Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Khi Lý Ninh Ngọc ngồi trong xe, nàng nhìn chằm chằm vào đôi tay đặt trên tay lái đang run rẩy không ngừng của mình. Cuối cùng, chút lí trí còn sót lại nói với nàng, với cảm xúc hiện tại, nàng tuyệt đối không thể lái xe trên đường.

Nàng nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình một chút. Cảm giác khi mở mắt ra, lông mi đều đã ướt đẫm, nặng nề hơn một chút.

Đóng cửa xe lại, nàng bước nhanh về phía trước, chặn lại một chiếc taxi ven đường.

Nàng ngồi vào băng ghế phía sau, "ầm", đóng cửa xe lại, giọng nói sớm đã mất đi sự bình tĩnh, lạnh nhạt thường ngày. Nàng nhanh chóng nói vị trí bệnh viện.

Xe lăn bánh, suốt cả chặng đường, Lý Ninh Ngọc luôn ngồi thẳng người, lưng không hề chạm vào lưng ghế, vạt áo khoác đã bị nàng nắm chặt xuất hiện vết gấp.

Nàng xuống xe, chạy thẳng một mạch, lúc đến quầy tiếp tân, ngay cả thở cũng thở không nổi: "Xin hỏi... người gặp sự cố dưới chân cầu đang ở đâu vậy ạ?"

Y tá ở quầy tiếp tân tìm kiếm một chút, ánh mắt thương tiếc nhìn nàng một cái: "Là người nhà nhỉ? Đáng tiếc, người điều khiển hai chiếc xe va chạm với nhau đều không cứu được... Tôi dẫn cô đến phòng bệnh từ biệt nhé..."

Nỗi đau thường to lớn ập đến, trong đầu "ầm" một tiếng muốn ngất đi, sắc mặt tái nhợt thấy rõ. Nàng không thể không vịn chặt mặt bàn tiếp tân bằng đá cẩm thạch. Nàng nhíu mày, nhắm mắt lại. Vài giọt nước mắt rơi lên mặt bàn lạnh buốt. Nàng thậm chí còn cảm thấy trong dạ dày đang cuộn trào khiến cho bản thân buồn nôn.

Hai người y tá vội vàng đỡ lấy nàng. Nàng cố gắng lắc đầu, nắm lấy cánh tay của một người trong số đó, ráng chống đỡ, nói: "Làm phiền... bây giờ hãy dẫn tôi đi gặp Cố Hiểu Mộng."

Hai người y tá bốn mắt nhìn nhau: "Cố Hiểu Mộng? Không có ai tên Cố Hiểu Mộng cả. Nạn nhân bất hạnh gặp nạn là hai người đàn ông, đã xác nhận thân phận rồi."

Một người y tá nhỏ giọng kêu lên một tiếng, sau đó gương mặt áy náy nhìn Lý Ninh Ngọc: "Xin lỗi cô nhé, tôi nghĩ người cô muốn tìm là... Là cô gái trong chiếc xe trước hai chiếc xe gặp sự cố, bị tông vào chân cầu nhỉ?"

"Là cô gái trẻ tuổi đúng không?" Trên mặt Lý Ninh Ngọc mang theo chút kích động.

"Đúng vậy! Trông rất xinh đẹp, trông chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi." Người y tá đỡ Lý Ninh Ngọc chợt nhớ lại.

"Đầu của cô ấy chỉ bị va đập vào tay lái, bị chút chấn động não nhẹ thôi. Trán bị mảnh vỡ của kính chắn gió rạch một đường, có lẽ buổi tối sẽ có thể tỉnh lại, may mà cô ấy né kịp, cũng xem như nhặt về được một cái mạng. Lên lầu, là phòng bệnh thứ hai bên tay trái."

Lời nói này đối với Lý Ninh Ngọc mà nói như được đại xá. Nàng bước nhanh đến trước phòng bệnh của Cố Hiểu Mộng, ngón tay chạm vào tay nắm cửa rồi lại rụt về.

Nàng ngồi xuống hàng ghế trước cửa, tựa đầu vào vách tường, nỗi lo lắng rốt cuộc cũng được buông xuống một chút. Nàng muốn cười, nhưng lại cảm thấy đôi mắt cay sè. Nàng khịt mũi. Mùi nước khử trùng nồng nặc của bệnh viện xộc vào trong xoang mũi, khiến nàng ho sặc sụa. Gương mặt tái nhợt của nàng vì cơn ho dữ dội mà dần đỏ lên. Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, dây cung cuối cùng trong lòng đứt đoạn.

Nàng lại ho khụ khụ vài tiếng. Nước mắt như mất khống chế, rơi xuống, làm đậm màu chiếc áo khoác. Trong cuộc đời nàng, dường như chưa từng có ngày nào giống như hôm nay. Nàng giơ tay lên che mặt, vùi đôi mắt vào lòng bàn tay, nhỏ giọng nức nở...

Đợi khi Lý Ninh Ngọc ổn định xong cảm xúc của bản thân, mới chậm rãi giơ tay mở cửa phòng bệnh.

Lý Ninh Ngọc chưa từng cảm thấy con đường đi về phía Cố Hiểu Mộng lại gian nan như thế này. Rõ ràng nàng đi từng bước đến trước giường bệnh, khoảng cách tử cửa phòng đến giường bệnh khiến cho nàng cảm giác còn dài hơn quãng đường hai mươi mấy năm mà nàng tường đi...

Cố Hiểu Mộng an tĩnh nằm trên giường, thái dương đã được băng bó kỹ, bờ môi hơi nứt nẻ, trên mặt cũng thiếu chút huyết sắc.

Lý Ninh Ngọc đã từng nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Cố Hiểu Mộng rất nhiều lần, cũng từng nhìn thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng khi vừa thức dậy của cô.

Hiểu Mộng như thế này, nàng chưa từng nhìn thấy.

Nhìn Có Hiểu Mộng nằm trên giường như thế này, nàng chỉ cảm thấy cô giống như một đứa bé khiến cho người ta không thể tự chủ mà muốn đến bảo vệ.

Nàng cúi đầu vuốt ve gương mặt của Cố Hiểu Mộng: "Là tôi không chăm sóc tốt cho em..."

"Hiểu Mộng... xin lỗi... xin lỗi..."

Nàng giơ tay muốn giúp Cố Hiểu Mộng kéo lại góc chăn. Khi nàng xốc chăn lên, chiếc áo lông trắng Cố Hiểu Mộng mặc lúc sáng, giờ phút này đã nhuộm đầy máu trông rất chướng mắt. Lý Ninh Ngọc đột nhiên quay đầu đi chỗ khác, ép bản thân đừng nhìn nữa, những giọt lệ trong mắt lại chực chờ chảy xuống.

Nàng tìm một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Hiểu Mộng, nắm lấy bàn tay của cô trong lòng bàn tay mình, khóe mắt trượt xuống những giọt nước mắt đau lòng.

"Hiểu Mộng, em có biết không? So với em, tôi cảm thấy bản thân bây giờ mới giống như quay trở về từ cõi chết hơn..."

"Chỉ một chút nữa, tôi đã mất đi ánh sáng của tôi rồi..."

.--- .. -. -.-- .- -.

Chúc các bạn nữ ngày 20/10 dui dẻ nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top