Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Cố Hiểu Mộng đi cùng với Diệp Trăn trên hành lang của khách sạn.

Tay của Diệp Trăn thân mật khoác lên tay Cố Hiểu Mộng. Vẻ mặt của Cố Hiểu Mộng nghiêm túc, vẫn cứ rút cánh tay ra.

Diệp Trăn khó hiểu dừng lại. Cô ta nhìn về phía Cố Hiểu Mộng, rõ ràng có chút kinh ngạc: "Hiểu Mộng, sao vậy?"

"Chị Trăn, tiễn đến đây là được rồi... Có người đón em."

"Sao vậy? Là bạn bè mà chị không thể gặp mặt à?" Diệp Trăn có chút hăng hái nhìn cô.

Cố Hiểu Mộng bất đắc dĩ gật đầu một cái: "Chị Trăn, chị nghĩ rằng bây giờ chị đột nhiên quay về, xuất hiện ở trước mặt em thì tất cả mọi chuyện đều có thể trở lại như lúc trước sao?"

Diệp Trăn lại nắm chặt cánh tay của Cố Hiểu Mộng: "Trong mắt chị, em chưa từng biến mất, vẫn luôn là cô bé nói sẽ đứng bên cạnh chị trong trí nhớ của chị, là Cố Hiểu Mộng rơi nước mắt ở sân bay, nói sẽ đợi chị quay về."

"Hiểu Mộng..." Diệp Trăn có chút đau lòng: "Nhiều năm như vậy, chưa từng có ngày nào em vắng mặt trong cuộc sống của chị. Chị chưa từng quên em."

Cố Hiểu Mộng thở dài, vẻ mặt có chút thảng thốt: "Diệp Trăn, lúc còn bé, đối với chị, em chỉ có sự ỷ lại như một đứa em dành cho người chị của mình. Em thừa nhận, lúc chị ra đi, em thật sự không nỡ. Nước mắt lúc đó của em cũng là thật, nhưng em biết rất rõ, em đối với chị, không có loại tình cảm kia."

Cô quay về phía Diệp Trăn: "Chị Trăn, chị có thể quay về, em thật sự rất vui. Em cũng rất nhớ khoảng thời gian ở chung của chúng ta, nhưng bây giờ, em có cuộc sống của em, có người yêu. Chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đây thôi."

Diệp Trăn cúi đầu kìm lại nước mắt, lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt lại là nụ cười dịu dàng. Cô ta mỉm cười đầy tự tin: "Bây giờ em nói nhảm cái gì cũng được. Chị chỉ có thể nói cho em biết. Chị đã một lần nữa xuất hiện ở trước mặt em thì chị sẽ không từ bỏ em đâu."

"Chị muốn gặp mặt cô ấy." Diệp Trăn nói cực kỳ nghiêm túc.

Thế là sau khi Lý Ninh Ngọc dừng xe lại, nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Hiểu Mộng trước cửa nhà hàng. Hôm nay, cô mặc bộ váy trễ vai màu đỏ, vô cùng động lòng người, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt của nàng hơn lại chính là cô gái mặc chiếc váy dài màu đen đứng bên cạnh Cố Hiểu Mộng. Ở góc độ của nàng, chỉ có thể nhìn thấy được sườn mặt xinh đẹp của cô gái kia, như có như không, dần dần áp sát cơ thể của Cố Hiểu Mộng.

Lý Ninh Ngọc híp mắt, một loại cảm giác chưa từng có xông lên đỉnh đầu.

Ghen, cơn ghen dữ dội.

Lý Ninh Ngọc bình tĩnh hít sâu một hơi, từng bước đi đến gần hai người.

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy bóng dáng của Lý Ninh Ngọc, lập tức đổi thành gương mặt tươi cười ngọt ngào, kêu một tiếng chị Ngọc.

Diệp Trăn quay đầu, tò mò đặt ánh mắt lên người Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc thậm chí còn không thèm để ý đến chị Ngọc kia của Cố Hiểu Mộng, đi thẳng đến, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Diệp Trăn.

Lý Ninh Ngọc không hề khiếp sợ, trái lại hơi ngẩng đầu lên, ngay cả biểu cảm cũng không hề vì ánh mắt của cô gái xa lạ kia mà có chút thay đổi nào.

Một giây... hai giây...

Cố Hiểu Mộng bị dọa, âm thầm nuốt nước miếng. Cô cảm thấy dường như bản thân đã rơi vào một chiến trường không có khói lửa.

Lúc này, Diệp Trăn là người nhìn đi chỗ khác đầu tiên.

Rõ ràng, trong trận giằng co ngắn ngủi này, Lý Ninh Ngọc đã toàn thắng.

Cho dù là vẻ đẹp hay khí chất, nàng đều vượt qua Diệp Trăn. Điều quan trọng nhất chính là, khí chất lạnh lẽo trên người nàng, khiến cho Diệp Trăn không thể không tạm thời tránh đi mũi nhọn này.

Diệp Trăn mỉm cười với Cố Hiểu mộng. Giọng nói mềm mại, quyến rũ: "Hiểu Mộng, bạn của em quả nhiên khí chất khác với người thường."

Tiếng "Hiểu Mộng" này khiến cho cơn ghen vừa mới ép xuống của Lý Ninh Ngọc lại một lần nữa trào lên. Nàng ném ánh mắt lạnh như băng về phía Cố Hiểu Mộng.

Trong lòng Cố Hiểu Mộng có chút hồi hợp, muốn tiến đến nắm lấy tay Lý Ninh Ngọc. Ai ngờ vừa mới nhấc tay lên, áo khoác trên người lập tức trượt xuống.

Diệp Trăn giơ tay đón được áo khoác của cô, vừa định khoác lên người Cố Hiểu Mộng một lần nữa, Lý Ninh Ngọc đã bước đến cầm lấy chiếc áo khoác trong tay, nhỏ giọng nói: "Làm phiền rồi."

Lý Ninh Ngọc tự mình giúp Cố Hiểu Mộng mặc lại áo khoác, nghiêm túc giúp cô thắt lại từng chiếc nút áo.

Quần áo hôm nay của Cố Hiểu Mộng, vương một mùi nước hoa khác...

Lý Ninh Ngọc hơi nhíu mày, đối diện với ánh mắt của Cố Hiểu Mộng: "Cố Hiểu Mộng, sau này áo khoác muốn cởi ra thì cứ cởi ra, muốn mặc vào thì mặc vào cẩn thận, không được khoác như vậy nữa."

"Dạ, dạ, dạ, em đều nghe theo chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng mỉm cười lấy lòng, nắm chặt lấy bàn tay của Cố Hiểu Mộng.

Mặc dù Lý Ninh Ngọc còn có chút tức giận, nhưng vẫn âm thầm nắm lại bàn tay cô.

Cố Hiểu Mộng kéo Lý Ninh Ngọc đi đến: "Chị Ngọc, giới thiệu với chị, đây là... bạn của em, Diệp Trăn."

Diệp Trăn mỉm cười đưa tay về phía Lý Ninh Ngọc: "Lần đầu gặp mặt, tôi gọi là Diệp Trăn."

Lý Ninh Ngọc giơ tay nắm lại tay cô ta, trên mặt mang theo nụ cười lịch sự, giọng nói lại không hề ấm hơn tí nào: "Lý Ninh Ngọc."

Cố Hiểu Mộng muốn hòa hoãn bầu không khí: "Chị Trăn mới từ nước ngoài trở về, hôn nay trùng hợp tham gia buổi tiệc, muốn tiện đường tiễn em một đoạn."

Khi Cố Hiểu Mộng kêu lên hai chữ "chị Trăn", nghiêng đầu nhìn thì trông thấy vẻ mặt của Lý Ninh Ngọc lại lạnh đi một phần.

Cố Hiểu Mộng âm thầm hối hận, vội vàng mỉm cười làm lành, nói: "Không phải chị Ngọc chuẩn bị bất ngờ cho em sao. Chúng ta mau đi thôi."

Lý Ninh Ngọc cười với Diệp Trăn, giọng nói lạnh lùng: "Xin lỗi không tiếp chuyện được, cô Diệp."

Lý Ninh Ngọc quay người, Cố Hiểu Mộng lập tức đi theo sau lưng nàng.

Lý Ninh Ngọc dừng chân, thoải mái nắm lấy cánh tay Cố Hiểu Mộng: "Hiểu Mộng, em vẫn chưa chào tạm biệt cô Diệp."

Cố Hiểu Mộng hiểu ý hơi quay đầu về phía Diệp Trăn: "Chị..." Cô dừng lại một chút, đổi cách xưng hô: "Tổng giám đốc Diệp, lần sau gặp lại."

Khi Lý Ninh Ngọc lái xe ra khỏi tầm mắt, Diệp Trăn mới thu lại vẻ mặt.

Cô ta chỉnh sửa lại váy áo, không những không tức giận mà còn mỉm cười, nhẹ nhàng thì thầm: "Lý, Ninh, Ngọc."

"Chúng ta sẽ còn gặp lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top