Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Từ sau sự việc lần trước, Cố Hiểu Mộng dần dần ngộ ra đạo lý: "Cồn hại người."

Thế là tổng giám đốc Cố bắt đầu lấy đủ loại lý do để lịch sự từ chối các buổi xã giao thương nghiệp. Đầu tiên là "thân thể không thoải mái", sau đó là "hôm nay trùng hợp vừa uống thuốc, không thể uống rượu." Cuối cùng, cô dứt khoát mặt không đỏ, chân không run nói với thư ký: "Tôi bị dị ứng với cồn." Thư ký trưng ra gương mặt "sao trước kia chị không có dấu hiệu bị dị ứng". Cố Hiểu Mộng cũng nhìn thẳng vào thư ký, bày ra thái độ "Dù sao tôi cũng đã tìm ra lý do này rồi. Tôi tuyệt đối không đi." Kết quả cuối cùng, thư ký bất đắc dĩ lắc đầu, đi thông báo với những lãnh đạo xã giao khác. Cố Hiểu Mộng vô cùng vui vẻ đi đón chị Ngọc của cô tan làm.

Hai người định buổi chiều sẽ đi xem phim, trước lúc đó thì đi dạo trung tâm thương mại. Theo yêu cầu của Cố Hiểu Mộng, hai người mặc chiếc áo khoác cùng màu mới mua lần trước, mười ngón đan xen dạo bước.

Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu, bị một đôi tình nhân trước mặt thu hút ánh nhìn. Đôi tình nhân kia mang theo vẻ mặt tươi cười, rúc vào nhau. Chàng trai sẽ cúi người, buộc dây giày cho cô gái. Sau đó, trong tay hai người đều có cầm kem ốc quế. Chàng trai đưa cây kem của mình đến, cô gái cúi đầu nếm thử một miếng. Hai người cúi đầu, thì thầm chuyện gì đó, cô gái bỗng nhiên nhón chân, hôn lên gương mặt của người bên cạnh.

Trong lòng Cố Hiểu Mộng cảm thấy khó hiểu: "Hình như hai cây kem ốc quế này có vị giống nhau mà, sao lại còn đổi cho nhau ăn chứ?"

Lý Ninh Ngọc thấy cô nhìn chằm chằm người khác đến thất thần, giơ tay chọt nhẹ vào eo cô một cái: "Nhìn cái gì vậy?"

Cố Hiểu Mộng lập tức hoàn hồn, lắc lắc đầu: "Không có... không nhìn gì cả."

Lý Ninh Ngọc siết chặt ngón tay, quay đầu nhìn Cố Hiểu Mộng, biểu cảm nghiêm túc hẳn: "Không cho phép nhìn lung tung."

Cố Hiểu Mộng nghe thấy vậy thì nở nụ cười rạng rỡ, nhích lại gần một chút: "Được rồi, được rồi, em chỉ nhìn chị Ngọc của em thôi."

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào rạp chiếu phim.

Cố Hiểu Mộng chọn một bộ phim hài tình cảm. Nhạc dạo nhẹ nhàng, vui vẻ, thỉnh thoảng chọc cho vài người trong rạp chiếu phim bật cười ha hả. Ngay cả Lý Ninh Ngọc cũng thỉnh thoảng cúi đầu cười mỉm. Lòng Cố Hiểu Mộng lại không đặt vào bộ phim, ánh sáng nhàn nhạt hắt lên người Lý Ninh Ngọc, phản chiếu sườn mặt hoàn mỹ, nhất là khi cúi đầu mỉm cười. Dịu dàng, ngọt ngào, lại mang theo khí chất đặc biệt mà người ngoài không chạm vào được. Chị Ngọc thật sự là một người quá hấp dẫn.

Có lẽ ánh mắt của Cố Hiểu Mộng quá nóng bỏng, Lý Ninh Ngọc bị người kia nhìn chăm chú nên quay mặt lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt sáng ngời của Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng vội vàng quay đầu qua chỗ khác, nghiêm túc, chín chắn giả vờ đang xem phim.

Thật lâu, tay của Cố Hiểu Mộng rời khỏi chỗ ngồi, đặt lên chân của Lý Ninh Ngọc.

Sau đó, cô cảm giác có chút lạnh. Ánh mắt của Lý Ninh Ngọc vẫn không hề rời khỏi màn hình, lại âm thầm vươn tay ra, nắm lấy tay người bên cạnh.

Bộ phim kết thúc, mọi người đều chưa thỏa mãn. Hai người vừa nói vừa cười, chuẩn bị quay về nhà nấu bữa tối. Cố Hiểu Mộng lại bị máy gắp thú trong cửa hàng hấp dẫn ánh mắt.

Cố Hiểu Mộng lấy lòng, kéo tay Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, em muốn chơi ~"

Lý Ninh Ngọc có chút ghét bỏ: "Trẻ con, tôi không muốn chơi."

Sau đó, dưới sự quấy rầy, đòi hỏi của Cố đại tiểu thử, hai mắt của cô Lý nhìn chằm chằm vào máy gắp thú, nghiêm túc bắt đầu khai thác, mấy lần sắp thành công, thậm chí còn có chút lo lắng cắn môi. Cố Hiểu Mộng mỉm cười, chị Ngọc như thế này thật sự quá đáng yêu...

Lý Ninh Ngọc tiêu hết số đồng xu trò chơi lúc đầu nhưng vẫn không thu được chiến lợi phẩm. Nàng có chút tức giận: "Bỏ đi Hiểu Mộng, chúng ta không..." Nàng vừa mới quay đầu, không biết Cố Hiểu Mộng đã biến mất từ lúc nào. Đợi khi cô quay lại, trong tay cầm hai rổ nhỏ  đầy ắp đồng xu trò chơi, mỉm cười vô cùng rạng rỡ: "Chị Ngọc, chúng ta tiếp tục thôi!"

Lúc hai người về nhà, lúc Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng bày đủ loại gấu bông khắp các ngõ ngách trong nhà, nàng mới bắt đầu chất vấn bản thân: "Rốt cuộc lúc nãy mình đã làm gì vậy trời?"

Sau khi hai người ăn cơm tối, Cố Hiểu Mộng lại quấn lấy Lý Ninh Ngọc, muốn đi ra ngoài tản bộ.

Hai người nắm tay nhau bước đi. Cố Hiểu Mộng lại nhìn chằm chằm vào đôi giày của Lý Ninh Ngọc. Dây giày này sao lại không chịu rơi ra chứ, không rơi thì sao tôi cột cho chị Ngọc được chứ?

Cố Hiểu Mộng thấy kế hoạch A đã thất bại, dứt khoát bắt đầu thực hiện kế hoạch B.

Cô nhìn Lý Ninh Ngọc đầy mong đợi: "Chị Ngọc, chị muốn ăn kem ốc quế không?"

Lý Ninh Ngọc cảm nhận được thời tiết chạng vạng tối có hơi lạnh, khó hiểu nhìn Cố Hiểu Mộng, lắc đầu: "Em nóng lắm à, tôi không muốn ăn."

Đương nhiên Cố Hiểu Mộng sẽ không bỏ cuộc: "Đúng rồi, nóng quá đi, em muốn ăn kem ốc quế." Lúc này, cô đi vào trong quán trà sữa ven đường, kêu một cây kem ốc quế vị bơ.

Cô có chút lo lắng, liếm mấy miếng, sau đó cắn răng đưa đến cạnh miệng Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, ăn đi..."

Lý Ninh Ngọc thật sự cũng không hề từ chối, vô cùng tự nhiên cắn một miếng nhỏ.

Cố Hiểu Mộng nuốt nước miếng, nhích lại gần nàng, học theo dáng vẻ của chàng trai trong trung tâm thương mại, cười hỏi nàng: "Chị Ngọc, ngọt không?"

Lý Ninh Ngọc đã nhìn thấu tâm tư của Cố Hiểu Mộng, giả vờ nhíu mày, nghiêm túc nói: "Ngọt, nhưng quá ngọt, hợp với khẩu vị của mấy cô nhóc như em thôi. Tôi không thích."

Cố Hiểu Mộng tối sầm mặt, trong lòng buồn bực: "Sự việc không phải tiến triển như thế này..."

Cho đến khi hai người đi vào trong thang máy, Cố Hiểu Mộng vẫn còn cúi đầu rầu rĩ không vui. Lý Ninh Ngọc cảm thấy đáng yêu, cố ý trêu đùa cô. Nàng chỉ lên mặt Cố Hiểu Mộng: "Hiểu Mộng, trên mặt có thứ gì kìa, để tôi lau giúp em."

Cố Hiểu Mộng sờ mặt một cái, ngoan ngoãn đưa mặt đến. Lý Ninh Ngọc nghiêng người, nhanh chóng hôn lên gương mặt của cô một cái.

Cố Hiểu Mộng có chút sửng sốt, ôm mặt, cười ngây ngốc, nói: "Sao chị Ngọc lại hôn trộm em chứ?"

Lý Ninh Ngọc nhìn cô: "Không phải đây là nụ hôn trong kế hoạch của em sao? Cô Cố."

Cố Hiểu Mộng "ây da" một tiếng, chợt hiểu ra: " Hóa ra chị Ngọc cố tình trêu đùa em. Em muốn báo thù." Nói xong lập tức muốn tiến đến hôn Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc mỉm cười, tránh né mấy lần, dùng ngón tay đặt lên môi cô: "Có chừng mực nhé."

Hai người đùa giỡn ra khỏi thang máy.

"Chị Ngọc, nếu như em giúp chị buộc dây giày, chị có hôn em không?" Cố Hiểu Mộng hỏi.

"Không." Lý Ninh Ngọc trả lời như chém đinh chặt sắt.

"Tại sao?" Cố Hiểu Mộng hỏi tiếp.

"Không tại sao cả." Lý Ninh Ngọc cũng kiên trì trả lời.

"Em nói nếu như mà." Cố Hiểu Mộng mở cửa phòng.

"Không có nếu như." Trên mặt Lý Ninh Ngọc mang theo ý cười, giơ tay đóng cửa lại.

"Tại sao chứ?"

"Tại sao vậy chị Ngọc?"

"Vậy làm sao thì chị mới có thể hôn em?"

"Chị Ngọc, chị để ý em đi mà."

Trong phòng, Cố Hiểu mộng còn đang không ngừng truy hỏi vấn đề này, rõ ràng hôm nay, cô nhất định phải hỏi ra được đáp án.

.--- .. -. -.-- .- -.

Ngọt cho dữ vào rồi sau này ngược quằn quại ha =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top