Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Oscar Frederick (V)

Translator: Annie

Editor: Annie

< Mấy chế xem thử truyện kia giùm tui zới. Đăng cái prologue rồi, ko biết có thik ko để chốt tháng 6 dịch nà~>

_________________________________

"Tôi ổn mà. Tôi có thể đi thay quần áo là được. Nhưng nếu tiểu thư cứ làm như vậy, thì người cũng sẽ bị ướt đấy"

"Tôi ổn!"

"Và nếu tiểu thư cứ làm như vậy, nó cũng không giúp được gì đâu"

Khi đó, Aria mới nhận ra được cách hành xử của mình. Khi nhìn về Oscar và bộ dạng chật vật của anh, khuôn mặt cô tái nhợt.

'Ôi chúa ơi! Trời ơi, không!'

Cô đã nghĩ hôm nay là một ngày tuyệt vời, nhưng tất cả đã bị phá hoại hoàn toàn chỉ vì cô đi đến vườn. Nếu như cô ở yên trong phòng, mọi việc đã có thể tốt hơn. Vậy nhưng. mọi việc lại bị đạp đổ chỉ vì nhu cầu của mình.

"Thật, Tôi thật sự xin lỗi.. "

' Liệu rằng sai lầm nhỏ này của tôi sẽ khiến anh ta nổi giận và từ chối tôi như trước đây? Anh ta sẽ lại cứu Mielle? Và rồi tôi sẽ lại bị tử hình? Tôi sẽ quay trở lại cái quỹ đạo khủng khiếp đó? Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần có được Oscar, Mielle sẽ tuyệt vọng. Làm sao tôi lại có thể phạm phải một sai lầm lớn như vậy?! '

Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến cô bị tê liệt cả cơ thể và tinh thần. Cô không thể giấu giếm được bàn tay đang run bần bật của mình, đơn giản chỉ là xin lỗi.

'Tại sao mà anh lại xuất hiện vào lúc này '

Cô vô cùng tuyệt vọng đến mức mà khóe mắt đã hơi cay cay.

'Tại sao mà anh lại đến đây khi tôi ở trong này dù không có ai vào đây giờ này cả?'

Tất nhiên là khu vườn được thiết kế để những vị khách có thể ra vào tự do, nhưng hầu như, để cho lịch sự thì họ sẽ đi theo sự hộ tống của một người hầu.

"Không sao đâu tiểu thư. Đây cũng là một phần lỗi của tôi khi đi lại loanh quanh mà không để ý"

Oscar chấp nhận lời xin lỗi của cô và đồng thời nói về lỗi sai của mình. Khi đó, Aria mới có thể thả lỏng được, thở ra một hơi thật dài. Cô đã lo lắng đến nỗi không chớp mắt. Vì vậy khi bình tâm lại, cô lấy tay lau nhẹ lên mặt mình.

Anh bất ngờ hỏi cô.

"Tiểu thư đang khóc sao?"

" ..Vâng?"

' Tôi đang khóc?Tôi?Tôi đã từng như vậy trước khia chưa?'

Không, cô chưa từng. Khi mẹ cô qua đời, cô chỉ cảm thấy bực bội vì mình bị bỏ rơi trên thế giới này. Kể cả khi lưỡi bị cắt đứt, cô chỉ phun máu ra và phẫn nộ trước thế giới độc ác này. Nhưng cô đã không khóc. 

Đôi mắt Aria đổ hoe, trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi. Lí do hợp lí cho những giọt nước mắt này là vì nhiệt độ nóng ẩm của vườn hoa.

Oscar nhìn cô bằng ánh mắt tròn xoe, dù đầu tóc anh còn ướt nhưng anh vẫn lo lắng cho cô.

'Ồ, ra đây mới là tính cách thật của Oscar'

Trước đây lúc nào anh cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giờ trông anh ta đang lo lắng kìa. Cô không biết điều này vì trước kia cách hành xử của cô không đúng.

Nghĩ lại thì, bất cứ khi nào cô có ý định gì với Mielle, Oscar sẽ luôn nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu. Anh dường như không có tí tình cảm nào với Mielle, nhưng vân rất lạnh lùng với Aria. Hôm đó, anh ta như một người hoàn toàn khác...

'Vậy đó là lí do vì sao anh ta lại cho tôi một chỗ ngồi dù tôi đến muộn vào bữa trưa'

Tim của Aria đập mạnh, cảm giác thích thú cùng vui mừng như thể cô đã nắm được một điểm yếu của anh ta.

Aria nở một nụ cười, cố gắng kìm nén cảm xúc và lắc đầu.

"Không, không, không! Tôi biết rằng đây là lỗi của tôi...Xin hãy nhận lấy chiếc khăn này thay cho lời xin lỗi"

' Tôi thật là may mắn mà!'

Cô đã có thể đưa được chiếc khăn cho Oscar vì cô đã mang nó đi theo mình mọi lúc.

Một khi đã nhận, anh ta sẽ không thể trả lại, giống như trò lừa gạt của Mielle trước kia.

Oscar nhìn chiếc khăn tay trong sự bối rối. Đó là, một chiếc khăn tay. Dù do dự, nhưng anh vẫn nhận lấy để lau khô người.

Anh vắt chiếc khăn vài lần và mở nó ra. Một bức thêu nhỏ được đặt trong góc của chiếc khăn, bông hoa hồng vàng nổi bật vì không cong hoa văn nào khác.

"Đây là..."

..Con dấu của gia dình Frederick! Chắc chắn là của nhà công tước, nó khác hoàn so với những bông hoa hồng khác.

'...Làm sao mà cô ấy có được một chiếc khăn như vậy?'

Aria hơi đỏ mặt, ngập ngừng trả lời.

" Tôi làm nó vì thấy con dấu khá đẹp. Ngài là người đầu tiên đến biệt thự từ khi tôi đến, nên tôi làm nó để coi như vật kỉ niệm...Như vậy, có làm phiền ngài không?"

"Tôi nghĩ là không..."

Nhận một chiếc khăn tay từ một người phụ nữ có rất nhiều ý nghĩa. Nếu nhỏ thì là dành cho một người hộ tống mình đến một nơi nào đó, và lớn hơn thì là cho người yêu hoặc vị hôn phu.

Ngoài ra, con dấu của mỗi gia đình quý tộc là một loại hoa, những người đàn ông thường tán tỉnh phụ nữ bằng cách tặng hoa giống với con dấu gia đình họ. Còn phụ nữ thì tặng khăn tay.

Tặng khăn tay mà không vì lí do gì cũng là một hành động quan tâm đến người khác, những người phụ nữ quý tộc thường hành xử rất thận trọng.

'Anh sẽ phản ứng như nào nhỉ?'

Ngay cả khi không có ý gì, thì người ta cũng sẽ thường không trả lại khăn tay sau khi nhận. Đây là phép lịch sự tối thiểu thông thường.

Anh ta cũng sẽ phải trả lại cái gì đó.

'Mielle sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nó nhỉ?'

Tim cô lại đạp thình thịch. Cú đạp mạnh và cơ thể run rây rcuar cô không giống những gì Oscar nghĩ.

Anh nhìn xuống bức tranh thêu của Aria trong một thời gian dài, chiếc khăn thêu con dấu gia đình anh, của một người phụ nữ.

Aria không lộ ra một biểu hiện dại dột nào. Cô chỉ tỏ ra xấu hổ, như vậy anh ta sẽ không nghi ngờ gì.

Oscar cầm chiếc khăn tay mà không nói một lời. Hay là chỉ vì phép lịch sự.

"Liệu tôi có thể nhận nó không?"

Càng ngày càng giống, cô cảm giác như mình đang trở thành Mielle.

Aria cười tươi trả lười.

"Tất nhiên rồi!"

* * *

Oscar đi ra khỏi khu vườn cùng chiếc khăn tay. Dù đã lau người, nhưng anh vẫn cần phải tắm rủa lại. Aria đi cùng và nói với một người hầu giúp anh ta.

" Ngài không định trở về biệt thự sao?"

Cô hi vọng vậy. Nhưng, Oscar đã không làm thế.

"Không, cha không biết tôi đang ở thủ đô, nên việc quay lại là bất khả thi"

Vì học viên ở một nơi rất xa xôi, nên hầu hêt shocj sinh thường không về nhà.

Có một vài người vì nhớ nhà nên lẻn về, nhưng đều bị khiển trách và phải quay trở lại. Nếu nhưu không thể chịu đưng được,làm sao mà họ có thể gánh trên vai cả gia tộc.

Một nụ cười khẽ trên môi Oscar, khi anh nhìn thấy sự ngán ngẩm và mắc cười của Aria khi nói anh sẽ bị mắng.

"Tôi e rằng với bộ đồ này thì ngài sẽ cảm thấy không thoải mái"

Anh đến biệt thự một mình, không có đem theo người hầu. Quần áo thì bị ướt, nên việc tốt nhất là trở lại nhà. Như vậy đáng lẽ anh ta nên đi theo Mielle để mua sắm.

"Tôi đã cử một người hầu đi từ trước vì không mang theo bộ đồ nào"

"Ồ, vậy ra đây là lí do ngài đến vườn một mình sao?"

Thật là kì lạ khi không có ai đi theo anh ta trong lúc ở đây.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top