Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Sau bữa cơm trưa, Lý Ninh Ngọc cầm lấy một quyển tạp chí ngồi xuống ghế sô pha, đợi Cố Hiểu Mộng làm việc.

Nàng thỉnh thoảng nhìn lướt qua tạp chí. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ lúc làm việc của Cố Hiểu Mộng.

Tập trung, nghiêm túc, khi giao tiếp với người khác luôn có thể tìm ra chính xác trọng điểm, mạch suy nghĩ rõ ràng, dùng mấy câu thì đã có thể chỉ dẫn người khác, rất có tác phong làm việc của bản thân...

Không hiểu sao, Lý Ninh Ngọc cảm thấy Cố Hiểu Mộng như thế này, có vẻ càng hấp dẫn nàng hơn.

Cố Hiểu Mộng "rẹt rẹt" ký một tập tài liệu. Cô giơ tay xoa cổ, chuẩn bị đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc.

Một ánh mắt của Lý Ninh Ngọc ghìm cô lại. Nàng mỉm cười với Cố Hiểu Mộng: "Tổng giám đốc Cố, cần phải tập trung làm việc nhé."

Cố Hiểu Mộng bĩu môi với nàng, ngồi trở lại ghế, nhỏ giọng oán trách: "Chị Ngọc ở bên cạnh, luôn có thể nhìn thấy chị, sao có thể tập trung làm việc chứ."

Lý Ninh Ngọc khẽ giật mình, lập tức vô cùng đáng yêu, nâng tạp chí lên một chút, che khuất mặt của mình.

Cố Hiểu Mộng "phụt" cười thành tiếng.

Có Lý Ninh Ngọc bên cạnh, dường như công việc đều trở nên dễ dàng hơn nhiều, đến trưa, công việc rất nhanh đã kết thúc. Cố Hiểu Mộng nắm tay Lý Ninh Ngọc, mỉm cười, đi ra khỏi công ty.

Vì vẻ ngoài của Lý Ninh Ngọc thật sự quá xuất chúng, lại còn vô cùng thân mật với Cố Hiểu Mộng, không ít nhân viên phải liếc mắt nhìn thêm mấy cái.

Cố Hiểu Mộng vô tình hoặc cố ý dùng ánh mắt giết người nhìn lại. Người nhận được ánh mắt sắc như dao của Cố Hiểu Mộng đều vội vã quay đầu, không dám nhìn tiếp nữa.

Lý Ninh Ngọc vỗ tay của cô: "Có trẻ con không chứ."

Cố Hiểu Mộng kéo nàng đi nhanh một chút: "Không cho phép người khác nhìn chị."

Lý Ninh Ngọc bị đẩy ngồi vào ghế phụ của Cố Hiểu Mộng: "Vậy xe của tôi phải làm sao bây giờ?" Lý Ninh Ngọc đặt câu hỏi, Cố Hiểu Mộng lái xe, lưu loát quay đầu: "Ngày mai lúc chị Ngọc chở em đi làm thì lái về thôi."

"Ai nói ngày mai tôi muốn đưa em..."

"Không cần chị Ngọc nói, em tự cảm nhận được."

Rõ ràng tổng giám đốc Cố đã nắm vững được cách thức tuyệt vời để giao tiếp với Lý Ninh Ngọc.

Xe của Cố Hiểu Mộng chạy càng ngày càng xa. Lý Ninh Ngọc "hả" một tiếng: "Đi đâu vậy?"

Cố Hiểu Mộng nhìn thẳng phía trước: "Về nhà."

Hai người về đến nhà của Cố Hiểu Mộng, dì giúp việc trong nhà ra đón: "Hiểu Mộng có khách à, cơm tối muốn chuẩn bị món gì?"

Cố Hiểu Mộng ngoan ngoãn gật đầu: "Dì đi chuẩn bị thêm đi, sau này tụi con sẽ thường xuyên quay về đây."

Cô lại liếc nhìn một vòng: "Dì, Hi Nhiên không có ở nhà à?"

Dì giúp việc đang chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn: "À, buổi sáng cậu ấy đi ra ngoài rồi, nói là buổi tối phải đi chơi bóng, không về nhà ăn cơm."

Cố Hiểu Mộng kéo Lý Ninh Ngọc ngồi xuống, lắc đầu: "Vừa được nghỉ thì lập tức chạy ra bên ngoài quậy phá. Chị Ngọc, khai giảng nhất định phải kèm cặp nó thật chặt."

Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu: "Cố Hi Nhiên có người chị như em, thật sự là một chuyện may mắn."

Cố Hiểu Mộng cười hì hì.

"Đi thôi chị Ngọc, về phòng đợi." Cô nắm tay, dắt Lý Ninh Ngọc lên lầu.

Phòng của Cố Hiểu Mộng rộng rãi, sáng sủa, được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. Phòng ngủ và phòng giữ quần áo liên thông với nhau, trên kệ sách phía sau bàn làm việc đặt đủ loại sách. Trên bức tường bên cạnh treo rất nhiều ảnh chụp lúc nhỏ của Cố Hiểu Mộng.

Lý Ninh Ngọc dừng chân thưởng thức. Cố Hiểu Mộng đi đến ôm lấy bờ vai của nàng, vẻ mặt dương dương tự đắc: "Thế nào chị Ngọc, có phải em dễ thương từ nhỏ đến lớn không?"

Lý Ninh Ngọc lại chú ý đến khung hình tinh xảo đặt trên bàn làm việc của Cố Hiểu Mộng, hấp dẫn nàng muốn cầm lên xem, lại bị Cố Hiểu Mộng ôm vào lòng.

Lý Ninh Ngọc khó hiểu: "Không thể xem à?"

Cố Hiểu Mộng kiên quyết lắc đầu: "Không được, không được."

"Được, vậy thì không xem nữa." Lý Ninh Ngọc không ép buộc.

Lúc này, Cố Hiểu Mộng mới yên tâm, đặt lại khung hình xuống bàn làm việc, vừa định quay đầu nói gì đó thì đã bị Lý Ninh Ngọc nhanh tay cầm lên xem.

Không giành lại được nữa, Cố Hiểu Mộng chỉ có thể nhắm mắt nghe theo ý trời.

Bức ảnh là lúc Lý Ninh Ngọc nấu cơm, bị Cố Hiểu Mộng chụp lén. Trong bức ảnh, Lý Ninh Ngọc đeo tạp dề, tóc buộc lên tùy ý, cúi đầu nghiêm túc nếm canh trong nồi.

Cố Hiểu Mộng mở một mắt ra nhìn. Có vẻ chị Ngọc không hề tức giận.

Lý Ninh Ngọc xoa lên khung hình: "Tại sao lại là tấm ảnh này."

Cố Hiểu Mộng mở mắt, do dự rất lâu, sau đó kiên định đặt hai tay lên vai Lý Ninh Ngọc, mặt đối mặt.

"Bởi vì trong nháy mắt đó, lần đầu tiên em nảy ra một suy nghĩ điên rồ trong sinh mệnh của mình. Em muốn chị Ngọc cứ như vậy, ở bên cạnh em cả đời."

Cố Hiểu Mộng cười: "Có phải ngu ngốc lắm không, từ rất lâu về trước, em đã yêu chị Ngọc như vậy rồi."

Lý Ninh Ngọc không nói gì, chăm chú nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Cố Hiểu Mộng.

Thật lâu, một mảnh mềm mại áp lên môi Cố Hiểu Mộng. Lý Ninh Ngọc dùng nụ hôn, trả lời câu hỏi của cô...

.--- .. -. -.-- .- -.

Dịch truyện mà cứ như tự ngược vậy =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top