Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm những kẻ cuồng phim LUMIÈRE – Tin nhắn riêng

Alex: Cậu có bao giờ cảm thấy mình giống một kẻ dối trá chưa?

Mink: Ý là sao?

Alex: Kiểu như cậu luôn được mong đợi sẽ cư xử thế này ở trường, rồi lại phải giống một người khác trước mặt gia đình, trước mặt mặt bạn bè thì lại là kiểu khác nữa. Tớ quá mệt mỏi với việc sống theo mong muốn của người khác rồi, đôi lúc tớ cố gắng nhớ lại đâu mới thực sự là mình, nhưng rồi tớ cũng chẳng biết nữa.

Mink: Chuyện này xảy ra với tớ hằng ngày ý. Tớ không giỏi ứng xử với mọi người lắm.

Alex: Thật sao? Tớ ngạc nhiên đấy.

Mink: Không phải tớ xấu hổ hay gì khác. Chỉ là ... được rồi, nghe có vẻ kì quặc nhưng tớ không thích rơi vào hoàn cảnh lúng túng lắm. Bởi vì nếu có ai đang nói chuyện với tớ, cứ nói nói nói, mọi chuyện sẽ rất ổn cho đến khi họ hỏi ý kiến tớ, kiểu như "Cậu nghĩ sao về bánh quy socola chip?" Và tớ ghét bánh quy socola chip (CCCs).

Alex: Cậu ghét chúng hả?

Mink: Không phải ai cũng thích chúng, cậu biết mà. (Trong trường hợp cậu đang tò mò thì tớ thích cookie đường nhé). Dù sao thì, nếu có ai hỏi như thế, khi tớ bị lúng túng, tớ sẽ im lặng và cố đọc vẻ mặt của họ xem họ mong tớ trả lời thế nào, rồi tớ chỉ việc nói như họ muốn thôi. Nghĩa là có khi tớ sẽ nói là tớ thích CCCs lắm mặc dù tớ thực sự không ưa chúng chút nào. Rồi tớ lại thấy mình thật dối trá, tớ nghĩ, tại sao mình phải làm như thế cơ chứ?

Alex: TỚ LÚC NÀO CŨNG LÀM VẬY HẾT ĐÓ. Thậm chí còn tệ hơn nữa cơ, bởi vì khi mọi chuyện đã xong, tớ thậm chí còn không biết liệu tớ có thích bánh quy socola chip không nữa.

Mink: Ồ, vậy cậu có thích không?

Alex: Tớ yêu chúng lắm. Tớ là fan của mọi loại bánh quy ngoại trừ bánh quy yến mạch thôi.

Mink: Thấy chưa? Vậy dễ mà. Nếu cậu muốn biết con người thật của mình thì cứ việc hỏi tớ thôi. Tớ sẽ kiểm tra xác thực cho cậu. Không hề có áp lực hay kỳ vọng nào ở đây nhé.

Alex: Được. Với cậu, tớ sẽ nói thật 100% nhé, tớ siêu ghét yến mạch.

--------------------------------------

"It's not my fault you're, like, in love with me, or something!"

—Lindsay Lohan, phim Mean Girls (2004)

Porter phát tất cả số bản đồ trong tay trong khi âm thanh của nhóm người kia dần biến mất. Chúng tôi ngoan ngoãn đi theo anh về phía đối diện của tiền sảnh, qua một mái vòm đề tên MẠN JAY, nơi chúng tôi chuyển từ bầu không khí khô khan và có hơi lạnh quá mức của tiền sảnh sang không khí mốc meo và có hơi ấm áp quá mức của lâu đài.

Tôi cảm thấy đây là là một phần của buổi tập huấn mà lẽ ra tôi nên thích thú tận hưởng, thế nhưng tôi lại quá lo sợ với việc Porter nhận ra mình đến mức còn chẳng buồn để ý đến xung quanh. Tôi muốn lùi lại và tránh xa khỏi anh ta, nhưng chúng tôi chỉ có 15 người, và Grace thì đang vui vẻ níu cánh tay tôi dẫn đầu cả nhóm. Giờ đây chúng tôi đi ngay sau anh ta, siêu gần, có khi anh ta đang nghĩ rằng chúng tôi mê mẩn với cái mông anh ta cũng nên, mà thực sự thì mông anh cũng hấp dẫn lắm.

"Bên mạn Jay này có 42 căn phòng, được biết đến như hang động nhân tạo lớn nhất thế giới" Porter nói và dừng lại tại một phòng vẽ chứa toàn những thứ liên quan đến tàu hỏa. Biển hiệu tàu hỏa. Đường ray. Ghế khoang hạng nhất Victoria với những chiếc gối nhung êm ái. Ở cuối căn phòng thậm chí còn có một quầy bán vé kiểu cũ ở London trông có vẻ đã được cải tạo thành một quầy bar.

"Ngài triệu phú mất trí đáng kính của chúng ta yêu thích săn bắn, cờ bạc, tàu hỏa, rượu chè và cướp biển." Porter nói tiếp "Đặc biệt là cướp biển. Ai mà chẳng thích, phải không?"

Được rồi, vậy ra anh ta cũng có duyên đấy chứ nhỉ. Tôi thì không miễn dịch với những người có duyên. Trong khi anh ta luyên thuyên, tôi nhận ra anh có một giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ giống như của một diễn viên lồng tiếng video game, vừa thoải mái vừa vênh váo. Thề có Chúa, tôi cá anh ta là một kẻ tự phụ.

Mà sao anh ta phải dẫn chúng tôi đi tham quan nhỉ? Tôi nghĩ nhân viên an ninh phải có trách nhiệm đứng canh và la mắng mấy tên xấc láo dám đưa bàn tay dơ bẩn của chúng lên mấy bức tranh chứ.

Khi đi đến khu vực tiếp theo, tôi liền biết ngay lí do.

"Đây là phòng máy đánh bạc" anh ta vừa nói vừa bước lùi lại. Căn phòng này được lấp kín bởi một mê cung những quầy hàng, nơi mà bạn có thể ngồi xuống chơi với một trong số cả trăm bàn máy đánh bạc cổ khác nhau. Có vẻ như những chiếc hiếm hơn thì nằm ở sau mẫy chỗ chăng dây thừng kia.

Porter bỗng dừng lại. "Chắc lúc này mọi người đang tự hỏi mấy căn phòng này có được đặt tên theo mấy thứ có trong đó không. Câu trả lời là có nhé. Mấy người chủ bảo tàng không được sáng tạo lắm, nếu không thì họ đã không đầu tư vô hệ thống nhân sự như thế này, trong trường hợp này thì họ cực kỳ sáng tạo luôn. Ví dụ như công việc của tôi nhé. Tại sao phải thuê người quản lý dịch vụ khách hàng chỉ để giải quyết mấy vụ tranh cãi của khách trong khi họ có thể giao trực tiếp cho bộ phận an ninh luôn. Các bạn sẽ nhanh chóng thấy rằng ngài Cadaver...xin lỗi, ngài Cavadini nóng nảy" anh ta cười khẩy "ổng muốn các bạn có khả năng làm được mọi công việc, phòng trường hợp bạn phải thế chỗ cho ai đó. Vì thế, đừng vội thoải mái quá, vì có khi bạn sẽ là người dẫn nhóm nhân viên mới đi tham quan trong vài tuần tới đó. Tốt hơn là ráng ghi nhớ cái bản đồ mà tôi vừa phát cho các bạn đi, làm liền đi nhé."

Ừ, hay đấy. Tôi không thích nghe tin này lắm. Có lẽ chưa quá muộn để xin làm công việc dọn-kẹo-bông-ói-mửa mà Grace bảo lúc nãy nhỉ.

Trong khoảng nửa tiếng tiếp theo, Porter hào hứng dẫn chúng tôi đi qua mấy căn phòng bên mạn này. Mấy căn phòng chứa đầy: xác ướp giả (Phòng Xác Ướp), những thiết bị y tết kỳ quặc thời nữ hoàng Victoria (Phòng Thiết Bị Y Tế) và những bức tường đầy mấy loài dưới nước (Phòng Thủy Sinh). Thậm chí còn có một bộ sưu tập trưng bày mấy thứ kỳ dị trong nhà nằm bên trong một cái lều xiếc to khủng bố. Nơi này mang đến sự quá tải cho các giác quan con người một cách nghiêm trọng, mọi thứ cứ càng ngày càng mờ ảo bởi chẳng có một quy luật hay lí do gì trong thiết kế lâu đài này cả. Có đầy những lối rẽ quanh co, mấy cái cầu thang bí mật cũng như mấy căn phòng ẩn đằng sau mấy cái lò sưởi nữa. Nếu tôi là một khách đến thăm bảo tàng và có nhiều giờ để lãng phí ở đây, tôi sẽ thích thú lắm. Quá nhiều thứ hấp dẫn ở khắp mọi chỗ. Nhưng tôi phải ghi nhớ hết chúng hả? Đau đầu chết mất.

Ở cuối tầng một, mê cung mở ra một một căn phòng khổng lồ tối tăm với trần nhà cao gấp đôi. Mấy bức tường đều là đá giả, bầu trời đêm được dựng lên từ mấy ngôi sao lấp lánh bằng đèn LED bên trên mấy con trâu và sư tử núi nhồi bông, một ngọn lửa trại giả cháy rực rỡ và một loạt những cái lều hình nón. Nửa số thành viên nam của nhóm quyết định khám phá chúng, như những cu cậu 5 tuổi. Chúng có mùi da lông mốc meo, vì thế tôi chọn ở lại chờ họ bên cạnh ngọn lửa trại giả với Grace.

Không may thay, Porter cũng cùng chờ với chúng tôi. Trước khi tôi kịp chuồn sang chỗ khác, anh ta đã chỉ vào bảng tên của tôi. "Hồi sinh em bố mẹ em bị ám ảnh với mấy cái rạp xiếc hả, hay họ đặc biệt mê rượu uýt ki kem Ai-len?"

(*Bailey là tên một loại rượu whisky kem Ailen)

"Chắc cũng giống như bố mẹ anh mê rượu vang thôi."

Anh ta nheo mắt nhìn tôi. "Anh nghĩ ý em là mê bia hả"

(*Porter là tên một loại bia)

"Sao cũng được." Có lẽ tôi nên trốn vô mấy cái lều với những người khác. Tôi giả vờ đang nhìn thứ gì đó bên kia căn phòng với hi vọng anh ta có thể lờ tôi và đi chỗ khác, một thủ đoạn lảng tránh cấp thấp nhưng thường hiệu quả.

Tuy nhiên nó lại không hiệu quả vào lúc này. Porter vẫn tiếp tục trò chuyện. "Đúng rồi đấy, bố mẹ anh đặt tên anh theo dựa vào bia đấy. Phân vân giữa cái tên này và Ale, thế nên ..."

Grace cười cợt đẩy cánh tay Porter và phê bình anh ta bằng cái giọng Anh nhỏ xíu của mình: "Im đi, bố mẹ anh đâu có làm thế. Đừng nghe anh ấy, Bailey. Và đừng để ảnh bắt đầu nói về mấy cái tên. Ảnh gọi tớ là Grace "Ắt xì" trong nửa năm học cấp 2 đó...cho đến khi tớ đạp vô cái mông ảnh trong lớp thể dục."

"Đó cũng là lúc anh biết rằng em đang ấp ủ tình yêu thầm kín dành cho anh đó, Gracie, thế nên anh rất thông cảm và giúp em dừng lại đó." Anh ta tránh khỏi cú đập của Grace và cười nhăn nhở, tôi có hơi ghét nụ cười đó, vì đó thực sự là một nụ cười trẻ con vô cùng đáng yêu, tôi ước gì nó không đáng yêu như thế.

Tuy nhiên, Grace lại miễn dịch với sức hút của nụ cười đó. Cô ấy chỉ đảo tròn mắt. Thế rồi cô bạn tình nguyện cung cấp thông tin về tôi: "Bailey mới đến đây đó. Mùa thu này cô ấy học chung trường Brightsea với chúng ta luôn."

"Ồ?" Porter nói, nhướng nhướng bên mày về phía tôi. "Em từ đâu đến thế?"

Mất một chốc tôi thật sự không biết trả lời như thế nào. Tôi thậm chí không biết tại sao nhưng não tôi như bị trì trệ bởi câu hỏi của anh ta. Tôi không thể trả lời được nếu anh ta hỏi bố tôi sống ở vùng nào. Có lẽ tôi nên trả lời là Washington bởi vì đó là nơi tôi đã sống cùng mẹ và Nate, hoặc thậm chí cũng có thể nói là New Jersey, nơi tôi sinh ra và lớn lên. Khi tôi không trả lời ngay lập tức, anh ta có vẻ không biết làm sao với tôi. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm một cách đầy mong đợi câu trả lời, nó khiến tôi ấp úng tệ hơn nữa.

"Có lẽ là Manhattan." Cuối cùng anh ta lên tiếng, nhìn lướt qua tôi. "Chỉ nhìn cách em ăn mặc, trông giống như em đang trên đường đến bữa tiệc cocktail trong phim Mad Men ấy. Nếu em chỉ đứng yên đó và muốn anh đoán thử thì đó là suy đoán của anh."

Anh ta đang coi thường tôi đó hả? Làm sao tôi biết được trang phục quy định cho buổi tập huấn là quần đùi và dép xỏ ngón chứ hả? Chẳng có ai thông báo cho tôi hết! "Ừm, không phải. Là Washington DC. Và em cho rằng anh thuộc về một gia đình nổi tiếng ở đây hay gì đó nhỉ?"

"Ông của anh. Ông được tạc một bức tượng trong thị trấn và mọi thứ khác. Thật khó khăn để trở thành huyền thoại mà, em biết đó."

"Em cá là thế." Tôi lầm bầm, không giấu được sự sắc bén trong giọng nói của mình.

Anh ta nheo mắt nhìn tôi cười cười, như thể anh ta không biết làm thế nào để tiếp nhận lời bình luận đó của tôi. Chúng tôi nhìn trừng trừng vào nhau vài giây và đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái. Tôi cũng hối hận đã nói chuyện với anh ta. Như thế này không phải tôi. Không giống chút nào cả. Tôi không bao giờ tranh cãi với người lạ. Sao anh ta lại làm tôi tức giận và thốt lên mấy câu như thế chứ? Giống như anh ta đang cố tình khiêu khích tôi vậy. Hoặc có lẽ anh ta làm vậy với tất cả mọi người. Được rồi, đừng làm thế với tôi, anh bạn. Đi tìm người khác mà chế giễu. Tôi sẽ né hết mấy thứ tào lao của anh.

Anh ta bắt đầu hỏi tôi mấy thứ linh tinh khác, nhưng tạ ơn Chúa, Grace đã xen vào: "Vậy công việc nào tốt nhất ở đây?" cô ấy hỏi Porter "Và làm thế nào em có được nó?"

Anh ta phì cười và khoanh tay trước ngực, mấy vết sẹo lởm chởm của anh ta rực lên dưới ánh sáng của ngọn lửa trại giả. Có lẽ Grace sẽ nói tôi biết từ đâu mà anh ta có mấy vết sẹo đó, tôi chắc chắn sẽ không đi hỏi thẳng anh ta rồi.

"Công việc tốt nhất là việc của anh, em không có được nó đâu. Cái tốt nhì là ở quầy café, bởi vì em được làm phía trên sảnh chính. Cái tệ nhất là quầy vé. Tin anh đi, em sẽ chẳng muốn cái thứ đó đâu."

"Tại sao?" Tôi hỏi, bản năng tự vệ trong tôi đã đánh bại mong muốn tránh phải tương tác với anh ta. Bởi vì nếu có một vị trí ở đây mà tôi cần né ra, tôi muốn biết đó là gì.

Porter liếc qua tôi rồi nhìn đám con trai nhóm chúng tôi xuất hiện từ trong một cái lều lớn, từng người một, cười đùa với nhau về mấy câu chuyện nào đó mà chúng tôi đã bỏ lỡ. "Ông Pangborn nói rằng mỗi mùa hè họ lại thuê nhiều nhân viên thời vụ hơn cả khả năng chi trả của họ, bởi họ biết kiểu gì cũng có ít nhất 5 trong số người mới này sẽ nghỉ việc trong hai tuần đầu tiên, đó luôn luôn là những người làm ngoài quầy vé."

"Có vẻ như chỗ quầy thông tin còn tệ hơn hả?" Grace hỏi.

"Không đâu, tin anh đi. Anh làm hết mấy việc đó rồi. Ngay cả bây giờ anh cũng dành nửa ngày để ngồi bán vé với khắc phục mấy vấn đề chẳng liên quan gì đến bộ phận an ninh cả. Điên đầu luôn, thực sự đó. Ê, đừng đụng vào cái đó." Anh ta hét qua vai tôi với một anh chàng đang định chạm ngón tay vô cái mũi của con trâu bông. Porter lắc lắc đầu và càu nhàu "Cậu ta không trụ được quá một tuần đâu."

Mọi người đã khám phá xong căn phòng này, vì thế Porter dẫn chúng tôi ra khỏi Phòng Miền Tây Hoang Dã và xuyên qua phần còn lại của mạn bên này, theo một con đường uốn quanh trở lại tiền sảnh. Ở đây trống trơn vì nhóm chúng tôi đã quay lại trước nhóm ông Pangborn. Trong khi chờ đợi họ, Porter tập trung chúng tôi lại gần một tấm pa-nô trên tường, gần khu vực tìm đồ thất lạc và búng nhẹ mở nó ra. Bên trong là một cái hộc nhỏ treo một cái điện thoại màu đen.

"Tôi biết các bạn đang nghĩ gì mà." anh lên tiếng. "Cái này có thể trông giống đồ cổ nhưng mà nó không phải đồ trưng bày của bảo tàng đâu, sốc không? Các bạn biết đó, cách đây rất lâu rồi người ta đã sử dụng điện thoại có dây. Và mặc dù các bạn có thể tìm thấy mấy mẫu vật hiếm thấy về đột phá công nghệ trong bảo tàng này, giống như mấy cái camera an ninh năm 90 hay mấy cái máy in bỏ không chỗ quầy vé, thì hệ thống liên lạc của bảo tàng không nằm trong số đó nhé."

Anh ta nhấc cái ống nghe lên và chỉ vào 3 nút bấm bên hông. "Các bạn có thể thực hiện cuộc gọi đi bằng mấy nút này. Nhưng trừ khi là trường hợp khẩn cấp không là có thể bị sa thải đó. Lí do duy nhất để sử dụng cái thứ đồ cổ xinh đẹp này là để liên lạc nội bộ. Cái nút xanh này, được đánh dấu là "AN NINH" đó, sẽ cho phép các bạn gọi cho tôi nếu có trường hợp khẩn cấp mà các bạn không thế tự giải quyết một mình. Thế này này---" Anh ta bấm cái nút và cái radio nhỏ trên tay áo anh phát ra tiếng bíp. "Thấy chưa? Thần kì nhỉ?"

Rồi anh ta chỉ cái nút đỏ. "Nút đánh dấu "TẤT CẢ" này sẽ liên lạc được với cảaaa cái bảo tàngggg" anh ta nói giống như đang hát vang qua một cái hẻm núi. "Lí do duy nhất các bạn có thể sử dụng nó là khi các bạn làm việc ở bàn thông tin và cố gắng thông báo cho mọi người rằng bảo tàng sắp đóng cửa hoặc có cháy. Không thì đừng dùng nó."

"Còn cái nút vàng để làm gì?" Tôi hỏi. Ý tôi là, tôi thấy thật ngu ngốc khi nghĩ rằng tôi có thể tránh nói chuyện với anh ta về mấy vấn đề công việc, đúng không? Anh ta biết những thông tin tôi cần. Có lẽ nếu tôi cư xử chuyên nghiệp thì anh ta cũng sẽ làm thế.

Anh ta chỉ vào tôi. "Hỏi hay lắm. Cô Bailey rượu kem Ai-len. Nút vàng dùng để liên lạc nội bộ trong sảnh, nhìn thấy chữ không? S-Ả-N-H. Và nó chủ yếu được dùng bởi nhân viên bàn thông tin để liên lạc với mấy người lười biếng dễ thương hay bị lạc mất vợ hay con cái ấy." Anh ta nhấn cái nút và có âm thanh lốp bốp khó chịu phát ra từ một cái loa ẩn đâu đó. Anh ta đưa cái ống nghe về phía tôi. "Nào, nói gì đó đi, siêu sao."

Tôi lắc đầu. Chẳng có gì hay ho. Tôi không muốn bị chú ý. Giờ tôi thấy thật hối hận đã hỏi về cái nút màu vàng.

Anh ta cố dụ tôi nói gì đó bằng cái giọng thoải mái của mình, nhưng ánh mắt anh ta rõ ràng là 100% thách thức, giống như đây là một cuộc so tài và anh ta đang cố gắng xem xem ai sẽ là người bỏ cuộc trước. "Thôi nào. Đừng xấu hổ với anh mà, cô nàng xinh đẹp."

Một cái biệt danh giễu cợt nữa hả? Anh ta bị gì vậy? Được rồi, anh ta có thể quên nó đi. Đây là vấn đề nguyên tắc đấy. Tôi khoanh tay trước ngực: "Không."

"Chỉ là một cuộc gọi nội bộ bé tí nị thôi mà." Anh ta nói rồi lắc lắc cái ống nghe trước mặt tôi.

Tôi đẩy tay anh ta ra một cách thô bạo. Được rồi, có lẽ tôi đã hất mạnh nó ra. Nhưng tôi chỉ muốn cho anh ta thấy là tôi thực sự nổi cáu rồi.

Nhưng tôi không phải người duy nhất phát cáu. Cái thái độ vui vẻ dễ chịu biến mất khỏi bản mặt anh ta, và tôi có thể nói rằng giờ anh ta cũng đang bực bội với tôi. Tôi không quan tâm lắm. Anh ta không phải ông chủ của tôi, mà tôi cũng chả làm gì sất.

Quai hàm anh ta căng ra một bên trong một thoáng. Rồi anh ta nghiêng người lại gần hơn và nói bằng cái giọng bình tĩnh và trịch thượng: "Em chắc là không muốn làm việc đó chứ? Vì thông báo trên mạng nội bộ là một trong những nhiệm vụ của em đó."

"Tôi..." Tôi không thể suy nghĩ tiếp nữa. Tôi giận dữ và xấu hổ, và đang đông cứng lại giống như khi anh ta hỏi tôi đến từ đâu. Một phần trong tôi muốn chấm dứt và bỏ chạy, phần còn lại thì lại muốn đấm vào bụng Porter. Nhưng tất cả những gì tôi làm được chỉ là đứng đó giống như một con cá đang chết với cái mõm giật giật mở ra rồi đóng lại.

Anh ta mất cả năm giây để mất đi kiên nhẫn với tôi. Vào cái khoảnh khắc anh ta lướt mắt sang đám người đang đợi đằng sau tôi – khoảnh khắc anh ta nhận thấy lẽ ra mình nên nói chuyện với họ thay vì với tôi, tôi nhìn thấy thứ gì đó giống như là lúng túng lướt qua gương mặt anh ta. Hoặc có lẽ tôi chỉ tượng tượng thôi, bởi vì nó biến mất chỉ sau một nhịp tim.

Anh ta cầm cái điện thoại lên miệng. "Kiểm tra thử." Anh ta nói, âm thanh vọng lại quanh tiền sảnh trong động. "Tôi tên là Bailey, đến từ Washinton DC, nơi mà hình như mấy đôi giày không tương xứng với nhau đang là xu hướng mới nhất."

Vài người im lặng cười thầm khi tôi liếc xuống nhìn chân mình. Và tôi kinh hoàng nhận ra anh ta nói đúng. Tôi đang mang một đôi giày bệt cùng kiểu: một chiếc đen, một chiếc xanh navy. Tôi có tận 3 đôi với 3 màu khác nhau, bởi vì chúng nhỏ nhắn và thoải mái, tôi đã gói một đôi vào trong đống hành lý. Sáng nay tôi đã cuống cuồng là ủi quần áo đến mức xỏ vội vào mà không kịp nhìn trước khi ra khỏi cửa. TÔI BỊ SAO VẬY TRỜI?

Và hơn tất cả, giờ tôi mới nhận ra Porter đã không hề nhìn chân tôi, anh ta chỉ là đang nhìn chằm chằm vào giày tôi suốt.

Má tôi nóng bừng lên. Tôi chỉ muốn tan thành vũng nước rồi trượt đi dưới tấm thảm màu cam xơ xác này. Tôi không thể nhìn anh ta nữa, cũng chẳng có khả năng nghĩ đến một câu đáp lại dí dỏm chút nào. Tâm trí tôi đã bật lên công tắc điều khiển tự động và hoàn toàn trống rỗng, tất cả những gì tôi ý thức được lúc này là âm thanh xung động của chính tôi đang đập rộn điên cuồng trong tai. Tôi chết lặng đi, thậm chí tôi còn không thể cảm nhận được thứ gì nữa ngoại trừ chút xíu nhẹ lòng khi ông Pangborn xuất hiện, đổi nhóm với Porter để chúng tôi có thể thăm quan mạn bên kia.

Tôi thề, nếu thời điểm mà tôi gặp lại hắn ta là không bao giờ thì vẫn là quá sớm. Và nếu cuộc đời còn được một chút xíu công bằng, tôi sẽ xin một công việc cách hắn ta hàng năm ánh sáng. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì. Chà toilet. Nhặt rác. Tôi thậm chí sẵn sàng đi thông báo trên cái điện thoại ngu si đó. Miễn là tôi có rất rất ít hoặc không có chút nào liên hệ với tên khốn Porter Roth đó thì tôi sẽ làm tất cả với nụ cười trên môi. Bởi vì một trong những yêu cầu công việc của hắn ta có vẻ như là Cười Nhạo Bailey, và nếu mọi chuyện quanh đây cứ xảy ra như thế tôi thà leo lên máy bay trở về nhà với mẹ và Nate còn hơn.

Tôi nghĩ đến Alex và tôi sẽ cảm thấy tốt hơn như nào nếu tôi có thể về nhà để kể cho cậu nghe về những chuyện này. Cậu ấy chắc chắn sẽ đồng cảm với tôi. Tôi cần ai đó để trút bầu tâm sự bởi vì, thực sự thì hôm nay còn có thể tệ hơn nữa được không?

Khi kết thúc chuyến tham quan, chúng tôi nhận bảng phân công công việc từ ngài Cavadini. Tôi lập tức tìm được câu trả lời: Ôi, mọi thứ hoàn toàn có thể tệ hơn mà.

Tôi nhìn chằm chằm cái tờ phân công và không tin nổi. Tôi được phân làm ở quầy vé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top