Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Sau khi thổ lộ một phen, hai người tay nắm tay xuống lầu ăn cơm, tâm trạng của Cố Hiểu Mộng vô cùng tốt, nhẹ nhàng nắm tay Lý Ninh Ngọc: "Lần này xem như chị Ngọc thử khẩu vị một chút, có gì muốn thay đổi thì nhất định phải nói ra, dù sao... sau này chúng ta đều sẽ ăn cơm chung."

Đồ ăn hôm nay vô cùng phong phú. Chén của Lý Ninh Ngọc rất nhanh đã được Cố Hiểu Mộng chất thành một tòa núi nhỏ, khi Cố Hiểu Mộng còn muốn lột một con tôm chất lên thì Lý Ninh Ngọc cười, chặn tay cô lại: "Đủ rồi Hiểu Mộng, thật sự không ăn nổi nữa rồi."

Cố Hiểu Mộng lắc đầu, bỏ con tôm đã lột vỏ vào miệng của Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc quá gầy, sau này phải bồi bổ."

Lý Ninh Ngọc ăn con tôm Cố Hiểu Mộng bóc vỏ: "Vậy à, có phải em muốn nuôi tôi cho béo tốt rồi cuối cùng đi không nổi nữa, chỉ có thể luôn ở bên cạnh em không?"

Cố Hiểu Mộng chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, nghiêm túc gật đầu một cái: "Đó là tất nhiên rồi, chị Ngọc muốn đi cũng được, em đi theo là được."

Sau khi kết thúc bữa cơm chiều, hai người ôm khăn tắm đứng trước cửa phòng tắm, rầu rĩ vấn đề ai đi tắm trước.

Cố Hiểu Mộng nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, nhướng mày cười: "Hay là... tắm chung đi?"

Vành tai của Lý Ninh Ngọc đỏ lên, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần: "Nói hươu nói vượn cái gì đó?"

Cố Hiểu Mộng khó hiểu "Hả?" một tiếng: "Sao chị Ngọc lại xấu hổ vậy, cũng đâu phải là... ưm." Cố Hiểu Mộng còn chưa nói xong thì đã bị Lý Ninh Ngọc che miệng, đẩy vào phòng tắm.

"Đợi em tắm xong thì đến tôi tắm!"

Sau khi Cố Hiểu Mộng tắm rửa xong, sấy tóc thì nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi Lý Ninh Ngọc tắm xong, mặc chiếc áo choàng tắm Cố Hiểu Mộng đưa thì đi ra ngoài. Áo choàng tắm mặc lỏng lẻo trên người, buộc lại bằng dây áo choàng tắm. Lý Ninh Ngọc không thích dùng máy sấy. Nàng cầm khăn lông, cẩn thận lau khô mái tóc.

Nàng đi đến trước mặt Cố Hiểu Mộng, nhẹ nhàng chạm vào mũi của cô một cái: "Ngủ quên rồi à?"

Cố Hiểu Mộng mở mắt, di chuyển cơ thể, chừa một vị trí ở bên cạnh. Cô vỗ vỗ lên giường: "Chị Ngọc đến nằm thử một chút đi, xem thử có êm không."

Lý Ninh Ngọc đã quá quen thuộc với dáng vẻ ngây thơ này của cô, phối hợp ngồi xuống bên cạnh, quay lưng về phía Cố Hiểu Mộng, lau tóc. Ngón tay của Cố Hiểu Mộng quấn quanh, chơi đùa với tóc của nàng, ôm vai nàng nằm xuống giường. Cố Hiểu Mộng trêu chọc: "Chị Ngọc đoán xem em vừa mới làm gì?"

Tay của Lý Ninh Ngọc vòng qua mái tóc thơm tho của cô, vòng quanh cổ cô, đối diện với ánh mắt ngọt như mật của Cố Hiểu Mộng: "Làm gì?'

"Nghỉ ngơi dưỡng sức." Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa đẩy vạt áo của nàng. Lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng gõ cửa.

Lý Ninh Ngọc đỏ mặt, đẩy cô đi mở cửa. Cố Hiểu Mộng sửa sang lại quần áo, mở cửa phòng ngủ, vô cùng tự nhiên nhận lấy hai ly sữa nóng dì giúp việc đem đến.

"Chị Ngọc, sữa bò này?" Cố Hiểu Mộng hỏi.

Lý Ninh Ngọc xoay người túm chăn mền che khuất gương mặt nóng như lửa đốt của mình: "Tôi không uống, cho em uống hết đó." Nàng suy nghĩ, bổ sung một câu: "Uống xong thì thành thật đi ngủ đi, tôi không muốn đùa giỡn với em đâu."

Cố Hiểu Mộng tiếc nuối đặt sữa bò lên bàn, lắc đầu thở dài, bỏ lỡ cơ hội tốt rồi.

Nhưng mà chị Ngọc đã nói rồi, Cố Hiểu Mộng chỉ có thể ngoan ngoãn bò lên giường, thành thành thật thật ôm người kia đi ngủ.

"Sau này không tiếp tục uống sữa tươi nữa!" Cuối cùng, Cố Hiểu Mộng vẫn không kiềm chế được mà phàn nàn một câu, giơ tay tắt đèn bàn.

Lý Ninh Ngọc vùi đầu vào trong chăn, khóe miệng âm thầm cong lên thành một nụ cười.

Sáng sớm hôm sau, lúc Cố Hi Nhiên dụi mắt xuống lầu ăn sáng, hai người đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn ăn bữa sáng.

Cố Hiểu Mộng nhìn Cố Hi Nhiên ở bậc cầu thang một chút: "Em đứng đó làm gì, mau đến ăn sáng đi."

Cố Hi Nhiên chậm rãi đi đến: "Chào buổi sáng cô Lý."

Cậu lại nhìn Cố Hiểu Mộng đang phết mứt hoa quả lên bánh mỳ: "Chào buổi sáng chị hai."

Lý Ninh Ngọc vẫn như trước kia, gật đầu cười khẽ: "Chào buổi sáng."

Ba người ngồi trước bàn ăn, Cố Hi Nhiên chưa từng cảm thấy bản thân sáng như vậy.

"Chị Ngọc, có ăn trứng tráng không?"

"Chị Ngọc, có muốn bỏ thêm đường vào cháo không?"

"Chị Ngọc, chị nếm thử xem mứt hoa quả có ngọt không?" Cố Hiểu Mộng cười, đưa bánh mỳ nướng đến miệng của người kia.

"Chị Ngọc..."

Cho đến khi Lý Ninh Ngọc liếc cô một cái thì cô mới yên tĩnh ăn cơm. Cố Hiểu Mộng mới cúi đầu, ngoan ngoãn cắn bánh mỳ nướng trong tay.

"Ờm... chị hai." Cố Hi Nhiên yên lặng giơ tay.

"Sao vậy?" Cố Hiểu Mộng nhìn em trai.

"Em muốn thêm đường." Cố Hi Nhiên mỉm cười.

Ánh mắt Cố Hiểu Mộng vô cùng khó hiểu: "Em không có tay à? Tự lấy đi!"

Cố Hi Nhiên cứng đờ, đứng dậy đi lấy lọ đường.

Cậu thầm thấy khó hiểu: "Tại sao mình lại ở đây nhỉ?"

"Không đúng, đây là nhà của mình mà."

"Nhưng mà sao mình lại cảm thấy bản thân trở nên dư thừa trong chính ngôi nhà của mình vậy ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top