Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Cố Hiểu Mộng lưu luyến không rời, đưa Lý Ninh Ngọc đến trước cổng nhà. Lý Ninh Ngọc mở cửa nhưng vẫn đứng trước cửa, nắm lấy tay Cố Hiểu Mộng: "Thật sự không vào ngồi một chút sao?" Cố Hiểu Mộng kiên quyết lắc đầu: "Ngày mai là ngày đầu tiên chị Ngọc đi làm, không thể dày vò quá muộn." Lý Ninh Ngọc bị cô nói đỏ mặt, nhỏ giọng mắng cô một câu: "Nói hươu nói vượn gì vậy..." Cố Hiểu Mộng cười híp mắt: "Ý của em là sợ hôm nay sẽ nói chuyện với chị Ngọc quá muộn, làm chị trễ làm, chị Ngọc nghĩ đi đâu vậy?" Lý Ninh Ngọc bị nói, phải đóng cửa vào nhà, lại bị Cố Hiểu Mộng giơ tay chặn cửa. Cô kéo tay của Lý Ninh Ngọc nhích lại gần một chút: "Suýt nữa quên mất tặng quà cho chị Ngọc." Nói xong thì hôn lên mặt Lý Ninh Ngọc, sau đó nhân lúc Lý Ninh Ngọc chưa hoàn hồn, vội vàng mỉm cười bỏ chạy: "Ngủ ngon, cô Lý của em."

Lý Ninh Ngọc đứng trước cổng một lúc lâu mới sờ lên gương mặt nóng hổi của mình, bật cười, thật sự không nên để em ấy được như ý nhanh như vậy...

Cố Hiểu Mộng cũng hối hận, vỗ vào mô tô một cái, lúc nãy nên hôn lên môi mới đúng chứ!

Từ khi hai người xác nhận quan hệ, Lý Ninh Ngọc cảm giác căn hộ của mình quá nhỏ, đồ đạc của Cố Hiểu Mộng càng ngày càng nhiều. Lúc đầu là dụng cụ rửa mặt, sau đó là đồ trang điểm, đồ ngủ, bây giờ mở tủ quần áo ra, mấy chiếc áo khoác của Cố đại tiểu thư quang minh chính đại treo chung với quần áo của Lý Ninh Ngọc. Có vài lần Cố Hiểu Mộng đưa ra ý kiến có nên đổi một căn hộ lớn hơn không, đều bị Lý Ninh Ngọc thẳng tay bác bỏ. Nàng nói như vậy mới có cảm giác của ngôi nhà.

Cố Hiểu Mộng chuyển đồ đến càng ngày càng trắng trợn, cho đến khi cô kéo một chiếc vali hành lý lớn đi ngang qua phòng khách, bị Cố Hi Nhiên giữ chặt vali, vô cùng đáng thương hỏi: "Chị, có phải chị muốn dọn nhà không?" Cố Hiểu Mộng mỉm cười, xoa đầu em trai: "Dĩ nhiên là không rồi, chỉ là gần đây công ty bận rộn chút chuyện, muốn đem vài bộ quần áo để thay, đỡ chạy qua chạy lại." Lý do này, ngay cả bản thân cô cũng không tin...

"Thật sao?" Cố Hi Nhiên có vẻ hơi tủi thân.

"Đương nhiên là thật rồi." Cố Hiểu Mộng thật sự không đành lòng, cân nhắc một chút, vẫn là lấy điện thoại ra, đặt mua cho em trai một đôi giày bóng rổ kiểu dáng mới nhất. Lúc này, Cố Hi Nhiên mới miễn cưỡng buông vali của Cố Hiểu Mộng ra, bĩu môi ngồi xuống ghế sô pha.

Cố Hiểu Mộng vì bù đắp tâm trạng của em trai, bắt đầu tranh thủ thời gian ăn cơm trưa để ăn chung với Cố Hi Nhiên, thế là trong văn phòng lại truyền đến lời bàn tán xôn xao.

"Cô Lý à, cái bạn Cố Hi Nhiên đẹp trai nhất lớp cô ấy, gần đây luôn có cô gái xinh đẹp đến đón em ấy đi ăn trưa. Mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng lại lái chiếc xe sang trọng lắm." Một giáo viên quay về phía Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc mỉm cười lắc đầu: "Cô cũng biết đó, tôi hiếm khi quan tâm đến việc riêng của học sinh." Thật ra Lý Ninh Ngọc muốn nói. Cố Hiểu Mộng đã nghe theo mình, đổi một chiếc xe khiêm tốn hơn, mặc dù đây chỉ là khiêm tốn trong mắt Cố Hiểu Mộng...

Một giáo viên khác thấy dáng vẻ khó hiểu của Lý Ninh Ngọc, cười nói tiếp: "Đó là chị ruột của Cố Hi Nhiên người ta. Lúc trước, tôi đã từng nhìn thấy, gia cảnh khoan bàn đến, dáng người mới đúng thật là xinh đẹp. Còn đẹp hơn cả mấy diễn viên mà tôi từng nhìn thấy nữa đó."

Lý Ninh Ngọc đang chấm bài, chợt khựng lại, trên mặt bất giác mang theo ý cười. Hiểu Mộng của nàng, thật sự là người xinh đẹp nhất...

Lý Ninh Ngọc cố gắng bình tĩnh lại, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị lên lớp.

Gần đây, cô Lý cũng có chút thay đổi. Bình thường khi nàng dạy học, lúc đặt ra những câu hỏi liên quan đến bài học thì thường sẽ lựa chọn người trả lời ngẫu nhiên, nhưng gần đây, cô Lý đứng trên bục giảng, sau khi đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn một vòng, lại luôn rơi vào một người.

"Cố Hi Nhiên." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc và giọng nói bạn cùng bàn của Cố Hi Nhiên đồng thời vang lên.

Lúc này, Cố Hi Nhiên cười còn khó coi hơn cả khóc. Cậu không biết bản thân đã đắc tội cô Lý ở đâu, đành phải ấp a ấp úng trả lời câu hỏi của Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc khẽ gật đầu, thậm chí còn mang theo chút ý cười: "Xem như qua cửa, chỉ là chưa thuộc bài lắm, tiết sau tiếp tục."

Cố Hi Nhiên hít sâu một hơi, ngồi xuống, xung quanh rối rít nhìn về phía cậu bằng ánh mắt "người anh em, bảo trọng".

Buổi trưa, lúc ăn cơm, Cố Hi Nhiên bất đắc dĩ nói với Cố Hiểu Mộng về chuyện này, không ngờ Cố Hiểu Mộng lại thoải mái mỉm cười, dùng dáng vẻ của người từng trải dạy dỗ cậu: "Cô giáo chịu dạy em là vì muốn tốt cho em, cho em cơ hội tiến bộ đó."

Cố Hi Nhiên ăn bò bít tết, im lặng nhìn Cố Hiểu Mộng: "Cơ hội này tặng cho chị đó, chị có muốn không?"

Ai ngờ Cố Hiểu Mộng lại dùng ánh mắt chân thành, tha thiết nhìn cậu: "Đương nhiên là muốn rồi."

Thời gian dần trôi qua, Cố Hi Nhiên không thể không thừa nhận, cơ hội này giúp người ta tiến bộ, bản thân không thể không chuẩn bị bài trước khi đến tiết, sau giờ học thì hỏi bài, trong giờ học thì tập trung gấp mấy lần, thành tích môn toán cứ thế không ngừng tăng cao...

Cố Hiểu Mộng lại có chút vui không nổi. Từ lần trộm hôn má lúc trước, dường như không có tiến triển gì lớn. Vì để nắm chừng mực, không khiến cho Lý Ninh Ngọc cảm thấy không thoải mái, những lúc cô động tình, nhiều nhất cũng chỉ ôm lấy cổ Lý Ninh Ngọc, nhẹ hôn lên môi của nàng một chút, hoặc là ôm nhau đi ngủ. Chuyện này đối với Cố Hiểu Mộng mà nói rõ ràng không hài lòng. Như vậy không phải tiến triển quá chậm rồi sao? Nhưng mà nếu nhanh quá thì có khi nào chị Ngọc sẽ tức giận không? Cô lại mâu thuẫn...

Nhưng Cố Hiểu Mộng lại không biết, về suy nghĩ trong chuyện này, cô và Lý Ninh Ngọc lại ăn ý lạ thường, cho nên hai người vẫn luôn vừa châm lửa vừa hãm phanh, điên cuồng thăm dò...

.--- .. -. -.-- .- -.

Hi vọng sau này không dạy trúng lớp có em trai, em gái của ngiu =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top