Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Ngày nghỉ sắp đến, Lý Ninh Ngọc cũng bận rộn. Mặc dù công việc buổi sáng rất vất vả, nhưng buổi tối sau khi về nhà, nàng luôn sẽ cuộn tròn trên sô pha với Cố Hiểu Mộng, nghe cô tràn đầy phấn khích kể một vài chuyện thú vị. Hai người cũng sẽ nghiêm túc tìm đọc tài liệu, tìm kiếm nơi du lịch cho kỳ nghỉ.

Hôm nay, Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế sô pha, lắc đầu thở dài, nhìn mớ thông tin trong điện thoại: "Mấy nơi này đều tốt, nhưng thời gian ở chung của chúng ta lại quá ngắn, chỉ có thể đi một nơi thôi." Lý Ninh Ngọc đặt thức ăn lên bàn, đi đến ngồi bên cạnh Cố Hiểu Mộng. Nàng ngả đầu lên vai của Cố Hiểu Mộng, cùng nhìn vào màn hình điện thoại, dịu dàng an ủi: "Đồ ngốc, đi đâu không quan trọng, quan trọng là chúng ta ở cùng nhau. Hơn nữa, sau này còn có rất nhiều thời gian, chúng ta đi từ từ là được."

Cố Hiểu Mộng khẽ gật đầu, trong mắt lại mang theo ánh sáng. Cô lẳng lặng tựa đầu với Lý Ninh Ngọc: "Thật hi vọng chị Ngọc nghỉ sớm một chút, em rất mong đợi được đi du lịch với chị Ngọc đó, chắc chắn sẽ, vô cùng khó quên..." Cô nói đến hai chữ "khó quên", chợt mang theo chút trêu chọc, hạ thấp người, dùng sợi tóc mềm mại cọ vào cổ của Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc bị cô quấy rầy, bật cười đứng lên, hai tay cầm lấy tay Cố Hiểu Mộng, hơi dùng sức, kéo cô từ ghế sô pha đứng lên: "Đừng quậy mà, ngoan ngoãn ăn cơm đi."

Lúc này, Lý Ninh Ngọc mới phát hiện hai đầu ngón tay bên tay phải của cố Hiểu Mộng đều đang quấn băng keo cá nhân. Nàng cầm bàn tay Cố Hiểu Mộng, đặt vào lòng bàn tay mình, nhìn vết thương của cô: "Sao tay bị thương rồi?"

Cố Hiểu Mộng không thèm để ý, rút tay lại: "Có tập tài liệu không bấm tốt, bị ghim giấy rạch vào tay, không đau chút nào cả."

Trong mắt Lý Ninh Ngọc đầy sự đau lòng: "Vội vội vàng vàng, sao lại không cẩn thận như vậy."

"Lần sau sẽ chú ý mà." Cố Hiểu Mộng lại lộ ra nụ cười thương hiệu của mình.

Cô giơ tay ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng: "Chị Ngọc, em muốn ăn điểm tâm ngọt sau bữa cơm."

Lý Ninh Ngọc khó hiểu, chớp mắt: "Nhưng hôm nay tôi không có chuẩn bị điểm tâm ngọt sau bữa ăn."

Cố Hiểu Mộng cúi đầu mỉm cười, hôn nhẹ lên môi Lý Ninh Ngọc một cái: "Không phải có sẵn rồi sao?"

Gò má của Lý Ninh Ngọc ửng đỏ, giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay của cô, đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống: "Đồ ấu trĩ...'

Cố Hiểu Mộng đánh lén thành công, vô cùng vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, lè lưỡi với Lý Ninh Ngọc: "Đúng vậy, em là đồ ấu trĩ, chỉ có một đứa ấu trĩ như em mới có thể chọc chị Ngọc vui vẻ thôi."

Sau khi hai người ăn cơm tối xong, Cố Hiểu Mộng nói hôm nay có vài tập phương án chưa xem xong, hôm nay phải về nhà thức đêm, làm thêm giờ.

Mặc dù Lý Ninh Ngọc không nỡ, lại không muốn can thiệp vào công việc của Cố Hiểu Mộng, tỉ mỉ dặn dò cô phải chú ý thời gian, đừng nghỉ ngơi quá muộn.

Cố Hiểu Mộng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, sau đó chào tạm biệt chị Ngọc.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất quay về nhà họ Cố, trên mặt bàn trong phòng làm việc đang bày "món quà" cô sắp hoàn thành xong. Cô âm thầm cổ vũ bản thân, ngày mai phải làm xong, tối nay nhất định phải thức khuya hoàn thành, ngày mai cho chị Ngọc niềm vui bất ngờ mới được.

Ba giờ sáng, Cố Hiểu Mộng vuốt vuốt đôi mắt đau rát, nhìn chằm chằm "tác phẩm" của mình, cười ngây ngô.

Đến ngày quan trọng rồi, không biết chị Ngọc có nhớ không nữa.

Hôm sau, Cố Hiểu Mộng ngồi ở bàn làm việc đọc tài liệu, trên đầu ngón tay đều mang theo tiết tấu vui vẻ, đáng thương cho bàn tay mảnh khảnh đã có ba ngón bị thương, nhưng chủ nhân của nó lại không thèm quan tâm chút nào.

"Tổng giám đốc Cố, hoa chị đặt đã đến." Trợ lý lễ phép gõ cửa, thông báo với Cố Hiểu Mộng.

"Làm phiền rồi, đặt ở ghế phụ của tôi đi." Cô không hề ngẩng đầu, nhìn tập tài liệu cuối cùng trong tay mình.

"Đợi đã." Cô kêu trợ lý đang định bước ra khỏi phòng, tay nhanh chóng ký tên lên tài liệu, bởi vì vui vẻ nên nét bút cuối cùng cũng kéo dài hơn một chút. Cô ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ với trợ lý: "Đúng lúc làm xong hết công việc rồi, để tôi tự ôm đi."

Cô đi đến quầy lễ tân của công ty, ôm lấy một bó hoa hồng lớn. Hai cô gái ở quầy tiếp tân thấy choáng mắt, mất một lúc lâu mới phản ứng được, hơi cúi đầu: "Tạm biệt tổng giám đốc Cố."

Cố Hiểu Mộng ôm bó hoa hồng, gật đầu mỉm cười, tuy là nụ cười vô cùng nghiệp vụ, trên người Cố Hiểu Mộng lại vô cùng có sức hút. Cô dùng giọng nói gần như vui sướng để trả lời: "Tạm biệt." Cô đi được mấy bước thì quay đầu lại: "Đúng rồi, chúc sớm cho mọi người, nghỉ lễ vui vẻ."

Hai người tiếp tân bốn mắt nhìn nhau.

"Tâm trạng hôm nay của tổng giám đốc Cố tốt quá rồi nhỉ." Một người tiếp tân liếc nhìn bóng lưng rời đi của Cố Hiểu Mộng.

"Kiểu tâm trạng này rất quen." Người tiếp tân còn lại nở nụ cười thần bí.

"Tâm trạng gì?"

"Đang yêu đương cuồng nhiệt."

Cố Hiểu Mộng cẩn thận đặt bó hoa ở ghế phụ, cắm tấm thẻ bản thân đã viết lên, lại quan sát một chút, điều chỉnh vị trí của tấm thẻ, đang định lái xe đi thì điện thoại rung lên một cái.

Là tin nhắn của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng cười nhấn mở xem.

Nụ cười trên mặt cứng lại. Cô nhanh chóng hạ khóe miệng xuống.

Trên điện thoại là tin nhắn wechat của Lý Ninh Ngọc.

"Hiểu Mộng, hôm nay trường học có cuộc họp đột xuất, tôi sẽ về nhà trễ, đến nhà sẽ gọi cho em nhé."

Cố Hiểu Mộng tức giận đập lên vô lăng.

"Cái gì vậy! Trường học sao có thể bắt người ta ở lại vào ngày thứ sáu chứ." Cô quay đầu nhìn hoa hồng ở ghế phụ, tựa đầu vào ghế: "Chị Ngọc, hôm nay là kỷ niệm một trăm ngày của chúng ta đó..."

Cô quơ lấy điện thoại, vô cùng bất mãn gõ hai chữ "biết rồi", dứt khoát chờ ở bãi đỗ xe.

Lý Ninh Ngọc mỉm cười nhìn tin nhắn trong điện thoại, mở cửa xe, giẫm chân ga chạy thẳng về nhà, trong lòng âm thầm trả lời: "Hiểu Mộng, chúng ta tối gặp nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top