Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào, Cố Hiểu Mộng khẽ lẩm bẩm một tiếng rồi tỉnh lại, ôm eo Lý Ninh Ngọc đang tựa vào đầu giường đọc sách, dúng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào bụng nàng: "Sao chị Ngọc dậy sớm vậy?"

Lý Ninh Ngọc rút một tay ra, xoa đầu cô: "Mau thức dậy đi, đồ ăn sáng trên bàn, ăn xong rồi đi làm."

Cố Hiểu Mộng úp mặt vào bụng Lý Ninh Ngọc, nũng nịu: "Lãnh đạo như em thật thảm quá mà, rõ ràng nhân viên đều được thay phiên nghỉ phép."

Lý Ninh Ngọc cười, đẩy cô ngồi lên: "Người nào việc đó. Người tài giỏi thì luôn bận rộn mà."

Cố Hiểu Mộng nhích lại gần nàng, nở nụ cười thần bí: "Chị Ngọc xem tấm thiệp chưa?"

"Xem rồi." Lý Ninh Ngọc tiếp tục bình tĩnh lật sách.

Cố Hiểu Mộng "Hả" một tiếng: "Chị Ngọc... không có chuyện gì muốn làm sao?"

"Không có." Lý Ninh Ngọc cố gắng nhịn cười.

"Chị Ngọc thật hẹp hòi, ngay cả một nụ hôn cũng không chịu thưởng cho em." Cố Hiểu Mộng ngồi trên giường, nổi hứng đùa giỡn.

"Nhưng mà, không phải hôm qua tôi đã cho em rất nhiều nụ hôn sao, cô Cố?"

"Cái đó không tính mà."

"Chị Ngọc..."

"Chị Ngọc..."

Cố Hiểu Mộng kéo tay nàng, lắc lư.

"Chị Ngọc không hôn em, em sẽ không rời giường." Cô nói xong thì cúi người đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, nhắm hai mắt lại.

Lý Ninh Ngọc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, khép quyển sách trong tay lại, đặt cạnh giường, cúi người hôn lên môi cô gái.

Sau khi Cố Hiểu Mộng đạt được mục đích mới hài lòng rời giường, tìm đông tìm tây: "Chị Ngọc, áo sơ mi của em đâu?"

Lý Ninh Ngọc đỏ mặt: "Tối qua... chúng ta uống hơi nhiều, áo sơ mi của em bị ném xuống đất, rơi mất một chiếc nút rồi... Buổi chiều tôi sẽ giặt sạch, em mặc cái khác trước đi."

Cố Hiểu Mộng cười hì hì, trái lại không thèm để ý chút nào, lấy một chiếc áo sơ mi mới trong tủ ra, vui vẻ kéo Lý Ninh Ngọc đi ăn sáng.

Lúc gần đi, Cố Hiểu Mộng cố ý bẻ đóa hoa tường vi hồng trong tay mà Lý Ninh Ngọc tặng: "Em sợ quá nhớ chị Ngọc, tạm thời dựa vào cái này, nhìn vật nhớ người rồi."

Lý Ninh Ngọc từ cửa sổ nhìn Cố Hiểu Mộng lái xe rời đi, mới xoa xoa cái eo mỏi nhừ, dự định đi ngủ bù một giấc.

Tới gần giữa trưa, tâm trạng ăn cơm của Cố Hiểu Mộng đều bị hai bản báo cáo đưa đến dập tắt. Cô "bốp" một tiếng, ném báo cáo lên bàn công tác, đầu ngón tay gõ "lốc cốc" xuống mặt bàn, giọng nói nghiêm túc, lạnh lùng: "Tôi cần bản báo cáo vào thứ năm, bây giờ là thứ bảy rồi! Thế nào, bởi vì ngày mai được nghỉ cho nên hôm nay mới phạm sai lầm cấp thấp như vậy đúng không?" Cô liếc nhìn người đàn ông cúi đầu đứng đó: "Bởi vì anh, tôi bắt đầu nghi ngờ năng lực nghiệp vụ chuyên môn của cả tổ của anh rồi. Tôi rất tò mò, rốt cuộc tại sao, anh lại có thể để xảy ra sai sót trong bản tổng kết quý? Anh có biết một khi báo cáo tài vụ, sẽ có bao nhiêu khoản không trùng khớp không?"

Người đàn ông cúi thấp đầu, không ngừng kiểm điểm sai lầm của mình, cầu xin cô có thể cho một cơ hội để bù đắp.

Cố Hiểu Mộng nhắm mắt, nghiêng người định nói gì đó thì bị tiếng gõ cửa của thư ký cắt ngang. Cô có chút không vui: "Chuyện gì?"

"Tổng giám đốc Cố, tiếp tân đến đây, có một cô gái đến tìm chị." Thư ký lễ phép trả lời.

Cố Hiểu Mộng đang tức giận, cũng không nghĩ được chuyện khác: "Cô gái nào chứ? Làm phiền dẫn đến phòng làm việc của tôi."

Lúc Lý Ninh Ngọc được mời đến phòng làm việc, còn có thể nghe thấy giọng nói mang theo sự tức giận đang dạy dỗ người khác.

Thư ký có chút lúng túng, mỉm cười với nàng: "Tổng giám đốc Cố còn có chút chuyện chưa giải quyết xong. Cô đợi một chút nhé."

Lý Ninh Ngọc lịch sự hơi gật đầu, ra hiệu không sao.

Cố Hiểu Mộng thoáng nhìn thấy bóng người trước cửa: "Ai ở bên ngoài vậy? Vào đi."

Thư ký nghe thấy vậy thì mở cửa, ra dấu mời Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy người đến là Lý Ninh Ngọc, biểu cảm trong nháy mắt cứng đờ. Cô đứng dậy theo phản xạ có điều kiện, treo lên nụ cười, tiến đến nắm lấy cánh tay của Lý Ninh Ngọc, vui mừng nói: "Sao chị Ngọc lại đến đây?"

Lý Ninh Ngọc cười, đặt một chiếc túi lên bàn: "Làm cơm trưa, tiện đường đưa đến cho em, xem ra bây giờ em không được tiện lắm."

"Tiện chứ, tiện chứ, đúng lúc em đang đói bụng." Cố Hiểu Mộng lập tức đổi thái độ. Cô đưa bản báo cáo cho cấp dưới: "Đi ăn trưa trước đi, buổi chiều nghiêm túc kiểm kê lại cho tôi. Nếu như còn tái phạm, tôi sẽ cân nhắc chuyện thay đổi nhân sự của anh."

Cấp dưới như trút được gánh nặng, gật đầu, như chạy trốn, rời khỏi văn phòng của Cố Hiểu Mộng, thầm cảm ơn cô gái xinh đẹp đã cứu anh ta một mạng.

Cố Hiểu Mộng vui vẻ mỉm cười, kéo Lý Ninh Ngọc xuống bàn làm việc, mở hộp cơm trong túi giữ ấm ra: "Chị Ngọc, thật tốt."

Lý Ninh Ngọc chỉ mỉm cười nhìn cô: "Sau này đứng tức giận như vậy nữa, sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe."

Cố Hiểu Mộng vừa ăn cơm vừa lắc đầu: "Không có, không có, em chỉ đang chỉ ra sai sót của anh ta thôi, tùy tiện nói vài câu thôi mà."

Lý Ninh Ngọc nhướng mày: "Thật à? Trùng hợp là, tôi vừa mới đứng trước cửa phòng làm việc của em, nghe được một lúc."

Cố Hiểu Mộng có chút lúng túng mỉm cười: "Lần sau không như vậy nữa, chị Ngọc."

Lý Ninh Ngọc giúp cô rót một ly nước, đặt bên cạnh: "Mau ăn đi, ăn xong thì tôi về nhà."

"Chị Ngọc muốn về nhà à? Hay là ở với em thêm một lúc đi, chúng ta cùng nhau quay về nhà là được." Ánh mắt của Cố Hiểu Mộng mang theo sự mong đợi.

"Ừm..." Lý Ninh Ngọc cúi đầu suy nghĩ một chút, nhìn đồng hồ: "Được thôi, tôi miễn cưỡng đồng ý vậy, nhưng mà, em phải nghiêm túc làm việc, không cho phép nghĩ đến chuyện khác."

Cố Hiểu Mộng gật đầu liên tục: "Tuân lệnh!"

Cố Hiểu Mộng gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, cơm trưa tình yêu hôm nay, vô cùng ngon miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top