Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Sau khi hạ cánh, Cố Dân Chương mới biết chuyện Cố Hiểu Mộng bị thương. Ông ấy có chút tức giận, trách móc Cố Hi Nhiên mấy câu: "Chuyện lớn như vậy sao lại không nói sớm cho ba biết? Bây giờ ai đang chăm sóc chị của con vậy?"

Cố Hi Nhiên uất ức: "Oan ức quá baba. Chị con chỉ bị thương nhẹ thôi, sợ ba lo lắng nên mới không nói cho ba biết, hơn nữa..." Cố Hi Nhiên cúi đầu suy nghĩ một chút: "Bây giờ chị con có bạn bè chăm sóc rồi, ba không cần lo lắng."

"Ồ, bạn à?" Cố Dân Chương tựa vào lưng ghế, có chút hăng hái đặt câu hỏi.

Cố Hi Nhiên cảm giác bản thân đã nói quá nhiều, vội vàng lắc đầu: "Ba đừng có hỏi con nữa, ba đến bệnh viện sẽ thấy thôi."

Cố Dân Chương ngồi ngay ngắn lại, như có điều suy nghĩ, nhắm mắt.

Cố Hiểu Mộng ở bệnh viện có vẻ đang lo lắng, lúc nằm lúc ngồi.

Lý Ninh Ngọc dịu dàng ôm lấy cô: "Hiểu Mộng, tôi biết em đang lo lắng chuyện gì, đừng sợ, tôi sẽ cùng em đối mặt."

"Em biết rồi, lát nữa chị Ngọc đừng đi, ở bên ngoài đợi em nhé. Em sẽ tự mình nói rõ với baba." Cố Hiểu Mộng dùng sức ôm lại nàng.

Lý Ninh Ngọc chần chờ một chút, vẫn gật đầu: "Được."

"Khụ khụ." Cố Hi Nhiên đứng trước cổng, dùng sức ho khan vài tiếng, hai người mới từ từ tách ra.

Cố Dân Chương đi đến, ân cần hỏi thăm vết thương của Cố Hiểu Mộng.

Cố Dân Chương ngoài mặt mỉm cười, lúc trò chuyện với Cố Hiểu Mộng, ánh mắt thỉnh thoảng rơi lên người Lý Ninh Ngọc.

Đây là lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc gặp Cố Dân Chương. Gương mặt hiền lành, tác phong bình thản, ung dung, đôi mắt chỉ cần lướt qua sẽ nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Thật sự là một thương nhân thâm sâu khó lường. Hóa ra một vài đặc điểm của Hiểu Mộng, cực kỳ giống với ba của cô.

Cuối cùng, Cố Dân Chương chuyển hướng sự chú ý sang Lý Ninh Ngọc, cười nói: "Chắc cô gái này, là người vẫn luôn chăm sóc cho Hiểu Mộng mà Hi Nhiên nhắc đến nhỉ? Đứa con gái này của tôi, trước giờ đều không biết cách chăm sóc bản thân, cực khổ cô phải tốn công rồi." Cố Dân Chương giơ tay ra trước: "Còn chưa biết xưng hô thế nào."

Lý Ninh Ngọc đi đến, nắm chặt tay Cố Dân Chương, mỉm cười vừa đủ: "Con là Lý Ninh Ngọc, ngài Cố nói quá lời rồi. Chăm sóc Hiểu Mộng là chuyện con tự nguyện, không hề hao tâm tổn trí."

Lý Ninh Ngọc quay đầu, trao đổi ánh mắt với Cố Hiểu Mộng. Nàng lại nhìn về phía Cố Dân Chương, lễ phép gật đầu: "Chắc ngài Cố có chuyện muốn nói với Hiểu Mộng. Con cáo từ trước."

Cố Dân Chương cười, gật đầu: "Ngày khác nhất định sẽ đích thân cảm ơn."

"Chị Ngọc." Lúc Lý Ninh Ngọc sắp đi đến trước cửa, Cố Hiểu Mộng mở miệng kêu nàng lại.

"Lát nữa chúng ta gặp nhé." Cố Hiểu Mộng đối diện với nàng, trong mắt lóe lên ý cười.

Lý Ninh Ngọc không nói gì, dùng ánh mắt dịu dàng trấn an trái tim của Cố Hiểu Mộng.

Cố Hi Nhiên thấy tình hình như vậy cũng tinh ý tìm lý do đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba con hai người.

Cố Dân Chường nhìn thấy ánh mắt của con gái mình vẫn luôn dõi theo Lý Ninh Ngọc, cho đến khi đóng cửa, trong lòng của ông ấy đã có câu trả lời đại khái.

"Hiểu Mộng à..." Cố Dân Chương lặng lẽ ngồi bên cạnh giường của cô.

"Baba, chị ấy là người yêu của con." Cố Hiểu Mộng nhìn thẳng về phía ba mình, không hề do dự, đưa ra đáp án.

"Ba nhìn ra được, con bé rất ưu tú, cũng rất hấp dẫn con." Cố Dân Chương lại không hề có chút dáng vẻ kinh ngạc nào. Ông ấy hiền từ nhìn về phía Cố Hiểu Mộng: "Nói cho baba biết, con có suy nghĩ thế nào?"

Cố Hiểu Mộng nhìn sâu vào ánh mắt của ba mình rất lâu. Cô cắn cắn môi: "Ba biết không, con sống hai mươi lăm năm nay, thật sự rất mệt mỏi." Cô cúi đầu, tay siết chặt một góc áo, nói tiếp: "Từ nhỏ, con đã rất hiếu thắng. Lúc nhỏ là vì tranh giành thành tích, sau đó lại là tranh giành học vị, không dễ dàng gì mới trưởng thành, nhưng vẫn phải tranh giành, vì để tìm được một chỗ đặt chân trong thương trường giết người không thấy máu này."

Cô nhìn về phía ba của mình: "Nhưng con cũng không hề vui vẻ. Trái lại, con rất mệt mỏi."

Trong mắt của Cố Hiểu Mộng dần dần trào lên nước mắt: "Dường như con vẫn luôn sống vì danh lợi, hoặc có thể nói, con sống cho người khác xem. Cho đến khi, con gặp chị ấy. Con đột nhiên cảm nhận được bản thân của hai mươi mấy năm trước kia, sống thật quá nhàm chán. Con chợt muốn thay đổi một chút. Con muốn đổi một cách sống khác."

"Con muốn dùng tất cả ánh sáng trên người con để sưởi ấm cho chị ấy. Con muốn sống vì Lý Ninh Ngọc."

Cố Dân Chương nhìn con gái của mình, đột nhiên cảm giác bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều giai đoạn trưởng thành của cô.

Cố Hiểu Mộng dùng ống tay áo lau nước mắt đang rơi xuống. Cô nhìn về phía Cố Dân Chương, gần như cầu xin: "Baba, mẹ đã rời khỏi chúng ta rất lâu rồi. Đối với công ơn dưỡng dục của ba, con vẫn luôn biết ơn trong lòng. Con liều mạng mấy năm nay, đều vì muốn báo đáp cho ba. Con cũng đã làm được rồi. Cho nên, cầu xin ba, cũng có thể thật sự thấu hiểu con một lần." Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, vô cùng trịnh trọng: "Con muốn ở bên chị ấy."

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Cố Hiểu Mộng thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Cô chưa bao giờ muốn có được một câu trả lời khẳng định như lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top