Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Chiều hôm đó, Lý Ninh Ngọc đọc sách, đọc đến lúc buồn ngủ. Vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, sao vừa chợp mắt một lúc đã ngủ đến chạng vạng tối rồi.

Trong khoảng khắc vừa mới thức dậy, người ta thường sẽ cảm thấy cô đơn. Lý Ninh Ngọc cũng không ngoại lệ. Bản thân của lúc trước còn có thể từ từ tiêu hóa cảm xúc này, nhưng bây giờ thì khác rồi...

Màn cửa nặng nề che khuất ánh sáng. Ánh trăng le lói xuyên qua, phát ra ánh sáng trắng bệch trong căn phòng ngủ yên tĩnh, trống trải.

Nàng nhớ lúc Hiểu Mộng ở đây, ánh trăng dịu dàng hơn bây giờ nhiều.

Trong lòng như có khoảng trống, Lý Ninh Ngọc đứng dậy đi đến phòng khách, bấm số điện thoại của Cố Hiểu Mộng.

Tôi phải nghe thấy giọng nói của em, ngay bây giờ!

Điện thoại rất nhanh đã kết nối.

"Chị Ngọc, sao vậy?" Giọng nói của Cố Hiểu Mộng vang lên. Lý Ninh Ngọc lập tức cảm thấy yên tâm. Dù chỉ nghe thấy giọng nói của cô, vẫn cứ như trông thấy được gương mặt tươi cười rạng rỡ ấy.

"Không sao, chỉ là muốn hỏi... Công việc của em xong chưa, khi nào có thể quay về nhà." Lý Ninh Ngọc cố gắng áp chế nỗi nhớ mong của mình.

"Chị Ngọc, em sắp về nhà rồi. Bây giờ chị chuẩn bị một chút, lát nữa có niềm vui bất ngờ cho chị đó." Giọng nói của Cố Hiểu Mộng vui sướng.

"Cái gì?" Lý Ninh Ngọc không kiềm lòng được, hỏi dồn.

"Bí mật." Cố Hiểu Mộng im lặng không nói.

"Nhàm chán, vậy tôi tắt điện thoại đây..." Tuy Lý Ninh Ngọc nói như vậy, nhưng vẫn không hề cúp máy.

"Khoan đã, khoan đã. Em còn một câu muốn nói."

"Câu gì?"

"Chị Ngọc, em rất nhớ chị." Cố Hiểu Mộng ngọt ngào làm nũng.

Lý Ninh Ngọc cầm chặt điện thoại, khóe môi không tự chủ mà cong lên. Giọng nói của nàng rất nhỏ, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng câu nói này vẫn cứ dịu dàng rơi vào tai Cố Hiểu Mộng.

"Hiểu Mộng... Tôi cũng nhớ em." Lý Ninh Ngọc nói xong thì cúp điện thoại.

Lúc âm thanh cúp máy vang lên, Cố Hiểu Mộng vẫn chưa phản ứng kịp, đặt điện thoại sát lỗ tai, cười ngây ngô.

Hai mươi phút sau, Lý Ninh Ngọc nhận được tin nhắn của Cố Hiểu Mộng, chỉ có hai chữ.

"Xuống lầu."

Thế là nàng mặc áo khoác vào, ra khỏi nhà.

Dưới lầu, một chiếc xe G63 mới cóng đậu ở đó. Cố Hiểu Mộng tựa vào cửa xe, mỉm cười với nàng. Cô vỗ vỗ chiếc xe mới: "Đưa người bạn mới theo gặp chị Ngọc, có thể vui lòng đi hóng gió một chút không?

Lý Ninh Ngọc nhìn cô gái đang phát sáng, cúi đầu cười khẽ: "Làm phiền rồi."

Cố Hiểu Mộng ân cần giúp nàng mở cửa bên phía ghế phụ, cẩn thận giúp nàng cài chặt dây an toàn, nghieeg đầu nhướng mày với Lý Ninh Ngọc: "Ngồi chắc nha."

Xe khởi động, tiếng động cơ vang lên, lao nhanh trên đường phố giữa đêm.

Cửa sổ xe hạ xuống một chút, có thể nhìn thấy những ngôi sao và ánh trăng sáng trên trời. Gió đêm se lạnh thổi bay mái tóc của nàng. Cố Hiểu Mộng trống một tay, nắm chặt lấy tay nàng.

Lý Ninh Ngọc đang nghĩ, nếu như con đường này dài hơn một chút thì tốt rồi.

Nàng nhắm mắt, tựa vào chỗ ngồi, lắng nghe tiếng gió, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến.

"Chị Ngọc, ánh trăng hôm nay có đẹp không?" Cố Hiểu Mộng hỏi.

"Đâu chỉ có ánh trăng, mặt trời mọc và mặt trời lặn, hoàng hôn cùng ráng chiều, cũng đều rất đẹp." Lý Ninh Ngọc cười đáp lời.

Cố Hiểu Mộng gật đầu một cái, nắm chặt tay của nàng, nhìn về phía trước, cười nói: "Vậy em sẽ ở bên cạnh chị Ngọc, cùng nhau đi xem là được rồi."

Cố Hiểu Mộng dừng xe ở một chỗ vắng người ven sông. Cô quay đầu về phía Lý Ninh Ngọc, làm nũng: "Chị Ngọc, em khát, ra phía sau lấy giúp em một chai nước được không?"

Dĩ nhiên Lý Ninh Ngọc sẽ đồng ý. Nàng mở dây an toàn, đi ra phía sau cốp xe.

Cố Hiểu Mộng lo lắng nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.

"Két", cốp xe chậm rãi được mở ra. Cố Hiểu Mộng lặng lẽ xuống xe, đi đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc.

Ánh sáng dìu dịu hắt vào xe, toàn bộ cốp xe được lấp đầy rất nhiều hoa mãn thiên tinh (hoa baby). Gió cuốn theo hương hoa thơm thoang thoảng, chui vào xoang mũi, tươi mát, dễ chịu.

Lý Ninh Ngọc tiến đến, đầu ngón tay chạm vào bó hoa. Nàng chỉ cảm thấy khung cảnh bây giờ có chút huyền ảo.

Hóa ra thật sự sẽ có người đổ đầy sao trời vào cốp xe cho bạn.

Cố Hiểu Mộng thu hết biểu cảm của Lý Ninh Ngọc vào mắt. Sự bất ngờ và xúc động của nàng, chính là báo đáp tốt nhất mà Cố Hiểu Mộng mong muốn.

Cố Hiểu Mộng ôm lấy bờ vai của nàng: "Thật ra trước ngày đi du lịch, em cũng có mua hoa cho chị Ngọc, chỉ là hoa kia không đẹp, không xứng với chị, thế là em chọn mãn thiên tinh." Cô lấy một nhánh hoa đưa đến trước mặt Lý Ninh Ngọc: "Em còn một câu muốn nói với chị Ngọc. Chị đoán thử xem được không?"

Lý Ninh Ngọc nhận lấy nhánh mãn thiên tinh kia, dùng ngón tay vuốt nhẹ, trong mắt nàng ngày càng sáng, có chút e thẹn cười với Cố Hiểu Mộng: "Tôi biết câu nói kia, có phải là... "Em dùng cả bầu trời đầy sao tặng cho chị, vẫn cảm giác sao trời kia không sánh bằng chị" không?" Nàng nhìn vào mắt Cố Hiểu Mộng, nghiêm túc trả lời.

"Sai rồi." Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu nhìn nàng, lại đến gần thêm một chút, gần sát bên tai nàng.

"Phải là, sao trời và ánh trăng sáng, đều không sánh bằng chị..."

Tai của Lý Ninh Ngọc đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nàng hơi đẩy Cố Hiểu Mộng ra.

"Em cũng sai rồi." Lý Ninh Ngọc nói chắc chắn. Nàng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Cố Hiểu Mộng.

"Sai chỗ nào chứ??" Cố Hiểu Mộng có chút khó hiểu.

Giọng nói của Lý Ninh Ngọc vang lên, tình ý triền miên: "Ừm, em mang theo sao trời và ánh trăng sáng, điểm tô năm tháng của tôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top