồi lăn lộn, giơ vuốt cào chăn, suýt nữa đem chăn phá nát bét. Bé trông rất quạu quọ cáu kỉnh, một mực dụi cái đầu nhỏ đầy lông của mình vào bụng Hạo Vũ đang ngủ mê man. Anh tức giận ngồi dậy tóm lấy gáy bé Ragdoll nâng em lên, nhìn vào mắt Riki nói, "Không! Một lần nữa là anh đưa Riki đi triệt sản đấy nhé."

            Rikimaru toàn thân cứng đờ, phẫn nộ meo một tiếng, bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Doãn Hạo Vũ vừa rời giường còn chưa tỉnh táo hẳn, không chú ý lực đạo trên tay, bị Riki tránh thoát tựa một làn khói nhảy ra khỏi phòng ngủ, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Doãn Hạo Vũ  thật sự cực kì buồn ngủ, ánh mắt vừa nhắm lại liền chìm luôn vào cõi mộng. Khi ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ thủy tinh kéo dài từ trần tới sàn nhà hắt lên mi mắt, chói chang đến mức khiến anh không thể ngủ được nữa, anh mới ngáp dài một cái, vươn mình ra khỏi chăn bông. Dụi dụi mắt rồi lẩm bẩm ai mở rèm thế này, đêm qua anh nhớ rằng mình đã đóng rèm rồi. Hóa ra là anh ngủ trưa, là nắng to của hai ba giờ chiều đã đánh thức anh dậy. Doãn Hạo Vũ theo thói quen gọi Riki khi vừa ra khỏi giường, nhưng hô một vòng cũng không được hồi đáp, cũng không thấy em lặng lẽ chui ra như bình thường cọ xát bắp chân mình.

Doãn Hạo Vũ tìm kiếm khắp nhà, nhưng đáp lại anh là sự im lặng như thể anh chưa từng nhặt về bất cứ bé mèo nào.

"Riki," Doãn Hạo Vũ nhớ ra những lời bản thân đã nói trong cơn nửa mơ nửa ngủ, tâm trí hoảng sợ tỉnh táo phân nửa, "Riki, anh sẽ đưa cho em một con mèo em yêu thích, em đi đâu rồi! Ra đây đi!" Anh nằm xuống, thử nhìn về phía sô pha, nhưng không thấy bóng dáng em Ragdoll nào cả. Lại dùng cây gậy trêu mèo để nhử, nhưng trong phòng chỉ vọng lại tiếng chuông trên cây gậy mèo vui tai rõ ràng, không có âm thanh meo meo trả lời quen thuộc. Anh lo lắng rằng Riki ra khỏi lan can ban công rồi bị rơi xuống, nhưng cửa ban công đóng chặt đến nỗi không thể bị bé mèo con kéo mở.

"Riki! Anh sẽ không đưa em đi triệt sản đâu, tất cả chỉ đùa thôi!" Doãn Hạo Vũ hướng về phía căn phòng trống rỗng hét lên mấy câu mới nhớ ra dù sao đó cũng là một con mèo, không phải con người mà hiểu được ngôn ngữ của anh. Anh nhất thời luống cuống chân tay, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể ra khỏi nhà tìm người giúp đỡ.

Vì vậy, anh trở lại phòng định mở tủ tìm quần áo để thay, vừa mở ra liền ngây ngẩn. .

Bé Ragdoll mà anh tìm hơn mười phút đang làm tổ trong tủ của anh, còn đống quần áo dày công gấp gọn gàng của anh thì lộn xộn hết cả lên. Rikimaru đang đội một chiếc áo sơ mi ngắn tay trên đầu, chiếc áo đề bẹp đôi tai, trông cực kì buồn cười. Thậm chí, anh còn lôi bộ đồ ngủ đang mặc, không biết làm sao mà che đi quần áo trên người. Riki co rúm trong đống quần áo và quần tây của anh, đôi mắt nâu lộ ra chớp chớp, Doãn Hạo Vũ từ ánh mắt ấy đọc ra những mảnh cảm xúc đau khổ từ nó. Anh không biết nên cười hay nên khóc, cũng không muốn trách Riki làm lộn xộn quần áo của mình, chỉ đưa tay định kéo bé ra. Bình thường khi anh đưa tay ra, dù có đang làm loạn trong góc nhỏ nào Riki cũng ngoan ngoãn chui ra khỏi đó, tùy ý để anh ôm đi. Nhưng hôm nay anh đưa tay ra, Riki lại rụt người về đằng sau, như thế nào cũng không cho anh chạm vào.

Doãn Hạo Vũ không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng phương pháp mạnh bạo. Anh giữ hai chân trước của Riki muốn kéo bé ra, nhưng Riki duỗi hai chân móc chặt lấy quần áo của anh không chịu thả ra, cuối cùng cũng phải đặt Riki trở về.

"Riki!" Doãn Hạo Vũ hung dữ gọi.

"Meo meo!" Rikumaru cũng dữ dằn đáp.

Cuộc đối đầu này không kéo dài lâu, kết thúc với sự chênh lệch rất lớn về kích thước và sức mạnh giữa hai bên. Doãn Hạo Vũ kéo Rikimaru ra ngoài, nhìn Rikimaru thở phì phò nhảy lên ghế sô pha trong phòng khách, vùi đầu dưới gối ôm, chỉ lộ ra thân thể, tựa như một con đà điểu trốn tránh thực tại. Anh bắt đầu thu dọn tủ đồ lộn xộn, nhặt bộ đồ ngủ đã sờn lên chuẩn bị gấp lại, nhưng lại cảm thấy có vài vết nước ướt. Không chỉ bộ này, mà những mảnh quần áo Riki nằm lên, đều để lại một số vết nước dính.

"Riki?"

"Meo meo!" Thanh âm có chút run rẩy.

Doãn Hạo Vũ từ trong phòng đi ra, trong khi Rikimaru cố gắng chui sâu hơn giữa khe gối. Đáng tiếc là chiếc gối hình quả dâu tây trên sô pha quá nhỏ, chỉ có thể để em chui được nửa người nhỏ bé, dường như muốn tìm chỗ trốn, kết quả Doãn Hạo Vũ nhấc chiếc gối lên bế lấy bé một cách nhẹ nhàng.

"Riki, có chuyện gì vậy?" Doãn Hạo Vũ ôm em vào lòng, mặt đối mặt với Riki.

Riki dường như rất căng thẳng, tim đập nhanh dẫn đến toàn thân run rẫy, bụng phồng lên xẹp xuống, miệng vì sức nóng cũng hé ra để tản nhiệt. Doãn Hạo Vũ cảm thấy trên đùi có chút ẩm ướt, như thể một chất lỏng ấm áp nào đó đang từ từ chảy ra, hết đợt này đến đợt khác. Anh đưa tay qua, nắm lấy đuôi Riki nhấc lên. Em Ragdoll đột nhiên run rẩy, không tự chủ hạ eo xuống, nhỏ giọng kêu meo meo, trong hậu huyệt tuôn ra chất lỏng làm ướt tay Hạo Vũ.

"Em tới kì phát tình à?" Doãn Hạo Vũ đầy kinh ngạc thốt lên, "Em không phải là con trai sao?"

Rikimaru trông rất khó chịu. Em một mặt buồn bực vươn móng vuốt khều quần Hạo Vũ, một mặt ưỡn mông cao cao muốn cọ tay anh. Ngay cả tiếng kêu cũng trở nên uể oải, từng tiếng từng tiếng phát ra vừa sốt ruột vừa dính dính.

Doãn Hạo Vũ dùng bàn tay khô ráo còn lại để bật điện thoại di động, nhanh chóng lướt internet tìm cách để đối phó với kì động dục của mèo. Nhưng anh tìm tới tìm lui cũng không tìm được tình huống sau khi mèo đực phát tình sẽ tiết ra chất lỏng bôi trơn, đành phải kiên trì tìm cách đối phó với cơn phát tình của mèo cái động dục. Cư dân mạng nói rằng có thể sử dụng tăm bông để xoa dịu tình hình, vì vậy Doãn Hạo Vũ chật vật đặt Riki trên ghế sofa, lật tủ tìm hộp tăm bông.

Đọc các bước thực hành trên mạng trong đầu nhiều lần, ghi tạc trong lòng, nhưng khi thực sự cầm tăm bông lên Doãn Hạo Vũ lại bắt đầu đỏ mặt.

Anh mặc niệm trong lòng, Riki chỉ là một bé mèo mà thôi, không sao cả. Đôi tai đỏ bừng không chịu thua kém đi ngược với lời nói, dường như nóng đến mức có thể làm chín luôn trứng gà. Riki thực sự là một em mèo quá thông minh, dường như khi nhìn thấy chiếc tăm bông, bé liền biết Doãn Hạo Vũ sẽ làm gì mình. Em vùi mặt vào hai chân trước. Nếu như mèo cũng biết đỏ mặt, có lẽ Doãn Hạo Vũ sẽ thấy em mèo nhỏ nhà mình đỏ ngang ngửa đôi tai của hắn.  Riki nằm sấp trên ghế sô pha, ưỡn mông lên cao, đuôi duỗi thẳng vểnh lên, hậu huyệt từng đợt tuôn ra dịch nhờn. Khi đưa tăm bông vào hậu huyệt phía sau, Riki không chịu nổi kêu lên một tiếng thảm thiết, lông trên cơ thể như muốn nổ tung.

Hạo Vũ thấy vậy, tốc độ đẩy tăm bông chậm lại: "Đau không, Riki?" "Anh sẽ nhẹ một chút."

Đuôi Rikimaru dùng sức vẫy vẫy, quấn lấy cánh tay Doãn Hạo Vũ. Có chất lỏng bôi trơn, đưa tăm bông vào không phải quá khó khăn, tăm bông di chuyển vào rồi lại ra khỏi hang động phía sau, phát ra âm thanh như nước khuấy. Cơ thể của Riki cũng từ từ thư giãn, với nhịp điệu chèn tăm bông run rẩy, gần như không thể nằm xuống. Cổ họng của bé mèo Ragdoll phát ra các âm thanh rên rỉ nhỏ, đôi mắt màu nâu cũng hơi khép lại, như thể bị tăm bông làm cho rất thoải mái, ngâm trong bể tình dục không thể thoát ra. Khi tăm bông đi vào đến một độ sâu nhất định, Riki bắt đầu run rẩy dữ dội. Tăm bông dường như ấn vào một nơi nào đó, làm cho Riki không thể chịu được muốn bò về phía trước, thoát khỏi sự xâm nhập của tăm bông, nhưng bàn tay của Doãn Hạo Vũ ấn vào cơ thể bé, không để cho em di chuyển, sợ tăm bông cứng rắn làm tổn thương em. Riki chỉ có thể được di chuyển sau khi chịu đựng sự chèn ép dữ dội dẫn đến cực khoái bằng tăm bông. Hang động phía sau của bé chảy ra một lượng lớn chất lỏng, thắt lưng cũng hoàn toàn mềm mại, tứ chi vô lực, đuôi hạ xuống, lông ở gốc đuôi ướt đẫm.

        "Được rồi, Riki, được rồi." Doãn Hạo Vũ bối rối đứng dậy, bàn tay cầm tăm bông giống như bị phỏng, bị anh lập tức ném vào thùng rác. Anh lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau qua lỗ huyệt hỗn độn, ôm Riki vào lòng, như thường lệ vùi đầu vào lớp lông của Rikimaru, nhưng Riki lại một mạch chạy trốn.

            Đêm hôm đó, Doãn Hạo Vũ đã có một giấc mộng xuân đã dứt từ rất lâu . .

            Trong giấc mơ của mình, anh đặt một chàng trai dưới thân, hoa huyệt của người đó ấm áp chặt chẽ, từng đợt khoái cảm dọc theo sống lưng truyền thẳng lên đại não. Anh nhào nặn bờ mông của người đó, cặp mông nở nang đầy thịt mặc anh tùy ý đùa bỡn, bị anh tát đến đỏ bừng. Sờ đọc tấm lưng mượt mà trượt xuống dưới, bỗng chạm phải một cái đuôi mềm mại. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không nhìn rõ ngũ quan của chàng trai đang bị mình đè dưới thân, nhưng lại thấy rõ ràng đôi mắt màu nâu, trong vắt.

         Bừng tỉnh sau cơn mơ, bên tai anh vang lên âm thanh mút mát mơ hồ. Các giác quan dần dần trở lại sau giấc mộng, nhiệt hỏa dồn xuống bụng dưới trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh đang cương, hơn nữa dương vật còn đang bị người khác ngậm trong miệng. Cảm giác ấm áp chặt chẽ trong mộng ra là đến từ hiện thực, hoặc anh không biết bản thân đang ở thực tại hay đang trải qua giấc mộng nữa.

Doãn Hạo Vũ vén chăn lên, đối mặt với đôi mắt mà anh từng thấy trong cõi mộng. Rikimaru vì thiếu oxy mà hai má đỏ lên, cảm giác nghẹt thở nơi cổ họng do đút sâu khiến đôi mắt của em vươn đầy ánh nước, nước mắt theo động tác nuốt vào đẩy ra từ từ trượt từ khóe mắt rơi xuống. Miệng em ngậm đầy dương vật của mình, chiếc lưỡi linh hoạt liếm láp cả cây không quên mắt ngựa, dịch thể chảy ra dọc theo khóe miệng. Rikimaru chỉ ngước mắt lên nhìn Doãn Hạo Vũ một giây rồi cụp mắt xuống, chăm chú mút cây dương vật của anh, như thể đang thưởng thức miếng thịt cho mèo mà em yêu thích.

            "Riki," Doãn Hạo Vũ miệng đắng lưỡi khô nói, "Ngoan, chờ một chút, em đi ra trước đi."

         Riki ngoan ngoãn nhả ra côn thịt, dùng cả tay lẫn chân bò đến trước ngực anh. Nhưng mà, mông của em không ngừng ma sát cây dương vật cứng ngắc đang cố chịu đựng của Doãn Hạo Vũ, dùng khe mông kẹp chặt thứ nóng rực đó.

"Em vẫn còn phát tình sao?"  Doãn Hạo Vũ thuận theo lưng Riki sờ một mạch xuống dưới, không ngoài ý muốn chạm vào một vũng dâm dịch.

"Ưm," Riki vẫn còn giữ lại một số thói quen của mèo, dùng đầu dụi vào mặt và cằm Doãn Hạo Vũ, "Patricko, giúp em với."

"Patricko là gì? Biệt danh mà em đặt cho tôi?" Doãn Hạo Vũ bật cười, "Em đang coi tôi như thú cưng đấy à, Riki?"

  Anh nhớ ai đó đã nói với anh rằng loài mèo rất kiêu ngạo, thay vì nuôi mèo không bằng nói là mèo nuôi. Nghĩ tới chàng trai xấu xa đang nằm trên người mình, cảm thấy rằng những gì người kia nói cũng không phải là không có lý.

  Riki không trả lời anh, chỉ mềm mại cắn miếng táo Adam của anh, lặng lẽ thúc giục. Doãn Hạo Vũ nhớ đến cảnh tượng trong giấc mộng của mình, nhịn không được muốn trêu chọc em một chút: "Em không có đuôi sao? Thật đáng tiếc."

Anh đem Riki đặt lên giường, lật người cậu lại thành tư thế quỳ, một tay đưa vào trong thăm dò hang động ẩm ướt, nhẹ nhàng mở rộng, tay kia nắm giữ tính khí của Riki, không nhẹ không nặng trêu chọc, khiến người dưới thân không ngừng thở dốc.

"Lần sau", Riki vùi đầu vào trong gối, nhỏ giọng trả lời hắn, "Em không thể trì trì tai và đuôi mèo."

Nói xong, toàn thân bắt đầu nổi lên màu hồng phấn, hình như là thẹn thùng rồi, ngay cả tiếng rên rỉ cũng nuốt vào trong bụng, không lộ ra cho Doãn Hạo Vũ nghe. Nhưng hành động lại rất thành thực lộ rõ ham muốn dục vọng của thân thể, Riki hai tay banh hai cánh mông trắng nõn nà của bản thân, bày ra hậu huyệt đói khát, âm thầm ân cần mời chủ nhân cắm vào.

  Doãn Hạo Vũ thấp giọng mắng một tiếng thô tục, sau đó bóp eo Riki hung hăng thao vào. Hậu huyệt trong thời kì động dục vẫn luôn ngứa ngáy không được ăn no, lúc này được dương vật thao vào, Riki thỏa mãn thở ra một hơi. Em bị đụ thật mạnh, hai tay banh mông dần mất sức, dọc theo đôi chân rũ xuống. Doãn Hạo Vũ thuận thế nắm lấy cổ tay em, kéo căng ra khiến thân thể em ép vào tính khí của chính mình.

"To quá ..." Thanh âm Riki phảng phất sự nỉ non cầu xin, nhưng lại khiến Doãn Hạo Vũ càng thêm điên cuồng. Tính khí của hắn biến đổi nhiều góc độ thao túng hậu huyệt mềm mại, kịch liệt nắc vào khiến hậu huyệt nổi lên bọt mép. Doãn Hạo Vũ kéo tay Riki, để em vuốt ve cây hàng của mình, lại cắn vào phần gáy, ở trên da thịt mềm mại để lại vết cắn thật sâu.

Hắn nói, "Riki biết không. Thời điểm mà mèo giao phối, để phòng chúng chạy trốn, con mèo kia sẽ cắn vào gáy."

"Em không có chạy trốn."

Dương vật đột nhiên đâm vào một độ sâu nào đó, hung hăng đâm vào lối vào ẩn bên trong huyệt.  Riki đau đến run rẩy, nước mắt rơi xuống, theo bản năng muốn bò về phía trước, giống như lúc trước bị tăm bông chạm vào điểm nhạy cảm, em theo bản năng muốn chạy trốn. Nhưng kết cục của em vẫn như trước, bị hắn bóp eo kéo về, dương vật to lớn lần này đến lần khác đâm vào.

  "Riki không được nói dối," giọng Doãn Hạo Vũ có vẻ rất ủy khuất, "Em vừa nói rằng em sẽ không chạy trốn."

Hắn ta không biết lối vào bí mật này là gì, tiềm thức thúc giục hắn không ngừng đâm vào cửa hang chặt chẽ này, như thể có một giọng nói mách bảo rằng, nơi đây sẽ là một mảnh đất khác của thiên đường hạnh phúc.

"Không, không phải ở đây, đau quá, không thể đi vào khoang sinh sản!" Giọng nói của Riki mang theo sự nức nở, em một bên bị sự đau đớn đánh thẳng vào đại não, một bên bị loại đau đớn này chuyển hóa thành khoái cảm, kích thích đầu óc một mảng trống rỗng. Riki rên lên một tiếng, cuối cùng mất hết sức lực. Khoang sinh sản của em bị thao đến mở ra, em mềm mại chịu đựng sự va chạm mãnh liệt của kẻ xâm lược, cái miệng bên dưới ngậm lấy cây hàng của đối phương, chất lỏng ẩm ướt từ sâu trong khoang sinh sản phun ra, chảy dọc theo lối vào, trượt xuống gốc rễ của Doãn Hạo Vũ. Hắn cảm thấy khoái cảm dâng cao trào ngập trời, huyệt nhỏ ngậm chặt lấy dương vật của hắn, như đang háo hức yêu cầu hắn bắn tất cả vào.

Nơi kết nối thân dưới của họ tuy là một mớ hỗn độn, nhưng lại vừa khít một cách mật thiết, cùng chia sẽ khoái cảm thăng hoa trong sung sướng. Doãn Hạo Vũ ngậm lỗ tai Riki, thì thầm: "Nếu bắn vào khoang sinh sản, Riki sẽ có bảo bảo sao?"

Riki bị thao đến ý thức không rõ, thành thực trả lời hắn: "Vậy Patricko bắn nhiều một chút."

Riki vô ý câu dẫn khiến Hạo Vũ gần như phát điên, vách trong mềm mại của khoang sinh sản bị tính khí cứng rắn hung hăng nắc vào, cả người đều bị tàn phá. Doãn Hạo Vũ xuất tinh từng đợt dính chặt vào vách trong, tinh dịch hơi mát phun đầy khoang sinh dục nhỏ. Lúc rút ra, lỗ thịt phảng phất lưu luyến muốn giữ lại, tinh dịch không khống chế được trào ra, ướt nhẹp cái lỗ sưng đỏ.

Mèo con che bụng bắt đầu nhẹ nhàng lăn lộn trên giường, hậu huyệt được thao mở hoàn toàn đã phát triển hoàn chỉnh nhất thời không khép lại được, hậu huyệt đỏ tươi cùng chất lỏng trắng đục mang theo lửa dục mãnh liệt của Doãn Hạo Vũ đồng thời cuốn đi.

            Miệng mèo con khẽ hé, dồn dập thở gấp, em cong hai chân vòng lấy thắt lưng của Doãn Hạo Vũ, đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, như thể đang hồi tưởng lại lần làm tình vừa rồi: "Patricko biết không, phải lăn lộn như thế này mới có thể tăng xác suất thụ thai nha."

  Lực Hoàn nhìn tính khí của Doãn Hạo Vũ một lần nữa trở nên cứng rắn, ánh mắt lộ ra vẻ vô tội, giống như tất cả biến hóa này không liên quan gì đến em ấy. Con mèo con thoải mái duỗi thắt lưng, tựa người ngồi dậy hôn lên khóe miệng Doãn Hạo Vũ.

"Ah, Patricko lại cứng rồi."

  Rikimaru cảm nhận được một vật cứng cáp đang áp lên miệng huyệt của mình, hai tay ôm lấy cổ Doãn Hạo Vũ, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen kia - nơi đang nổi lên một cơn bão sắc dục.

"Mời tiếp tục chiêu đãi ta."

Tbc.

_____________________

Bả để to be còn tình iu mà tình iu kiểu gì mấy tháng nay hong thấy chương mới :)

Mà dạo này Địa Tâm tung đường kinh hoàng quá nên tui phải làm một bộ chưa hoàn như vậy á. 🥲

Đúng là ai rồi cũng phải gặp ngoại lệ của riêng mình mà =)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top