Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Cuối cùng đã đến ngày thứ bảy rực rỡ ánh mặt trời. Cố Hiểu Mộng đã tranh thủ một ngày nghỉ cho bản thân, vừa đứng trước gương thử quần áo vừa gọi điện thoại, dùng giọng nũng nịu dây dưa Lý Ninh Ngọc đi dạo phố với cô.

"Nhưng tôi vẫn chưa viết xong giáo án." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ nhìn giáo án đã viết được một nửa.

"Vẫn còn chủ nhật mà. Chủ nhật em nhất định sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy công việc của chị Ngọc."

"Hai mươi phút sau em sẽ ở dưới lầu đón chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng muốn dứt khoác chặn trước cửa nhà, cũng không thể nào không đi.

"Nhưng mà Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Cố Hiểu Mộng cắt ngang.

"Chị Ngọc nhất định phải mặc chiếc áo khoác kaki trong tủ quần áo nhé." Cố Hiểu Mộng nói xong câu này thì cúp điện thoại.

Lý Ninh Ngọc cầm điện thoại, lắc đầu mỉm cười: "Thật sự không biết cô bé này muốn làm chuyện quỷ quái gì nữa đây." Nàng đứng lên, nghe lời lấy chiếc áo khoác kaki trong tủ quần áo ra, khoác lên ghế.

Lúc đi xuống lầu, Lý Ninh Ngọc liếc mắt đã nhìn thấy Cố Hiểu Mộng mặc chiếc áo khoác cùng màu với áo khoác của nàng.

"Ấu trĩ." Tuy Lý Ninh Ngọc nói như vậy nhưng lại không kiềm được ý cười.

Cố Hiểu Mộng vẫn luôn rất thích nhìn Lý Ninh Ngọc cười, cảm giác như gió xuân lướt nhẹ qua gương mặt, khiến cô cảm thấy tâm trạng thoải mái.

Cô đứng yên tại chỗ, chậm rãi giang hai tay ra, dường như trong mắt mang theo sao trời lấp lánh. Cô cũng mỉm cười với Lý Ninh Ngọc: "Muốn chị Ngọc ôm."

Mùi hương trong suy nghĩ tiến vào cõi lòng, thậm chí Cố Hiểu Mộng còn cảm thấy giờ phút này có chút không chân thực, cô không khỏi ôm chặt lấy: "Rất muốn ôm chị Ngọc..."

Lý Ninh Ngọc hơi ngẩng đầu lên, bị Cố Hiểu Mộng ôm trong ngực, nàng giơ tay nhéo gương mặt trơn mịn của Cố Hiểu Mộng: "Được rồi chó con, rõ ràng hôm qua vừa mới gặp mặt mà."

Cố Hiểu Mộng uất ức bĩu môi, lại nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay Lý Ninh Ngọc, sau đó trịnh trọng mở cửa xe cho Lý Ninh Ngọc: "Em không phải là chó con..."

Hai người đến cửa hàng, mười ngón đan chặt thân mật, trên đường đi cười cười nói nói, vốn là hai người có vẻ ngoài xuất chúng, hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Có người thậm chí bắt đầu thảo luận: "Người bên trái chắc chắn tôi đã từng gặp rồi, hình như là một minh tinh nào đó." Lý Ninh Ngọc nghe thấy những lời này, mỉm cười quan sát Cố Hiểu Mộng ở bên trái một chút, sau đó quay đầu sang chỗ khác, lại bị Cố Hiểu Mộng nắm chặt tay, nhìn nàng cực kỳ nghiêm túc: "Chị Ngọc, không cho phép chị nhìn người khác, chỉ cho phép nhìn em thôi!"

Chuyến đi này của Cố Hiểu Mộng đương nhiên có mục đích. Cô kéo Lý Ninh Ngọc đi thử mấy bộ quần áo cùng màu, cùng kiểu, dù Lý Ninh Ngọc kiên quyết không muốn cô mua quần áo cho mình, nhưng vẫn không thể nào chịu được Cố Hiểu Mộng làm phiền đòi hỏi, nũng nịu vô lại. Kết quả cuối cùng, đương nhiên là Cố đại tiểu thư thân mật ôm Lý Ninh Ngọc, vừa khen chị Ngọc thật sự là một chiếc móc áo, mặc cái gì cũng đẹp, vừa không hề do dự rút thẻ ngân hàng của mình.

Nhân viên của cửa hàng quần áo hỗ trợ để đồ lên xe. Hai người lại nắm tay đi dạo trong cửa hàng. Lý Ninh Ngọc có chút bất đắc dĩ khuyên Cố Hiểu Mộng sau này đừng xài tiền bậy bạ nữa. Cố Hiểu Mộng lại dùng dáng vẻ đương nhiên nhìn nàng: "Người của em đều là của chị Ngọc, xài chút tiền không phải bình thường sao?"

Sau khi hai người ra khỏi cửa hàng thì đi thẳng đến siêu thị, vốn chỉ muốn mua chút nguyên liệu cho bữa tối, nhưng Cố Hiểu Mộng ném một đống thứ vào trong xe, đồng thời ánh mắt vô cùng kiên định nhìn Lý Ninh Ngọc, ý muốn nói, chị Ngọc, em cảm thấy món này chắc chắn cần. Thế là hai người lại xách hai túi đồ ra khỏi siêu thị. Khi hai người tốn sức đóng cốp xe lại, Lý Ninh Ngọc nhìn về phía Cố Hiểu Mộng: "Có suy nghĩ gì không?" Cố Hiểu Mộng dùng ánh mắt cũng vô cùng chân thành tha thiết: "Em cảm thấy em nên đổi một chiếc xe rộng rãi hơn."

Khi hai người vật lộn xách đống đồ đạc lên lầu thì trời đã chập choạng tối. Cố Hiểu Mộng ngồi phịch xuống ghế sô pha. Lý Ninh Ngọc thì nghiêm túc phân loại đồ vật, sau đó đặt ở nơi nó nên ở, bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.

Hôm nay, hai người rất có cảm giác nghi thức, ăn xong bữa tối dưới ánh nến, sau khi ăn tối thì rúc vào nhau, ngồi trên ghế sô pha xem phim.

Họ đều cảm nhận được bầu không khí vi diệu. Cố Hiểu Mộng xoay người đối diện với Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc... em cũng muốn được tặng quà." Cô chỉ lên má phải của mình.

Gương mặt của Lý Ninh Ngọc có chút ửng đỏ, nàng lấy dũng khí: "Hiểu Mộng, đến gần tôi một chút..."

Cố Hiểu Mộng chậm rãi nhích mặt lại một chút.

"Gần hơn một chút..." Hơi thở của Lý Ninh Ngọc phả vào mặt Cố Hiểu Mộng, trên đùa trái tim của cô, bỗng nhiên nhích mặt lại gần, chóp mũi chạm vào chóp mũi. Cô mỉm cười với Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, như vậy đã đủ gần chưa."

"Chưa đủ." Một giây sau, bờ môi của Lý Ninh Ngọc không chút do dự dán lên cánh môi của Cố Hiểu Mộng. Nàng nhắm mắt lại, tay vòng lên cổ Cố Hiểu Mộng, thay đổi cách thăm dò. Cố Hiểu Mộng ngây người vài giây. Tóc của Lý Ninh Ngọc dán lên mặt của cô, khắp xoang mũi đều là hương thơm đặc hữu của nàng. Cố Hiểu Mộng dần dần bị nhiệt độ nóng hổi ép phải nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hé mở hàm răng. Cô đưa tay cởi áo sơ mi của Lý Ninh Ngọc, lại bị Lý Ninh Ngọc giữ chặt tay. Vành tai của cô đỏ như muốn chảy máu, giọng nói hòa lẫn trong tiếng thở dốc: "Hiểu Mộng... vào phòng ngủ..."

.--- .. -. -.-- .- -.

Cá một ly trà sữa là chủ nhật cô giáo Lý không thể viết xong giáo án =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top